Con Rể Quyền Quý


Chương 861:
“Ông hai, nhận được tin tức, hôm qua thẳng nhóc nhà họ Tô kia đã tới thôn Lý Gia, dẫn người phụ nữ kia của Hằng Viễn đi rồi, dường như còn gây ra ồn ào rất lớn” Một chàng trai trẻ đứng trước mặt của ông Triệu.

Ông Triệu ngồi trên một chiếc ghế sô pha thật lớn, cầm một tờ báo, đang cẩn thận quan sát, hơn mười phút sau, ông Triệu mới thả tờ báo xuống, lên tiếng nói: “Một người thừa kế của nhà họ Tô, à không, ngày hôm qua nhà họ Tô mới tổ chức nghỉ thức tiếp nhận chủ nhà, thằng nhóc này hẳn là chủ nhà của nhà họ Tô rồi, một chủ nhà của nhà họ Tô, có thể dẫn người ra từ trong tay của Lý Thị, cho dù chỉ là một chỉ nhánh cực nhỏ của Lý Thị, xem ra đằng sau lưng của thằng nhóc này cũng có người nhỉ”
Chàng trai trẻ cúi đầu đứng ở bên cạnh: “Ông hai, ngày hôm qua nhà họ Tô có rất nhiều thế lực lớn đi đến đó, nghe nói ngay cả đảo Ánh Sáng cũng đem quà đến tặng”
“Đảo Ánh Sáng?” Ông Triệu đứng dậy đi đến trước cửa sổ sát đất to lớn: “Vùng đất thánh trong mắt các thế lực dưới lòng đất ấy à, ngay cả bọn họ cũng đứng ra tặng quà luôn sao?”
“Ông hai, có phải là…” Chàng trai trẻ tuổi đứng phía sau ông Triệu, muốn nói lại thôi.


“Không biết” Ông Triệu dứt khoát phủ nhận suy đoán người chàng trai: “Các dòng tộc lớn bây giờ đều bận xếp hạng mới nhất, căn bản sẽ không tùy lộ mắt, đảo Ánh Sáng đến đây, không thể có liên quan gì tới dòng tộc phía sau nhà họ Tô”
“Ông hai, vậy chúng ta có phải là có thể…” Chàng trai trẻ làm một tư thế giơ tay chém xuống.

“Không được” Ông Triệu lắc đầu: “Mặc dù ở trước mặt dòng tộc, đảo Ánh Sáng không tính là gì, nhưng khi xuất hiện ngoài sáng, đảo Ánh Sáng vẫn là Quân Vương Địa Ngục của nơi này, chuyện này, không đơn giản, vài cây thạch hộc tía kia vô cùng quan trọng đối với tôi, có thể quyết định việc tôi có thể quay về trong dòng họ hay không, như này đi, cậu dẫn theo người đến đảo Ánh Sáng một chuyến”
Ông Triệu nói xong, móc một hộp gỗ đẹp đế ra từ trong lồng ngực, hộp gỗ tỏa ra một mùi thơm, phía trên khắc một cái bảo kiếm, chỉ riêng cái hộp này thôi đã thấy quý giá.

Hộp gỗ mở ra, bên trong hộp gỗ có một cái lá khô nằm trong đó, bây giờ chiếc lá đã bị nứt ra, chỉ chút xíu gió nhẹ thôi cũng sẽ thổi bay chiếc lá khô này.

Sau khi ông Triệu liếc nhìn chiếc lá khô thì cẩn thận từng li từng tí đóng kín hộp gỗ lại, đưa cho người đàn ông trẻ tuổi.

“Hồi trẻ bố tôi đã từng gặp mặt ông Pease người quản lý của đảo Ánh Sáng một lần, từng giúp ông Pease một chuyện nhỏ, chiếc lá này chính là tín vật năm đó ông Pease đã đưa cho bố tôi, cầm chiếc lá này theo, các cậu có lẽ có thể gặp được ông Pease, hỏi thăm thử quan hệ giữa đảo Ánh Sáng và nhà họ Tô là gì”
“Đã hiểu” Chàng trai trẻ nhận lấy hộp gỗ của ông Triệu đưa cho giống như của báu, sau đó từ từ rời khỏi căn phòng.


Ông Triệu đứng một mình trong phòng, đi qua đi lại: “Tôi không biết cậu có cái vận may chó ngáp phải ruồi gì có thể đu bám cái cây lớn đảo Ánh Sáng này, nhưng mà tôi không cho rằng là đảo Ánh Sáng sẽ vì một tên tôm tép nhỏ bé như cậu lại đi đối đầu với nhà họ Triệu của tôi, phía sau tôi chính là cả dòng họ Triệu Thị!”
Sau khi Trương Thác dắt Lâm Ngữ Lam đi về nhà, hai người đều ngủ một giấc thật say, đợi đến lúc mở mắt ra đã hơn bốn giờ chiều, ngủ một giấc này thôi đã hơn sáu tiếng, có thể thấy được hai người đều mệt muốn chết.

Hôm ấy khi Lâm Ngữ Lam tiếp nhận chức chủ nhà, bản thân phải trang điểm sửa soạn, cô dậy rất sớm, trong nghỉ thức tiếp nhận lại có một đống chuyện vặt vãnh, cực kỳ tốn sức, tối hôm qua lại còn ở bệnh viện suốt đêm, căn bản chưa được nghỉ ngơi yên ổn.

Trương Thác thì thức trắng cả đêm, bôn ba tới lui, lại luyện quyền suốt mấy tiếng, tuy rằng sức khỏe của anh vượt xa người bình thường, nhưng cơ bản vẫn cần phải nghỉ ngơi.

Hai người thức dậy, lúc còn đang bàn bạc xem tối nay nên ăn gì thì Lâm Kỳ Văn gọi điện thoại đến, kêu hai người đến chỗ của Lâm Nhạc Hằng ăn cơm.

Đợi khi Trương Thác và Lâm Ngữ Lam đến trang viên của nhà họ Lâm thì hai mẹ con Từ Uyên, và cả hai mẹ con của Lâm Hải đều đã đến rồi.


Mọi người cũng đều là người quen, thân thiết chào hỏi với nhau sau đó ngồi xuống.

“Phải ông nội đâu?” Lâm Ngữ Lam liếc mắt nhìn, không thấy bóng dáng của Lâm Nhạc Hằng đâu.

“Ở trong vườn rau” Lâm Kỳ Văn duỗi tay chỉ chỉ: “Ông nội con lúc trước có tự mình trồng một ít rau, lần này nói là sẽ cho chúng ta nếm thử thức ăn tươi xanh của ông ấy”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận