Chương 873:
“Bố, người đó là ai vậy, anh ta kiêu ngạo gì chứ” Ngô Tử Hòa không biết Ferreth, cho nên không bằng lòng nói.
“Bốp!”
Đáp trả Ngô Tử Hòa là một cái bạt tai của Ngô Hùng Dương: “Súc sinh, mày có biết mày đã làm gì gì không?”
Ngô Tử Hòa sờ mặt mình, có chút không dám tin nhìn Ngô Hùng Dương: “Bố, con.
.
”
“Súc sinh!” trong lòng Ngô Hùng Dương bị tức giận tập kích, một chân không ngừng đá vào bụng Ngô Tử Hòa, đạp cho Ngô Tử Hòa nằm im tại chỗ không dậy nổi.
Ngô Hùng Dương làm xong chuyện này, đã vội vàng đưa mắt nhìn về phía Trương Thác, trên mặt đầy vẻ cầu xin tha thứ: “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, do tôi không biết dạy dỗ con cái, tôi “Ông cái gì mà ông, Ngô Hùng Dương, ông nhanh đưa con trai mình cút đi, chỗ này không hoan nghênh các người!” Nhóc Ngũ thẳng thừng cắt ngang lời Ngô Hùng Dương, giơ tay lên, ra lệnh cho đám bảo vệ: “Ném hai người này ra ngoài cho tôi!”
Ngũ Cảnh Lập hài lòng nhìn cách làm của con trai mình, so với tên ngu ngốc Ngô Tử Hòa kia, con trai của mình mặc dù có chút quần là áo lượt, nhưng ở trong chuyện lớn, lại rất hiếu thắng, cách làm của chuyện này quyết định rất nhanh, thật sự rất vừa lòng ông ta.
Đám bảo vệ vừa nghe Nhóc Ngũ ra lệnh, cơ bản không hề chần chừ, túm lấy hai bố con Ngô Tử Hòa kéo sang bên cạnh đưa đi.
Nhóc Ngũ dùng khuôn mặt tươi cười lấy lòng đi tới trước mặt Trương Thác: “Anh Trương, thật sự rất xin lỗi, đã gây ra nhiều phiền phức cho anh rồi, tôi chắc chắn sẽ không tha cho hai người đó.
”
Trương Thác cười mỉm, vỗ vỗ vai Nhóc Ngũ: “Cậu làm không tồi”
Bốn chữ đơn giản này của Trương Thác khiến cho Nhóc Ngũ mừng rỡ như điên.
Ngũ Cảnh Lập đứng bên cạnh trong lòng cũng vui vẻ không thôi, trước mặt người này, trước mặt người anh này của ngài Ferreth, một câu khích lệ của anh ta, không biết có bao nhiêu lợi ích to lớn, chuyện này truyền đến tai ngài Ferreth, nhà mình có thể phát triển rồi!
Nhóc Ngũ rất biết quan sát nhìn về phía Thu Vân, nói: “Chuyện đó, Thu Vân này, khoảng thời gian này cô biểu hiện không tệ, gần đây cũng không được nghỉ ngơi tốt, hôm nay hãy nghỉ ngơi một hôm đi! Còn cả dì Thu nữa, tôi cháu nghe nói hai hôm nay thắt lưng của dì có hơi không được tốt lắm, hôm nay dì cũng nghỉ ngơi một chút đi!”
Nhóc Ngũ nói xong, không đợi Thu Vân và mẹ Thu nói gì, đã vội vàng tạm biệt Trương Thác, cùng bố mình đi xuống lầu.
Trước khi đi, Ngũ Cảnh Lập nở một nụ cười thân thiện với Trương Thác.
Trương Thác nhìn Thu Vân, nhún vai: “Xem ra hôm nay em không nghỉ không được rồi, cùng nhau ăn trưa nhé?”
“Vâng” Thu Vân gật đầu.
Mẹ của Thu Vân vẫn đang ngây ngẩn ở bên cạnh, chưa tỉnh hồn lại.
Ngô Hùng Dương được người ta gọi là Thạch Thượng Hoàng đấy, kết quả ở trước mặt cậu trương lại chỉ một chút thôi đã sợ hãi rồi!
Lúc này mẹ của Thu Vân không có cách nào coi Trương Thác là một người bình thường được nữa.
Nghĩ đến Trương Thác là một người có thể làm cho Thạch Thượng Hoàng phải cúi đầu, mẹ của Thu Vân lại cảm thấy không dễ chịu lắm.
Mẹ của Thu Vân là kiểu người không thích làm phiền người khác, có tính không thích nợ nhân tình.
Bây giờ chỗ nào bà ấy cũng cảm thấy thiếu nợ Trương Thác cái gì đó.
Bản thân Thu Vân dự định sẽ mời Trương Thác ăn cơm ở khách sạn Thế Giới, kết quả lại bị Trương Thác một mực từ chối.
Thu Vân cũng biết rõ Trương Thác đây là đang không muốn để cô phải tốn kém, cô cũng không ép buộc nữa, đi ra ngoài khách sạn.
Vừa mới ra khỏi khách sạn, đúng lúc đang chuẩn bị đi đến bãi đỗ xe lấy xe, đã trông thấy một người đứng ở phía trước chiếc BMW 8i của Thu Vân.
Chiếc BMW 3i này là lúc đó Trương Thác đến cùng với dì cả của Thu Vân.