Con Rể Quyền Quý


Chương 902:
Tối qua, lúc Đường Vĩ Kỳ từ chỗ cha mình biết được Đường thị không định xuống tay với người đến từ bên ngoài này, trong lòng anh ta rất bất mãn.

Là người đứng đầu trong thế hệ trẻ của Đường thị, trong lòng Đường Vĩ Kỳ cực kì kiêu ngạo, bây giờ đột nhiên xuất hiện Trương Thác một người đến từ bên ngoài, còn là cùng một thế hệ với Đường Vĩ Kỳ, lại khiến cả Đường thị không ai dám động đến, điều này khiến Đường Vĩ Kỳ cực kì không phục, tối qua anh ta đã nghĩ kĩ, hôm nay nhất định phải giáo huấn tên Trương Thác này một trận ra trò, để người của Đường thị hiểu rõ, người đến từ bên ngoài này, ở trước mặt mình, không đáng nhắc tới.

Thế hệ trẻ tuổi của Đường thị tự nhiên là đứng về phía của Đường Vĩ Kỳ, thấy khiêu chiến mà Đường Vĩ Kỳ nhắc tới Trương Thác không dám tiếp nhận, bèn đồng loạt cất lời.

“Chấp nhận đi chứ, anh có dám chấp nhận hay không?”

“Hôm qua lúc đến ra vẻ ta đây lắm cơ mà, còn nhảy từ trên đài cao như thế xuống, bây giờ sao lại sợ rồi?”
Là người đứng đầu của thế hệ trẻ Đường thị, Đường Vĩ Kỳ vẫn rất có uy vọng ở trong đám tiểu bối, càng có một số người sớm đã đứng ở phe của Đường Vĩ Kỳ, tất cả đều nghe theo Đường Vĩ Kỳ.

“Được rồi, không được vô lễ!” Ông cụ lớn Đường thị cất tiếng trách cứ.

Ông cụ lớn vừa cất lời, tiếng huyên náo vốn đang vang lên bên tai của Trương Thác lập tức biến mất, âm thanh tuy biến mất rồi, nhưng những ánh mắt khinh thường và không khí ở đó, chỉ cần là người đều có thể cảm nhận được.

“Tôi chấp nhận”
Trương Thác mở miệng, trong lòng thầm than một tiếng, xem ra lần này, mình không chấp nhận là không được rồi, nếu như bây giờ không chấp nhận, sau này không biết còn có rắc rối gì đang đợi, tuyệt đối không thể nào để mình yên tâm chờ đợi đóa hoa sen này biến mất, bây giờ chỉ hi vọng, đóa hoa sen này có thể kiên cường một chút, chống đỡ được đến lúc mình đánh ra một quyền.

Thấy Trương Thác nói chấp nhận, trên mặt Đường Vĩ Kỳ lộ ra một tia vui sướng.

Ông cụ lớn thấy Trương Thác đã nói vậy, cũng không nói gì nữa, hơn nữa ông ta cũng muốn nhìn xem, thực lực của Trương Thác rốt cuộc mạnh đến đâu.

Đài luyện võ cao hai mét, không hề có bậc bước lên, ở chỗ này, chỉ cân là người có tư cách bước lên đài luyện võ, đều có thể nhẹ nhàng một bước nhảy lên trên đài, cho dù là đứa trẻ con mới tập võ, cũng chỉ cần hơi phí chút sức là có thể lên được.


Trương Thác đi tới trước đài luyện võ, vừa chuẩn bị nhảy lên, chỉ là làm một động tác gập đầu gối xuống đã cảm thấy hoa sen trên đầu lung lay, khiến anh vội vàng giơ tay ra đỡ một chút, không dám làm động tác tiếp theo, nhìn đài luyện võ cao hai mét, Trương Thác giơ hai tay ra, bám ở phía viền của đài luyện võ, sau đó chậm rãi trèo lên.

Động tác lên võ đài vụng về này của Trương Thác, khiến rất nhiều người trẻ tuổi của Đường thị đều lộ vẻ khinh thường, trong mắt Đường Vĩ Kỳ, càng khinh thường hơn.

Đám người ông cụ lớn lại rất nghi hoặc, chỉ riêng sự quan sát ngày hôm qua của ông cụ lớn mà nói, Trương Thác muốn lên đài luyện võ này tuyệt đối là dễ như trở bàn tay.

Trương Thác dùng cả tay lẫn chân leo lên trên đài luyện võ, cả người bám đầy bụi, anh chậm rãi trèo lên, phủi bụi trên người, cảm nhận được hoa sen trên đầu không gặp phải ảnh hưởng gì quá lớn, lúc này mới thở phào.

Đường Vĩ Kỳ nhìn Trương Thác ở không xa trước mặt, khóe miệng lộ ra một nụ cười mang theo ý khinh thường.

Tộc trưởng Đường Tiêu của Đường thị đứng dậy, mở miệng nói: “Trận đấu lần này, không được sử dụng ám khí, khi bất kì bên nào nhận thua tại chỗ, rơi khỏi võ đài, hoặc mất hết năng lực chiến đấu coi như thất bại, người thắng không được phép ra tay với người thua nữa, có vấn đề gì nữa không?”

“Không có.

” Đường Vĩ Kỳ cười đáp “Không vấn đề” Trương Thác cũng lắc đầu trả lời.

“Được” Đường Tiêu gật đầu: “Nếu không còn vấn đề gì, vậy thì, trận đấu, bắt đầu!”
Khi hai chữ bắt đầu vừa ra khỏi miệng của Đường Tiêu, Đường Vĩ Kỳ vốn dĩ đang đứng đó, lấy một tốc độ cực nhanh, xông về phía mà Trương Thác đang đứng.

“Nhanh thật!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận