Con Rể Quyền Quý


Chương 903:
“Quá nhanh rồi, không hổ danh là Đường Vĩ Kỳ! Tốc độ thế này, tôi ngay cả nhìn rõ còn thấy mệt!”
Động tác của Đường Vĩ Kỳ, khiến dưới võ đài đồng loạt kinh hô.

Trương Thác nhìn Đường Vĩ Kỳ đang xông về phía mình, tốc độ này ở trong mắt người khác nhanh đến mức gần như không nhìn rõ, đối với anh mà nói, chỉ chậm như rùa mà thôi, hơn nữa Trương Thác trong quá trình tiến hành động tác, Trương Thác nhìn ra hơn mười sơ hở, sự xuất hiện của những sơ hở này, đừng nói là Trương Thác của hiện giờ, cho dù là Trương Thác chưa khống chế được khí của trước đây cũng nắm chắc có thể một chiêu đánh bại Đường Vĩ Kỳ.

Đường thị, tuy là thị tộc truyên thừa lâu đời, nhưng suy cho cùng mà nói, đệ tử hiện nay của Đường thị những thứ học được chỉ là một ít kĩ năng đấu võ.


Mà Trương Thác lại khác, anh bắt đầu từ tiếp xúc võ thuật cổ, những thứ học được, chính là kĩ năng giết người!
Cho dù thực lực hai người như nhau, Trương Thác cũng có thể hoàn toàn áp chế được Đường Vĩ Kỳ, càng đừng nói tới hiện tại, nếy không phải là do hoa sen cản trở, trận đấu giờ đã kết thúc rồi, nhưng trên đỉnh đầu Trương Thác lại là hoa sen, khiến anh không thể tùy ý ra tay, chỉ có thể đợi Đường Vĩ Kỳ lại gần mới xuất chiêu.

Đường Vĩ Kỳ lấy một tốc độ cực nhanh xông đến trước mặt Trương Thác, sau đó đá lên, đánh về phía đầu của Trương Thác.

Trương Thác nắm chuẩn thời gian, giơ ra một quyền thật mạnh, chỉ cần một quyền này đánh ra, có thể nhẹ nhàng đánh bại Đường Vĩ Kỳ, chỉ tiếc là một quyền này, Trương Thác cuối cùng lại không thể đánh ra.

Một cú đá này của Đường Vĩ Kỳ, mang theo một trận gió lớn, đồng thời còn mang theo một luồng khí lưu, khí lưu này.

ảnh hưởng nghiêm trọng tới hoa sen trên đỉnh đầu Trương Thác, quyền của anh vừa giơ ra một nửa, đã cảm nhận được hoa sen trên đỉnh đầu nghiêng về một bên, nếu như một quyền này của anh đánh ra, hoa sen nhất định sẽ rơi xuống, Trương Thác vội vàng thu tay lại, ôm lấy đầu.

Một chân này của Đường Vĩ Kỳ không hề đá lên đầu của Trương Thác, mà là dừng lại ở khoảng cách cách đầu của Trương Thác khoảng năm mét, trên mặt của Đường Vĩ Kỳ đều là vẻ cười cợt.

Cảnh tượng này ở trong mắt người khác giống như là Đường Vĩ Kỳ một chân đá ra, Trương Thác vốn muốn phản kích lại phát hiện tốc độ của bản thân không bằng Đường Vĩ Kỳ, vội vàng giơ tay ra ôm lấy đầu.

Đường Vĩ Kỳ chậm rãi buông chân xuống, hướng về phía Trương Thác khinh thường hừ một tiếng lạnh lùng: “Quá kém cỏi!”

Dưới võ đài, hai anh em Đường Minh Tín và Đường Kiều Tư không hiểu nhìn lên võ đài, đối với sự hiểu biết của bọn họ với Trương Thác mà nói, tuy Trương Thác không nhất định sẽ là đối thủ của Đường Vĩ Kỳ, nhưng cũng tuyệt đối không nên chật vật như vậy mới đúng.

Trương Thác đỡ vững hoa sen trên đầu, thở ra một hơi, hoa sen này quả nhiên không chắc chắn như anh nghĩ, đừng nói là bản thân ra tay, chỉ bị người khác tấn công cũng khiến hoa sen này lung lay sắp đổ.

Đường Vĩ Kỳ cười lạnh một tiếng, hét lớn: “Anh cũng chỉ có như vậy mà thôi!”
Vừa dứt lời, Đường Vĩ Kỳ lại đá trên đầu Trương Thác, tốc độ rất nhanh, cũng rất mạnh mẽ, đối với một số người thực lực kém chỉ nhìn thấy ảo ảnh của chân anh ta.

Mỗi cú đá của Đường Vĩ Kỳ đều có thể đá vào mặt Trương Thác, nhưng anh ta lần nào cũng không đá vào Trương Thác, mỗi lần còn cách vài cm, anh ta liền rút rồi lại đá.

Đòn tấn công của Đường Vĩ Kỳ đều mang theo gió, mỗi một đòn đều ảnh hưởng đến hoa sen trên đầu Trương Thác, khiến anh trở tay không kịp.


Đường Vĩ Kỳ là muốn nhục nhã Trương Thác, mạnh mẽ mà nhục nhã Trương Thác, anh ta muốn cho ông cụ của Đường thị biết, người mà bọn họ kiêng dè chẳng qua chỉ là một thứ bỏ đi.

“Trời ơi, quá nhanh rồi, kí năng chân của anh Đường Vĩ Kỳ thực sự là quá mạnh rồi, khiến Trương Thác không kịp phản ứng lại”
“Trương Thác chỉ có thể ôm đầu bảo vệ mình, thực sự là quá yếu rồi”
“Chỉ với trình độ này mà cũng dám tiếp nhận sự thách đấu của anh Đường Vĩ Kỳ, ai cho hắn tự tin vậy nha?”
Từng tiếng mỉa mai vang lên.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận