Lâm Ngữ Lam đứng trong phòng bảo vệ,
trong lòng băn khoăn.
Người của nhà họ Lâm bị một bảo vệ
giật điện hôn mê ngay tại công ty của
nhà mình, cho dù chuyện này xuất phát
từ lý do gì đều phải xử lý ổn thỏa, nếu
không chắc chắn sẽ trở thành trò cười
cho người khác.
Giám đốc Trần của bộ phận nhân sự
đứng bên cạnh Lâm Ngữ Lam, hôm nay
bảo vệ kia là anh ta tuyển vào, cho nên
Lâm Ngữ Lam đã gọi anh ta tới trước.
Lâm Ngữ Lam nhìn Giám đốc Trần, cất
tiếng hỏi: “Người anh tuyển từ đâu ra thế?”
“À… Người là ông cụ Lâm đặc biệt gọi
điện thoại đến giới thiệu ạ.” Giám đốc
Trần cười lấy lòng, bây giờ trong lòng
anh ta vô cùng bối rối.
Cho dù nói thế nào, người nọ cũng do
mình tuyển vào, chức vị cũng tự mình
cho chọn.
Bây giờ xảy ra chuyện này,
nếu muốn truy cứu, mình sẽ không thoát
khỏi trách nhiệm.
“Ông nội tôi giới thiệu?” Lâm Ngữ Lam chau mày.
Từ sau khi Lâm Chính Nam không thể đi
đường, đã lâu rồi ông cụ chưa từng để ý
chuyện của công ty, bây giờ lại giới thiệu
một người vào, đó là ai?
Lúc đang đoán thân phận của đối
phương, trong lòng Lâm Ngữ Lam cũng
xuất hiện sự chán ghét.
Cô chán ghét
nhất chính là chuyện móc nối quan hệ này.
Đúng lúc đó, Trương Thác đi vào, vừa
thấy bóng dáng của Lâm Ngữ Lam, khóe
miệng của anh đã vô thức cong lên.
“Chủ tịch Lâm, người đến rồi.” Lý Na báo
cáo một tiếng.
“Nói nghe xem, tình huống lúc đó là thế
nào.” Lâm Ngữ Lam nhìn bác cả đang
hôn mê, không hề quay đầu lại.
“Là thế này, lúc đó bà ta sỉ nhục chúng
†ôi, còn…”
Trương Thác vừa lên tiếng, Lâm Ngữ
Lam gần như lập tức nghe ra giọng nói
của anh, quay đầu trợn to mắt nhìn
Trương Thác: “Anh?”
“Hì hì” Trương Thác duỗi tay gãi đầu:
“Chào Chủ tịch Lâm, đây không phải
ngày đầu tiên tôi đi làm sao, gặp phải
người đến gây rối bèn giải quyết luôn.”
Lâm Ngữ Lam vừa thấy Trương Thác đã
lập tức hiểu ra, cô giơ tay đỡ trán, vẻ mặt
đầy bất lực.
Khi nãy, Lâm Ngữ Lam còn đang đoán
rằng, trong xã hội tình người này, cho dù
bác Cả của mình phạm sai lầm cũng sẽ
không có ai giật điện mới đúng.
Nhưng
chắc chắn Trương Thác không nằm
trong hàng ngũ đó.
Cảnh Trương Thác đánh Vương Vỹ răng
rơi đầy đất ở nhà lần trước vẫn mơ hồ
hiện lên trước mắt Lâm Ngữ Lam.
Giám đốc Trần thấy Lâm Ngữ Lam và
Trương Thác quen nhau thì thầm thở
phào một hơi.
Như vậy sẽ không truy
cứu trách nhiệm của anh ta nữa rồi.
“Thư ký Lý, nói mọi người đừng tập trung
ở đây nữa, mau giải tán đi.” Lâm Ngữ
Lam phất tay.
Lý Na gật đầu.
Đám người vây quanh ngoài phòng bảo
vệ bị Lý Na đuổi đi, Giám đốc Trần của
bộ phận nhân sự cũng trở lại vị trí làm
việc của mình.
Sau khi đám người tản đi hết, Lâm Ngữ
Lam nhìn về phía Trương Thác, hỏi: “Sao
anh lại đến tìm ông nội tôi bảo ông sắp
xếp anh đến công ty vậy?”
“Vi tôi muốn nhìn thấy em mỗi ngày.”
Trương Thác nhe hàm răng trắng, nói thẳng ra.
Lâm Ngữ Lam ngơ ngác, chợt nở nụ
cười: “Đúng là ba hoa, bỏ đi, đến thì đến
thôi, nhưng anh đừng làm Đội trưởng
bảo vệ gì đó, kết quả không học được
chút bản lĩnh nào.
Tôi nói với Giám đốc
Trần một tiếng, anh đến Phòng Nghiệp
vụ trước đi, gần đây đúng lúc tôi rảnh,
dẫn anh đi tiếp xúc với mấy thứ về mặt này.
“Được!” Trương Thác hứng khởi trả lời.
Lâm Ngữ Lam không nói nhiều với
Trương Thác, nghiêng người đi ra ngoài.
Lúc bước ra khỏi phòng bảo vệ, cô hơi
dừng chân lại, há miệng, cuối cùng cũng
không nói gì, cất bước rời khỏi.
Trương Thác không biết rằng, một câu
nói của mình đã khiến trái tim phẳng
lặng của Lâm Ngữ Lam chợt đập nhanh
trong chốc lát.
Lâm Ngữ Lam đi rồi, Trương Thác vui vẻ
chạy đến bộ phận nhân sự đổi chức, còn
chuyện xử lý Lâm Huệ thế nào, anh
không có hứng thú.
Hôm nay là ngày đầu tiên Trương Thác
đi làm, cũng là lần đầu tiên anh thật sự
đi làm trong hơn hai mươi năm qua, cả
ngày anh luôn cực kỳ phấn khởi.
Chỉ là
trước khi tan làm, anh tiếc nuối phát
hiện, cả hôm nay đều không gặp được
Lâm Ngữ Lam bao nhiêu.
Trương Thác chạy đến quầy lễ tân hỏi
thăm, Thu Vũ nói với anh gần như mỗi
ngày Lâm Ngữ Lam đều bận từ sáng
đến tối, bọn họ cũng không có bao
nhiêu cơ hội được nhìn thấy.
Nghe thấy thế, Trương Thác hơi mất mát.
Lúc tan tầm, Trương Thác thay quần áo,
mới chuẩn bị ra khỏi cửa lớn công ty đã
thấy một chiếc .Jetta bình thường dừng
ở trước mặt.
Người lái xe là Giang Tĩnh,
vệ sĩ của Lâm Ngữ Lam, còn cô thì ngồi
ở ghế sau, cầm một tờ tài liệu trong tay
cẩn thận đọc kỹ.
“Lên xe về cùng đi.’ Giang Tĩnh hạ cửa
Sổ xe xuống, vẫy tay với Trương Thác.
Trương Thác nhìn Lâm Ngữ Lam ngồi ở
ghế sau, cô không hề tỏ thái độ gì, vẫn
xem tài liệu trong tay như cũ.
Cảnh này khiến Trương Thác vui vẻ
trong lòng, xem ra quan hệ của vợ và
mình ngày càng hoà thuận hơn rồi, bằng
không cô cũng không thể nào im lặng
cho Giang Tĩnh bảo mình lên xe được,
cô không muốn thì lái chiếc Mercedes
kia chẳng phải được rồi sao.
Trương Thác mặt dày mày dạn kéo cửa
sau ra, không đợi Lâm Ngữ Lam phản
đối đã đặt mông ngồi vào.
Lâm Ngữ Lam nhìn thoáng qua Trương
Thác, cau mày, nhưng không nói gì.
Xe khởi động, chạy về hướng Tái
Thượng Thủy Hương.
Mấy năm gần đây Ngân Châu phát triển
nhanh chóng, xây dựng không ít toà nhà
cao tầng, mở rộng đường lộ.
Nhưng vẫn
có thể nhìn thấy bóng dáng lạc hậu
trước đây ở rất nhiều nơi, ví dụ như một
vài ngõ hẻm đường hầm.
Từ Tập đoàn Lâm Thị đến Tái Thượng
Thủy Hương phải đi qua một con đường
hầm, không phải ngõ hẻm hai bên đều là
nhà trệt trong trí nhớ lúc nhỏ, mà là
đường một chiều, hai bên đều là con
đường nhỏ với những khu dân cư kiểu cũ.
Giang Tĩnh lái xe chạy ổn định trên
đường, đột nhiên, một chiếc xe van chạy
ngang qua với tốc độ cao ở cách đó
mười mét, hoàn toàn không giảm tốc
độ.
Cũng may Giang Tĩnh lái xe khá giỏi,
không hề bối rối, trong lúc nguy hiểm
nhanh chóng chuyển vô lăng, nếu không
thật sự sẽ đụng lên trên rồi.
“Có biết lái xe không hả!” Trên xe van
truyền tới một tiếng rống chửi.
Giang Tĩnh theo bản năng quay đầu nhìn
về phía xe van.
Đúng lúc này, một ông già lom khom
xuất hiện trước đầu xe, đang lắc lư hai
chân, cố ý đâm vào đầu xe.
Giang Tĩnh mới quay đầu hoàn toàn
không nhìn thấy ông già này.
“Cẩn thận!” Trương Thác quát to một tiếng.
Giang Tĩnh thần kinh nhạy bén không
thèm nhìn đã đạp xuống phanh xe,
nhưng vẫn chậm, chỉ nghe “ầm” một
tiếng, ông già ngã xuống dưới đầu xe.
Chiếc xe hơi đang chạy cũng nhanh
chóng dừng lại, quán tính khiến người
trên xe vô thức lảo đảo về phía trước.
Ánh mắt Giang Tĩnh hoang mang, nhìn
về phía đầu xe.
“Ăn vạ à?” Lâm Ngữ Lam nhíu mày, cô
thấy rất rõ cảnh ông cụ cố ý đâm vào
đầu xe khi nấy.
“Chủ tịch Lâm, xin lỗi, khi nấy tôi không
nhìn thấy.” Giang Tĩnh tỏ vẻ áy náy.
“Không sao, chuyện này cho dù cô nhìn
thấy cũng không thể tránh khỏi” Lâm
Ngữ Lam lắc đầu: “Tôi xuống xe xem
thử, cô báo cảnh sát giao thông trước đi”
Nói xong, Lâm Ngữ Lam bèn định kéo
cửa xe ra.
“Đừng quan tâm.” Trương Thác ngăn
Lâm Ngữ Lam lại: “Giang Tĩnh, cô xoay
xe trước, đừng quan tâm đến ông ta.”.