Chương 922:
Trương Thác không nhìn hai người nữa mà trở về nơi ở của mình, mọi chuyện đều do Pease an bài, về phần Vị Lai và ông cụ ba thì cứ để bọn họ cãi nhau, càng cãi nhau càng tốt.
Hầu hết các vương giả của đảo Ánh Sáng đều ở bên ngoài, chỉ có Pease và Alex là thường xuyên ở trên đảo, còn Vị Lai thì nơi nào có nghiên cứu khoa học thì cô ấy sẽ ở đó.
Người của Đường thị đến đây phải dần thích nghi với cuộc sống trên đảo, người trên đảo cũng dần thích nghỉ với sự tồn tại của Đường thị, tất cả đều là một quá trình chậm rãi, ngay cả Trương Thác là Quân vương địa ngục mà cũng không có cách nào để thống trị hết những điều này.
Trương Thác luôn tin là mọi người dựa vào nhau để chung sống hòa thuận và không có cách nào ép buộc được cả, anh là chủ đảo Ánh Sáng, anh cũng chưa bao yêu cầu người dân trên đảo duy trì sự hòa thuận hay gì cả, anh chỉ đặt ra các quy tắc, đảo không được đánh nhau, nếu hai người muốn đánh đến chết thì rời khỏi đảo sẽ không ai quan tâm.
Nhưng thời gian đã trôi qua rất lâu, giữa những cư dân trên đảo Ánh Sáng cũng có những xích mích nhỏ nhưng chưa bao giờ xảy ra tranh chấp gì lớn, bởi vì mọi người hiểu rằng, bản thân họ muốn lên được đảo này, thì cần phải làm gì, không phải là chiến đấu hết mình, đây không phải là đấu trường ác liệt, bởi vì chủ nhân của hòn đảo này mới là người mạnh nhất thế giới!
Sau khi Trương Thác giao lại mị chuyện cho ông Pease thì anh trở về phòng và ngủ thiếp đi trên giường, mấy ngày này ở cùng với Đường thị, Trương Thác không được nghỉ ngơi đàng hoàng, ngày thứ nhất thì hoa sen mọc trên đỉnh đầu, anh ngồi ngủ cả đêm không có tác dụng thiền định gì mà lại càng khiến anh kiệt sức ngày thứ hai thì bị xiềng xích, nghe ngóng cả đêm.
Bây giờ mọi chuyện đã giải quyết xong xuôi, cuối cùng thì anh cũng có thể thoải mái nghỉ ngơi thật tốt rồi.
Trương Thác ngủ một giấc đến tận hơn mười tiếng đồng hồ, không ai nhìn thấy anh, khi Trương Thác chìm và giấc ngủ sâu, thì có một đóa sen vô hình lơ lửng trên đầu anh, trong hoa sen phát ra một bức màn khí, bao phủ cả người Trương Thác.
Nếu như bây giờ có ai đó tấn công Trương Thác bằng vũ khí tầm xa thì bức màn không khí này có thể bảo vệ Trương Thác từ xa, nếu bức màn này đạt đến độ chắc chắn thì dù có ngủ thiếp đi Trương Thác cũng không sợ đạn.
Khi Trương Thác tỉnh dậy, anh thấy không có ai, những người lính canh gác cho anh cũng đi đâu mất, điều này là cho.
Trương Thác khó hiểu.
“Lão đại, cậu dậy rồi” Pease xuất hiện ở góc hành lang.
“Chuyện gì vậy?” Trương Thác liếc nhìn cầu thang hỏi.
“Tất cả mọi người, tôi đều cho rút lui rồi” Pease lớn tiếng đáp, ông biết Trương Thác đang ám chỉ điều gì.
“Rút lui? Rút đi làm gì?” Trương Thác nghi hoặc.
Pease trả lời lại hai chữ: “Luyện ki “Luyện khí Bước ra khỏi phòng, Trương Thác nhìn thấy nhiều bóng người ở khoảng trống trước lâu đài cổ, có người từ đảo Ánh Trương Thác đột nhiên mở to mắt.
Sáng cũng có người từ Đường thị.
“Ông cụ lớn Đường thị nói đặt Tán Linh Trận ở đây thì có thể bao phủ sáu mươi phần trăm toàn bộ hòn đảo, với lại cái này là tâm vòng tròn, nó sẽ lan tỏa ra xung quanh, mọi người đều đang ở đây luyện khí, chỉ đơn giản là luyện khí thôi, điều này là do Đường thị cung cấp” Pease giải thích với Trương Thác.
Trương Thác gật đầu, anh vốn nghĩ rằng sau khi nghỉ ngơi sẽ chủ động đưa ra chuyện này với đại trưởng, nhưng không ngờ rằng bên kia đã chủ động ra tay, xem ra là Ông cụ lớn đã công nhận đảo Ánh Sáng rồi.
“Chú ý là mọi người phải tập trung và cảm nhận được dòng chảy của khí, một trong những khí nói rằng nó là huyền bí và bí ẩn, phản ứng của mọi người với khí là hoàn toàn khác nhau, hãy chú ý đến phương pháp thở mà tôi đã nói, không nhanh không chậm, linh lực trong linh thạch sẽ tỏa ra từ từ trở thành Linh Trận, trong không khí sẽ tràn ngập linh lực, mọi người để cho linh lực này lưu lại trong cơ thể của mọi người nhiều thêm một phút thì sẽ có lợi cho mọi người thêm một chút, thậm chí là bạn không thể tự bảo vệ mình khỏi khí, thì cũng đừng lo, bạn có thể giữ dáng!”
Giọng nói của ông cụ lớn vang lên rất rõ ràng, để mọi người đều có thể nghe rõ.
Trương Thác nhìn thấy Alex cũng đang ngồi đây như một học sinh.
“Ông cụ lớn, ông vất vả rồi” Trương Thác đi tới trước Ông cụ lớn, nói.