Con Rể Quyền Quý


Ra khỏi Hội Đông y, mặt trời chói gắt buổi chiều khiến cho người ta cảm thấy khô nóng đến không thể chịu đựng nổi.

“Chủ tịch Lâm, bây giờ chúng ta đi đâu đây, về thẳng công ty hay là…”
Trương Thác nói chuyện, nhưng lại phát hiện hoàn toàn không có ai để ý đến mình, quay đầu lại mới phát hiện ra Lâm Ngữ Lam đang đứng sau lưng mình, dừng bước.

“Chủ tịch Lâm, tại sao không đi?” Trương Thác khó hiểu hỏi.

Đôi mắt đẹp của Lâm Ngữ Lam tỉ mỉ đánh giá Trương Thác từ trên xuống dưới.

“Sao vậy?” Trương Thác đi mấy bước đến trước mặt Lâm Ngữ Lam, huơ huơ tay trước mặt cô.

Lâm Ngữ Lam hít sâu một hơi, bàn tay nhỏ bé trắng nõn vuốt những sợi tóc trên trán, mở miệng hỏi: “Rốt cuộc thì anh là ai?”
Trương Thác nhíu chặt mày: “Cái gì mà tôi là ai?”
“Vừa nấy, tuy tôi không hiểu anh thể hiện cái gì trước mặt những bác sĩ kia, nhưng tôi có thể nhận ra được, dựa vào trình độ y thuật của anh, hoàn toàn không cần phải đến nhà họ Lâm chúng tôi ở rể, anh có thể phát triển cao hơn nữa, mục đích của anh là gì?”
“Ngừng, em định nói chuyện này sao?” Trương Thác võ gáy một cái, cười nói.


“Trước đây anh nói với tôi, hoàn cảnh gia đình của anh không tốt, cho nên chuyện gì cũng từng làm qua một chút, đừng nói với tôi, chẳng qua anh chỉ tùy tiện bắt chước, đã có thành tựu y học như bây giờ!” Trong đôi mắt đẹp của Lâm Ngữ Lam đã tràn đầy cảnh giác.

Trương Thác nâng tay, từ chối: “Tôi biết y thuật, có điều tôi không hề có giấy phép hành nghề y, nói cách khác thì cuộc đời tôi không có cách nào thi được giấy phép hành nghề y, mấy năm trước, tôi đã bái một bác sĩ Đông y làm thầy, ông ta dạy tôi được ba năm thì qua đời, Chủ tịch Lâm, em có biết trên đời này có một nghề nghiệp gọi là bác sĩ lang thang không?”
“Bác sĩ lang thang?” Trên mặt Lâm Ngữ Lam lộ ra vẻ nghi ngờ, cô quả thật chưa từng nghe đến nghề nghiệp này bao giờ.

“Thời xưa có thầy lang đi chân trần khắp bốn phương, khám tất cả loại bệnh trên thế gian, được gọi là bác sĩ lang thang, nghề nghiệp này vẫn luôn được lưu truyền đến bây giờ”’ Trương Thác ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời trên đỉnh đầu, cảm khái một câu: “Chẳng qua từ trước đến nay đều không được Hội Đông y chấp nhận, một số phương pháp chữa bệnh của bác sĩ lang thang trong mắt rất nhiều người chính là một hành động mạo hiểm”
“Mạo hiểm?”
“Ừm”’ Trương Thác gật gật đầu, giơ bốn ngón tay trước mặt Lâm Ngữ Lam: “Lấy độc trị độc, giống như ngày hôm qua, nếu không phải tôi gặp được Diêm Lập, mà là bất kỳ một bác sĩ nào khác, đều có thể ngăn cản tôi tiến hành chữa trị cho người bệnh, cách làm của tôi rất mạo hiểm, chỉ không cẩn thận một chút thôi sẽ cắt đứt tính mạng của người bệnh.


Sắc mặt Lâm Ngữ Lam khó hiểu: “Vậy mà anh còn làm?”
“Tôi có lòng tin.

” Trương Thác cười khẽ: “Nhưng lòng tin của tôi chỉ có bản thân tôi biết, nếu tôi đi thi giấy phép hành nghề y, sẽ bị loại bỏ ngay ở phần thi lý thuyết, nói tóm lại, những thứ học được từ bác sĩ lang thang trong mắt rất nhiều người đều là những thứ chẳng ra hồn gì.


Miệng của Lâm Ngữ Lam hé ra, hôm nay những thứ mà Trương Thác nói với cô, quả thật là lĩnh vực mà cô chưa từng tiếp xúc đến bao giờ Im lặng mấy giây, Lâm Ngữ Lam mở miệng lần nữa: “Trương Thác, vậy vừa nấy anh mới nói đến cơ cấu huấn luyện…

“Chủ tịch quý hóa của tôi ơi, bình thường em rất khôn khéo, sao hôm nay lại thành ra thế này?” Trương Thác cười gượng một tiếng: “Tôi chỉ biết mấy loại phương.

pháp này, cơ cấu huấn luyện cũng chỉ là mượn danh nghĩa thôi, em muốn khẩn trương xây dựng bệnh viện trong thời gian này, nhiều nhất cũng một năm, một năm sau tất cả bọn họ đều có thể học được phương pháp này rôi.


Trương Thác vừa nói như vậy, Lâm Ngữ Lam cũng kịp phản ứng lại, hình như đầu óc của bản thân mình hôm nay quả thật không chịu hoạt động thì phải, nếu so sánh với sự khôn khéo bình thường thì hoàn toàn giống như hai người vậy.

“Được rồi, chúng ta đi nhanh đi” Trương Thác bước lên kéo cánh tay ngọc của Lâm Ngữ Lam: “Còn đứng đợi ở đây thêm nữa, mấy người kia lại đi ra ngoài hỏi tôi chuyện gì đó thì sẽ lộ tẩy mất”
Lâm Ngữ Lam cứ để mặc cho Trương Thác kéo như vậy, đi đến bãi đỗ xe, lên xe của Giang Tĩnh.

Trên xe, khóe miệng Lâm Ngữ Lam tươi cười, cầm điện thoại di động, mở máy tính ra, ngón tay ngọc không ngừng di chuyển trên màn hình.

“Chủ tịch Lâm, tính cái gì vậy?” Trương Thác ghé đầu đến gần.

“Tính trích phần trăm cho anh, anh có muốn biết hay không, nói xem đơn hàng đầu tiên của anh, muốn được trích phần trăm bao nhiêu?” Lâm Ngữ Lam mỉm cười nhìn về phía Trương Thác.


Sắc mặt Trương Thác hơi cứng lại, sau đó phất phất tay: “Đều là doanh nghiệp nhà mình cả, trích phần trăm cái gì chứ, cứ cho đại mấy triệu là được”
“Anh muốn chết à, lòng tham lớn quá nhỉ, còn đòi đến mấy tị Lâm Ngữ Lam vươn ngón tay ngọc, chọc một cái lên trán Trương Thác: “Có điều nói thật, đây là ngày đầu tiên anh đi làm với tư cách nhân viên nghiệp vụ mà đã đàm phán được đơn hàng lớn như vậy, đã phá kỷ lục rồi, như vầy đi, sau này trong khoảng thời gian tới, trước hết anh phụ trách chuyện cơ cấu huấn luyện kia, cần gì cứ liên hệ trực tiếp với thư ký Lý là được”
“Được, tuyệt đối không thành vấn đề.

’ Trương Thác ra hiệu OK.

Quay về Tập đoàn Lâm Thị, trước tiên Lâm Ngữ Lam vội vàng đi lo liệu công việc, nắm được hạng mục bệnh viện này, các kế hoạch đủ để cho cô bận rộn một khoảng thời gian.

Trương Thác đang chuẩn bị đi tới Phòng Nghiệp vụ, điện thoại di động đã vang lên, vừa nhìn thấy người gọi điện đến, khóe miệng Trương Thác đã nhếch lên, người gọi đến là Hàn Văn Tĩnh.

Đối với cô cảnh sát khủng long bạo chúa này, trong lòng Trương Thác thật sự tràn đầy áy náy.

“Alo, Hàn…” Trương Thác nhận điện thoại, vừa mới mở miệng đã bị một tiếng hét cắt ngang.

“Họ Trương kia! Mau đến quán bar Dạ Sắc đi, bà đây sắp bị người ta chém chết rồi!”
Trương Thác biến sắc mặt, sau khi nói một câu chờ tôi thì cúp điện thoại, chạy về phía quán bar Dạ Sắc.

Một thời gian rất dài trước đó, quán bar Dạ Sắc vẫn luôn là địa điểm quan trọng được cảnh sát Ngân Châu chú ý, một khi xảy ra bất kỳ tình huống gì, cảnh sát luôn có thể chạy đến đầu tiên.

Hai ngày gần đây, toàn bộ cảnh sát giám sát quán bar Dạ Sắc đều bị chuyển đi.


Cửa lớn quán bar Dạ Sắc khóa chặt, đằng sau cánh cửa khóa chặt kia là một nơi mù mịt khói.

Sảnh lớn quán bar người ngồi đầy kín, có thể thấy được, những người này rõ ràng phân làm hai nhóm, chia nhau chiếm cứ một nửa vị trí của sảnh lớn, hình thành thế giằng co.

Anh Hai Báo Tử Đầu nghiêng người dựa vào ghế sô pha, hai tay không còn chút sức lực nào rũ xuống hai bên thân thể, sắc mặt tràn đầy đau đớn, trán không ngừng rịn ra mồ hôi lạnh.

Trên tay anh Ba Rắn Độc quấn băng gạc, máu tươi thấm ra ngoài băng gạc nhỏ xuống mặt đất, trên chiếc bàn trước mặt Rán Độc, một đầu ngón tay đầy máu vô cùng đau mắt.

Hàn Văn Tĩnh mặc một bộ quần áo bó sát màu đen, sắc mặt tái xanh nhìn người ngồi đối diện.

“Ranh con, Thanh Diệp các cô có thể ăn được nhiều người của chúng tôi như vậy, chỉ dựa vào đám rác rưởi này, e răng không được đâu.

” Một người đàn ông tóc húi cua nhìn qua hơn ba mươi tuổi, tay cầm một con dao găm cắt sửa móng tay của mình.

Bên cạnh người đàn ông này có một thanh niên mặc quần áo màu đen, cầm một con dao bướm nghịch trong tay, đôi mát không ngừng lướt trên người Hàn Văn Tĩnh, thỉnh thoảng nở một nụ cười nham hiểm.

Người đàn ông tóc húi cua tự châm một điếu thuốc cho mình, rít sâu một hơi: “Trong vòng một đêm, Đại Khuyên xã không còn xuất đầu lộ diện, toàn bộ hơn năm mươi người anh em Hắc Lôi của tôi đều đi vào, ranh con nhà cô cũng có chút bản lĩnh đấy, chẳng qua không biết, hôm nay cô có cách nào có thể tự cứu được mình hay không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận