Chương 1086:
Lâm Ngữ Lam mất tự nhiên nhìn Trương Thác: “Cái này là không có mâu thuẫn anh bảo sao?”
“Ừm… Trương Thác nhún vai: “Có lẽ chúng ta có những định nghĩa khác nhau về mâu thuẫn”
“Được rồi, được rồi, chuyện bên này giao cho em xử lý.
Tối nay em và tổng giám đốc Tân sẽ không về ăn tối.
Bọn em phải đi cùng Thượng Mạn Ly.
Đối với quan hệ giữa anh và cô ấy, hôm nay tốt hơn là không nên chào tạm biệt” Lâm Ngữ Lam vẫy chào Trương Thác, sải bước đi tới.
“Thiên Linh thế nào?” Trương Thác ở trong xe hỏi.
“Thiên Linh ở cùng chỗ với bọn em” Lâm Ngữ Lam không quay đầu lại trả lời.
“Đi đây”
Sau khi Trương Thác cất xe, anh trở về nhà và tận hưởng một buổi chiều nhàn nhã.
Vừa vào nhà, Trương Thác liền nhận được tin nhắn, nhìn đến nội dung tin nhắn, Trương Thác nằm dài ở trên giường thở dài: “Haiz, có thể sắp không còn nhiều thời gian nhàn rỗi nữa rồi”
Tin tức mà Trương Thác nhận được gửi đến Vị Lâm, Vị Lâm nói cho Trương Thác biết, hiện tại rất nhiều thế lực ngầm đều biết chuyện đảo Ánh Sáng đã cho Lưỡi Đao một khối tinh thể lửa miễn phí, chỉ trong mấy tiếng đồng hồ, đã có rất nhiều thế lực tìm đến cơ quan đầu não của Lưỡi Đao, nhưng hết lần này đến lần khác lại không thấy bóng dáng của Thần thánh Thiên Quốc.
Mặt khác, việc Trình Vũ làm ngay sau khi lấy được tinh thể lửa là trở về Yên Hoa, không ngần ngại đáp máy bay nhanh nhất.
Bao gồm cả thành viên của Lưỡi Đao, Toàn Dũng cũng mang theo miệng vết thương còn chưa khỏi hẳn trở về Yên Hoa với Trình Vũ.
Ba giờ rưỡi chiều, bóng dáng mấy người Trình Vũ xuất hiệ ở sân bay Yên Hoa, Trình Vũ đã sẵn sàng báo cáo nhiệm vụ, khối tinh thể lửa nhỏ trong túi quần chính là vốn liếng một bước lên mây của ông ta.
Về phần Toàn Dũng và những người khác, trên đường tới đây, bọn họ cũng nghĩ xem lần này sẽ có công lao gì.
“Trương Thác ơi Trương Thác, mày thật sự là một kho báu!” Sử Ca cười lạnh một tiếng, cho dù lần này bị Trương Thác sắp đặt một đường, mất đi tinh thể lửa quan trọng nhất, cuối cùng vãn là bản thân mình được lợi!
Trên khóe miệng Trình Vũ nở một nụ cười, ngay khi ông ta chuẩn bị bước ra khỏi sân bay, một vài bóng người xuất hiện trước mặt Trình Vũ và vây quanh đám người Trình Vũ.
“Trình Vũ!” Một tiếng hét lớn vang lên.
Trình Vũ và những người khác nhìn về phía chủ nhân tiếng hét.
“Đội trưởng Vương!” Cả bảy người Toàn Dũng đều sửng sốt, nhìn về phía người nói.
“Vương Trúc?” Trình Vũ cau mày: “Anh tới đây làm gì? Nhìn dáng vẻ này của anh, là đặc biệt đến ngăn cản tôi?”
Vương Trúc trong miệng Trình Vũ là đại đội trưởng của Lưỡi Đao và cũng là người đứng đầu Lưỡi Đao.
Bên cạnh Vương Trúc, lúc này có năm cao thủ Lưỡi Đao tỉnh nhuệ hợp thành đội hình bán vây, chặn đường đám người Trình Vũ.
“Trình Vũ, về đội với tôi!” Vương Trúc quát lớn một câu.
“Dựa vào cái gì?” Ánh mắt Trình Vũ lộ ra vẻ khinh thường, lúc này trong lòng Trình Vũ, đội trưởng Lưỡi Đao đã không còn họ Vương nữa rồi, mà là chính mình, cho nên tự nhiên không cần nghe Vương Trúc nói.
“Dựa vào cái gì?” Vương Trúc nhìn chằm chằm Trình Vũ: “Đây là mệnh lệnh, theo tôi trở về đội!
“Tôi muốn nói không!” Trình Vũ nắm chặt tay.
Ánh mắt Vương Trúc sắc bén: “Vậy cút ra khỏi Lưỡi Đao!”