Con Rể

Edit: MinnieKemi

Lúc phong thư này của Vương Phu Nam sau năm lần bảy lượt qua tay tới được tay Hứa Tắc thì tin tức Diêm Thiết Sứ Hà Nam Tôn Ba không may bị giết hại cũng truyền tới Tây Kinh.

Tin tức truyền về, ngày ấy chợt có một đám quân mặc giáp phục quân Ngụy Bác tấn công Diêm Thiết phủ, Tôn Ba còn chưa kịp phản ứng gì đã thành quỷ dưới lưỡi đao. Gia sản cũng bị “quân Ngụy Bác” cướp sạch sẽ, có người nói số tiền lên tới vạn vạn, châu báu đến mấy ngàn món, quang cảnh xa hoa khiến người ngoài trố mắt thèm thuồng.

Khoản tiền khổng lồ này chẳng biết biến đi đâu, bởi vì tin tức theo sau đó là Ngụy Bác đã được dẹp yên, quân lính tan rã, có lẽ tiền này đã bị nội bộ Ngụy Bác phân chia hết rồi chăng? Chỉ có trời mới biết.

Tôn Ba chết đột ngột, người gây ra họa là quân Ngụy Bác, Yêm đảng dù có hoài nghi cũng chỉ biết ngậm miệng không nói. Còn chưa kịp bù đắp tổn thất thì triều đình đã đi trước một bước đưa Hà Nam Diêm Thiết Sứ mới tới nhậm chức, nhanh chóng đoạt lấy tài lợi từ muối sắt.

Cùng lúc đó chiến sự Hà Bắc cũng đã tới hồi cuối. Vì ba trấn Hà Nam cùng xuất quân tiến về Hà Bắc, lại thêm quân chủ lực của Thần Sách quân, ác chiến khoảng ba tháng, thành trấn Ngụy Bác lần lượt được bình định. Tin tức vừa truyền tới Tây Kinh, Hứa Tắc liền khẩn cấp động tới Hà Bắc, tấu chương yêu cầu các trấn Hà Bắc nộp lưỡng thuế, đưa ra luật giao thương muối.

Nàng làm vậy cũng dễ hiểu, theo lẽ thường, các phiên trấn hướng về trung ương nạp lưỡng thuế, song song với thi hành luật giao thương muối, tức là dấu hiệu quy thuận triều đình. Nếu vấn đề Hà Bắc hiện tại đã được giải quyết, đương nhiên cần phải khôi phục lại lưỡng thuế và luật giao thương muối này.

Sở dĩ lúc trước một vài phiên trấn hợp nhau làm loạn chính là vì trong tay nắm binh quyền, lại sở hữu tài sản quá lớn, có kinh tế, lẽ nào lại không sử dụng? Hứa Tắc quyết định thử một lần, vì vậy tấu lên Chính Sự Đường nhưng nàng chỉ nhận được hai chữ “ngây thơ”.

“Trước thì ngươi yêu cầu nộp lưỡng thuế, thi hành luật muối, bọn chúng sẽ nhanh chóng lập điểm thu thuế, cướp lợi từ trà muối, thế thì tác dụng không?”, “Phiên trấn nói một câu không đủ chi tiêu là có thể gạt bỏ cái ý nghĩ này của ngươi rồi, ngươi muốn lấy tiền chúng không biết than khổ sao?”, “Nghĩ cách hữu dụng hơn một chút đi, cách này có ích gì.”

Các lão thần luôn nói trực tiếp, coi Hứa Tắc như con khỉ nhỏ lột trần lời nói của nàng, không giữ chút thể diện nào cho nàng cả.

Hứa Tắc lại nói: “Hạ quan cho rằng dù không có tác dụng cũng phải làm, nộp lưỡng thuế và thi hành luật muối đều là nguyên tắc cơ bản và lập trường của triều đình. Nếu ngay cả điểm này cũng không thể làm rõ, việc các trấn tranh đoạt lợi ích sẽ ngày càng càn rỡ.” Nàng dừng một chút, lại nói: “Hạ quan hiểu rõ chuyện trung ương và địa phương cùng tranh đoạt ai nắm giữ tài lực không phải một sớm một chiều, cũng biết không thể một chiêu mà thắng, nhưng nếu vì trở ngại mà không giữ vững nguyên tắc, hạ quan cho rằng không thỏa đáng.”

Ngay sau đó lặp lại lần nữa: “Hạ quan khẩn cầu triều đình yêu cầu các trấn nộp lưỡng thuế, thi hành luật muối, nếu chúng lập trạm cướp muối, triều đình liền diệt trạm, nếu tăng thuế muối thì liền giảm thuế suất địa phương, ngươi có Trương Lương kế, ta cũng tự có phương án hóa giải.”

Điệu bộ nàng vô cùng khí thế, không sợ hãi khi đối địch. Từ cắt giảm dự toán của lưỡng kinh chư ty cho tới nay lại tích cực đối đầu với tranh đoạt tài lợi cùng địa phương, thái độ nàng luôn nhất quán như vậy.

Vì tham lam ư? Nhưng nàng ở công phòng, ăn ở bếp công, cũng không có hành động mưu cầu tư lợi. Đơn thuần là một bầu nhiệt huyết, để lộ sự cố chấp anh dũng và cô độc, như thế lại khiến người ta nhìn không thấu.

“Hứa thị lang còn quá trẻ, có rất nhiều chuyện không phải ngươi cứ quyết tâm làm thì có thể thành, việc này tạm dừng ở đây thôi.” Cuối cùng Thượng thư tỉnh cũng cho nàng một đáp án phủ định, trong nội đường, sống lưng vẫn luôn uốn cong sau đó bèn thong thả ưỡn thẳng dậy, nàng rút lại miệng lưỡi vừa nãy, không nói một lời nắm chặt sổ trên tay xin cáo lui.

Có lẽ là nàng quá ngây thơ rồi, còn cho rằng chuyện gì cũng có thể giải quyết được, nhưng quan hệ trong triều nào có phân biệt rõ ràng, Chính Sự Đường ngoài mặt tranh giành lợi ích với địa phương, nhưng bên trong, hai thế lực này không có dây mơ rễ má hay sao?

Chính Sự Đường hiệu suất quyết sách kém cỏi, nửa năm qua nàng đã hiểu rất rõ.

Nội đường nho nhỏ nhưng quyền lợi và quan hệ thực sự dính líu quá nhiều, rút dây động rừng.

Chính vì vậy, gần như mỗi khi thảo luận trưng cầu ý kiến đều biến thành thế giằng co.

Còn nàng, một thị lang Hộ bộ mang lập trường không rõ ràng, vì vậy mà bị gạt ra ngoài.

Cuồng phong cuốn tới càng lúc càng lạnh buốt hơn, bây giờ chính là thời điểm thu thuế, nàng không có nhiều thời gian giằng co với Chính Sự Đường thà chết không chịu bỏ, vì vậy lúc này nàng quay trở về Độ Chi. Nhưng vừa tới cửa Thượng Thư tỉnh, một người hầu bước tới cản đường nàng.

Hắn nói: “Lang quân nhà ta mời Hứa thị lang tối nay tới phủ gặp mặt một chút.”

Hứa Tắc nhanh chóng nhận ra hắn: “Có chuyện gấp à?”

Hắn gật đầu: “Là chuyện rất gấp.”

“Không thể nói chuyện ở công nha sao? Hôm nay ta rất bận, phải tới làm việc khuya.”

“Lang quân nói, Thị lang bận đến lúc nào thì ngài ấy chờ tới lúc đó.” Tên người hầu nói xong thì hơi khom người: “Nô tài đã chuyển lời xong.” Dút lời chạy biến như một làn khói, không còn chút bóng dáng.

Hứa Tắc nghĩ tới nghĩ lui thực sự không đoán được Luyện Hội tìm nàng có chuyện gấp gì, huống chi vì quan hệ với Thiên Anh, nàng còn đang cố hết sức tránh xa Luyện phủ. Rầu rỉ suốt cho tới khi trời chạng vạng tối cũng không có chút manh mối. Nàng lại ngồi một canh giờ tới lúc nghe thấy tiếng trống ở Thừa Thiên môn vang lên, lúc này mới dọn dẹp đống sổ sách trên bàn, khoác áo bông rời khỏi Độ Chi.

Sắc trời đã tối, khi nàng cưỡi lừa tới Sùng Nghĩa phường đã qua giờ dậu. Đã rất lâu nàng chưa tới đây, lúc ngang qua Vương phủ lại thấy đèn lồng sáng choang, dường như chưa có chuyện gì thay đổi.

Nàng cúi đầu tiến lên phía trước, lúc tới nhà Luyện Hội đã có sẵn người hầu đứng nghênh tiếp. Họ đi vào nhà chính, Luyện Hội đã ở phía sau, rượu và thức ăn đều đã chuẩn bị xong xuôi.

Hứa Tắc ngồi vào chỗ, chúc mừng Luyện Hội thăng quan tiến chức. Sau khi hắn nhậm chức Ngự Sử Trung Thừa, đây là lần đầu tiên nàng đơn độc gặp hắn.

Nét mặt Luyện Hội cũng không tỏ ra vui mừng, chỉ thản nhiên cảm ơn rồi trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Mời huynh tới là có hai chuyện.”

“Mời nói.”

“Ăn cơm trước đã.” Hắn lặng lẽ giơ đũa, Hứa Tắc cũng không khách khí nữa.

Ăn đến giữa chừng chợt có đứa con nít chạy vào.

Hứa Tắc nghiêng đầu lại nghe được giọng của Thiên Anh: “Phụ thân đang tiếp khách, không được đi vào!”

Anh Nương chợt dừng lại, cô bé thấy phụ thân của mình quả thật có khách, cười nghịch ngợm rồi nhanh chóng quay người nhào vào lòng Thiên Anh.

Thiên Anh ngước lên thì nhìn thấy Hứa Tắc, nàng chợt sửng sốt lại không biết nên tiến vào hay lui ra, cuối cùng vẫn ôm lấy Anh Nương lui ra ngoài rồi cài cửa lại.

Hứa Tắc buông đũa xuống.

Luyện Hội cũng dừng lại, hắn châm cho nàng một ly rượu.

Một con mèo khẽ bước ngang qua hành lang.

Thiên Anh ngốc nghếch nhẹ chân đứng ngoài cửa nghe trộm, lại không biết dưới ngọn đèn trên hành lang cái bóng của nàng đã in lên lớp giấy dán cửa.

Hứa Tắc nhìn cánh cửa kia, Luyện Hội cũng nhìn thoáng qua nó.

“Ta nghe nói trước đây ngươi dự định quản lý tiền công giải, đã ba tháng trôi qua, ngươi có ý tưởng gì không?” Luyện Hội mở miệng kéo suy nghĩ của nàng về.

Hứa Tắc xoay đầu qua, mím môi trả lời: “Cũng có, nhưng ta muốn nghe lập trường của Luyện Trung Thừa trước.”

“Tiền công giải đem cho mượn vốn là vì giải quyết bổng lộc và chi tiêu hàng ngày của các ty chức, nhưng bây giờ lại biến thành cho vay nặng lãi, trở thành thủ đoạn vơ vét của cải của chúng, tổn hại tới lợi ích của dân, cần phải bãi bỏ.” Luyện Hội không e dè thể hiện rõ chính kiến của mình.

Ngay khi ở Nghi châu, đối với chuyện cho vay nặng lãi bằng tiền công giải hai người đã từng hợp tác.

Bây giờ, một người là Hộ bộ Thị Lang, một người là Ngự Sử Trung Thừa, hoàn cảnh đổi thành ở kinh kì, trước mặt không chỉ là một châu mà là Lưỡng kinh chư ty, có thể cùng nhau hợp tác lần nữa không?

Cùng là phái chủ chiến, tính khí lạnh lùng, hợp nhau như thế lẽ ra nên phối hợp nhịp nhàng, nhưng hôm nay Hứa Tắc lại không có vẻ hào hứng lắm.

Nàng hờ hững đáp: “Theo tình hình trước mắt mà nói, việc chấm dứt hoàn toàn chuyện này là không thể. Giả sử, nếu đem bãi bỏ hoàn toàn, việc chi tiêu của các Ty sẽ lại rơi xuống đầu Độ Chi, Hộ bộ. Hiện tại ngoại trừ thuế mậu dịch và chức điền, Hộ bộ thu không đủ chi cho bổng lộc của quan kinh thành, cho nên…Ta không ủng hộ việc hoàn toàn bãi bỏ.”

Đứng ở vị trí của bách tính và sự ổn định, hòa bình lâu dài của quốc gia, việc bãi bỏ là phải làm; thế nhưng đứng ở góc độ Độ Chi, Hộ bộ thì việc này chỉ làm tăng thêm gánh nặng chứ không có lợi ích gì.

Có điều nàng lại đột ngột nói: “Mặc dù không thể bãi bỏ hoàn toàn, nhưng kiểm soát lãi suất cho vay nhằm tránh tổn hại sức dân, việc này Ngự Sử đài có thể làm được.”

“Ngươi nói thử xem.”

“Trăm năm trước, việc lấy tiền công giải cho vay tại sao lại không càng quấy như hiện nay? Là vì có giới hạn lãi suất, nếu một khi cao hơn mức này thì sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc theo pháp luật. Như vậy, đạo lý ở đây rất đơn giản, nếu muốn khống chế thì hãy thực hiện lại điều này một lần nữa, bắt được kẻ làm sai nghiêm khắc trừng phạt theo luật là được.”

Nàng chậm rãi nói hết ý, lại bồi thêm một câu: “Việc còn lại thì phải xem Ngự Sử đài có đủ quyết đoán hay không.”

Nàng lại đem vấn đề nan giải đá về chân Luyện Hội, nâng ly rượu uống một hơi cạn sạch.

“Hôm nay ngươi có vẻ thiếu tinh thần.” Luyện Hội dứt khoát nói thẳng: “Bởi do chuyện của Hà Bắc ư?”

“Phải.” Hứa Tắc lại không khẳng định chắc chắn: “Mà cũng không phải.”

Nàng thực sự phiền não vì chuyện của Hà Bắc, triều định hiện nay không thể hiện rõ lập trường tài chính, sau lại phiền đến Độ Chi không thu được tiền, không chỉ có thế, từ khi nàng vào Độ Chi tới nay, trên dưới trái phải đều phải ứng phó, chuyện có thể làm thực sự cũng không nhiều, đây đang là tình huống khó khăn của nàng.”

“Nếu không ngại có thể nói một chút.” Luyện Hội cố gắng khuyên nhủ.

Thế nhưng nàng lại ngẩng đầu, thản nhiên đáp: “Cũng không có gì quan trọng.”

Luyện Hội cảm thấy nàng có tâm lý phòng bị rất nặng.

Hắn đột nhiên nói: “Nếu người ngồi đây là Thập thất lang thì sao? Ngươi có nói với huynh ấy không?”

“Ngươi có ý gì?” Vốn dĩ Hứa Tắc đang chán nản tức thì ánh mắt chợt lóe, lại khôi phục vẻ thận trọng.

“Ngươi và Thập thất lang…” Luyện Hội đang tính nói tiếp lại nghe có tiếng gõ cửa.

“Có chuyện gì?”

Ngoài cửa nô bộc đáp: “Có mấy vị quan nhân của Độ Chi đến ạ.”

Hứa Tắc đột nhiên đứng dậy, lúc đẩy của ra chỉ thấy một lại tá của Độ Chi đứng bên ngoài.

Lại Tá khẽ khom người, cũng không nói lại sao mình tìm tới đây, chỉ báo: “Diên Tư Khố suốt đêm tới Độ Chi lấy tiền còn thiếu. Họ nói nếu không bù đủ sẽ lấu tiền thuế chúng ta thu bù vào!”

Hứa Tắc quay lại vái chào Luyện Hội: “Cáo từ.” Nói xong liếc mắt nhìn hai bên, ở đây nào còn bóng dáng Thiên Anh nữa?

Đây là chuyện lớn của Độ Chi, không thể trì hoãn, nàng nhanh chóng đi dắt lừa.

Nhưng còn chưa đi tới chuồng nhốt, chợt có một bàn tay đưa ra kéo nàng vào bóng tối.

“Là ta!” Giọng Thiên Anh vô cùng gấp gáp.

“Thiên Anh? Hứa Tắc sửng sốt.

Thiên Anh nắm lấy cánh tay nàng, cố gắng bình tĩnh lại: “Có chuyện muôi phải biết.”

“Sao vậy?”

“Hôm trước ta uống quá nhiều, hình như đã nói lời không nên nói.” Thiên Anh căng thẳng đến nỗi hai tay cũng lạnh run: “Hình như hắn biết muội là con gái rồi…”

Hứa Tắc hít vào một hơi, thảo nào vừa rồi Thiên Anh luôn đứng nghe trộm, thảo nào Luyện Hội cuối cùng lại muốn hỏi chuyện Thập thất lang. Hôm nay hắn bảo nàng tới đây, cái gọi là chuyện rất gấp, là chỉ chuyện nàng nữ giả nam trang hay sao?

“Tỷ đừng hoảng.” Hứa Tắc trở ngược cầm lại tay nàng ta: “Độ Chi có chút chuyện, ta phải quay về. Tỷ đừng sợ, không có chuyện gì đâu, ta không sao.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui