Con Rể

Edit: MinnieKemi

Diệp Tử Trinh nhạy bén nhận ra sự thay đổi trên mặt nàng: “Cô không thoải mái hả?” Vừa hỏi xong đã nghe tiếng bước chân lộn xộn kéo tới sau lưng.

Hắn lập tức đóng cửa lại, vừa xoay người đã chạm trán đám người Thứ sử đang kéo tới.

Vóc dáng Thứ sử thấp bé, khi nhìn thấy động tác của hắn thì vội ngẩng đầu kinh ngạc hỏi:

“Diệp ngũ lang đang định ra ngoài à?”

“Đang tính ra ngoài đây.” Hắn nhìn xuống mấy vị quan trước mặt, sau đó liếc mắt nhìn cửa phòng một câu không nặng không nhẹ buông: “Ngươi mau đi mời Tưởng lang trung tới đây.”

Thứ sử khách sáu hỏi: “Diệp ngũ lang cảm thấy khó chịu ở đâu vậy?”

“Không phải ta vẫn đang khỏe mạnh đứng đây đấy sao, là xá muội đang mang thai còn đến Dương Châu này. Vì thai không ổn định nên đang ở chỗ ta tĩnh dưỡng, hôm nay tình hình không tốt, haizz cũng tại cái thời tiết âm u này mà ra.” Chỉ là tiện tay viện cớ nhưng cũng không khiến hắn lúng túng, thậm chí câu nào cũng rất có lý lẽ.

“Ta còn nghĩ sao lại mời Tưởng lang trung!” Thứ sử vẫn khách sáo, “Tưởng lang trung là thánh thủ ngàn vàng…” Ông ta vừa thao thoa bất tuyệt vừa nhìn Diệp Tử Trinh, dĩ nhiên tên này không có ý muốn mời đám ông ta vào trong.

“Kỷ Thứ sử đến hàn xá xin hỏi có chuyện gì chỉ giáo?”

Thứ sử tỏ ra mềm mỏng: “Ta là vì công sự cảng Thập Lý mà tới.” Ông ta vừa nói vừa cầm công văn của triều đình ra “Hứa thị lang của Diêm Thiết Độ Chi nói chi phí của công sự lần này toàn bộ dựa vào tiền của các phú thương, còn chỉ rõ là phải tìm Diệp Ngũ Lang.”

Diệp Tử Trinh ồ lên: “Chuyện này phải phiền Thứ sử ra mặt, thật sự ta không dám nhận. Có điều hôm nay ta có chút chuyện rồi, có thể để ngày khác lại bàn tiếp hay không?”

Kỷ Thứ sử nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Tử Trinh thì trong lòng liền dao động, Đô Thủy giám Thiếu thừa lại khước từ: “Chuyện này không thể kéo dài, nếu hôm nay mọi người đã đông đủ thì đem việc chuẩn bị nói cho xong luôn đi.” Hắn có phần xem thường các thương nhân, lại nhìn chằm chằm vào cánh cửa sau lưng Diệp Tử Trinh, giọng cứng rắn: “Diệp ngũ lang không tính mời mọi người vào nhà ngồi sao?”

Diệp Tử Trinh nhìn hắn hỏi: “Dám hỏi ngài họ gì?”

“Ta là Đô Thủy giám Thiếu thừa, họ Dương.”

“Ô, là Dương Thiếu thừa sao, thất kính.” Diệp Tử Trinh đưa tay đặt lên cánh cửa, hơi đẩy vào một chút nhưng không mở hoàn toàn: “Xin mời.” Nói rồi hắn dẫn đầu bước vào, nhìn bốn phía xung quanh một lượt quả nhiên không thấy bóng dáng Hứa Tắc đâu. Hắn thở phào một hơi, lúc này Kỷ Thứ sử và Đô Thủy giám Thiếu thừa cũng theo vào, phía sau còn có hai viên quan kĩ thuật.

Mọi người chia ra ngồi xuống, Diệp Tử Trinh tiện tay thu dọn đống sổ sách trên bàn, Kỷ Thứ sử ngồi đối diện liếc mắt hỏi: “Xem ra Diệp ngũ lang luôn bận rộn lo liệu chuẩn bị công sự, thật vất vả quá.”

“Dù sao cũng phải biết đại khái tiền tiêu vào chỗ nào.” Diệp Tử Trinh bâng quơ trả lời, vừa định cất tấm bản đồ thì chợt bị Dương Thiếu thừa chặn lại.

Đôi mắt ti hí của Dương Thiếu thừa bỗng trở nên sắc sảo: “Đây hẳn là bản vẽ lấy từ Đô Thủy giám!?” Ông ta vừa nói vừa nắm một góc bản vẽ kéo lại, một quan kĩ thuật của Đô Thủy giám đứng phía sau cũng thò đầu ra nhìn: “Đúng vậy, đây chính là bản vẽ của ta! Hôm đó ta còn tự mình giao cho Hứa thị lang!”

“Vậy sao.” Dương Thiếu thừa hết sức chú ý tới động thái của Hứa Tắc, điều này có nghĩa là gì? Ông ta ngẩng đầu sâu xa hỏi Diệp Tử Trinh: “Hứa thị lang đã từng đến đây ư?”

Diệp Tử Trinh không ngờ Đô Thủy giám Thiếu thừa lại nhiều chuyện như vậy, nhưng hắn không chút chột dạ đáp: “Chuyện này còn phải hỏi sao? Dương Thiếu thừa làm việc với Hứa thị lang đến nay còn không biết tính tình ngài ấy ư? Công sự này nhất định phải được theo dõi sát sao, trước đó Hứa thị lang đã tới Dương châu thị sát một vòng, sổ sách cũng xem qua một lượt, thật sự lao tâm khổ tứ.”

“Hiện giờ Hứa thị lang còn ở quý phủ không?”

“Không còn.” Diệp Tử Trinh đáp thản nhiên, “Ngài ấy tâm tư kín đáo, một mặt vừa lo lắng chuyện công sự, một mặt lại sợ bị người ta ám toán nên nhất định đã ẩn náu ở đâu đó chè chén rồi.”

Lời Diệp Tử Trinh nói không có sơ hở nhưng Dương Thiếu thừa vẫn mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó mờ ám.

Mặc dù trong lòng có tâm tư riêng nhưng mọi người vẫn tiếp tục thương lượng về chuyện phu dịch, tiền công, lương thực các loại, cuối cùng cũng không tránh khỏi nói đến vấn đề tiền nong.

Dựa theo kiến nghị của quan phủ là muốn Diệp Tử Trinh mang tiền nạp vào ngân khố, còn lại quyền hạn chi dùng là do Dương Châu phủ đảm nhiệm. Thứ nhất vì chuyện “mở rộng lòng sông này là công sự do quan phủ chủ trì, như vậy khi chi tiêu cũng dễ dàng hơn”, hai là “ngân khố an toàn hơn”, họ cũng hứa hẹn định kì sẽ hạch toán sổ sách, đảm bảo tiền nào việc nấy, sẽ không biển thủ dùng vào việc khác.

Kỷ Thứ sử vỗ ngực thề thốt chân thành, Diệp Tử trinh bày tỏ phải suy nghĩ chuyện này lại một chút.

Kỷ Thứ sử nhìn vẻ mặt không tin tưởng quan phủ của hắn vốn muốn mở miệng thuyết phục thêm thì Diệp Tử Trinh đã khoát tay.

Hắn đang cúi đầu, vừa nhìn thấy vết máu trên tấm đệm.

Diệp Tử Trinh vì vậy mà nhất thời kinh hoảng đứng bật dậy, không có lời nào đã vội tiễn khách: “Hôm nay nói đến đây vậy, ngày may ta nhất định đến thăm rồi bàn lại, mời các vị trở về thôi!”

Mọi người còn đang ngớ ra thì Diệp Tử Trinh đã chạy ra ngoài nói với người hầu nhà mình: “Tại sao Tưởng lang trung còn chưa tới?! Mau đi giục ông ta!”

“Diệp ngũ lang còn có muội muội à?”, “Là chị em họ thôi, nghe nói lấy chồng xa.”, “Lo lắng như vậy trông giống chị em ruột hơn.” Trong lúc mọi người bàn tán thì chấp sự đi vào, chắp tay vái: “Nếu chư vị không ngại thì mời ở lại dùng cơm phủ ta rồi hẵng đi?”

“Không không.” Kỷ Thứ sử khoát tay, “Trong phủ đang có việc, chúng ta không làm phiền nữa.” Ông ta đứng dậy, Dương Thiếu thừa cũng đành đứng lên theo.

Chấp sự tiễn mọi người ra cửa, Diệp Tử Trinh liền vội vàng chạy vào nội đường, đi thẳng ra phía sau tấm bình phong ở góc tây nam.

“Gia Gia!” Hứa Tắc đang cuộn người trong một góc, trên nền áo trắng là một mảng máu, Diệp Tử Trinh thực sự sợ hãi, hắn chạy đến quỳ sụp xuống đất, hai tay choàng ra phía sau lưng nàng, gấp gáp mở miệng dỗ dành: “Cô sao rồi? Đừng sợ! Lang trung sẽ đến ngay thôi!” Hắn căng thẳng đến nỗi hai tay run lẩy bẩy, nói năng cũng bắt đầu lộn xộn, lời ra khỏi miệng toàn là lời nói nhảm: “Đừng vội, ta nghe nói cũng có người bị như thế này cho nên cô không có chuyện gì đâu, chắc chắn không xảy ra chuyện lớn, cô có lạnh không? Sao mặt lại tái đi vậy…cô đừng làm ta sợ, gan ta nhỏ lắm, gia gia…”

Hứa Tắc khó khăn mới tìm được kẽ hở chen vào nói: “Ta vẫn chưa sợ, huynh sợ cái gì!”

Mặc dù bị xuất huyết nhưng nàng cũng không quá hoang mang, chỉ hơi sợ hãi nhưng vẫn chưa đến mức hoảng loạn. Tay nàng đè lên bụng, cách tấm áo choàng có thể cảm nhận được sinh mệnh sinh động kia, nó vẫn đang mạnh mẽ lớn lên, không thể yểu mạng được.

Diệp Tử Trinh cuối cùng được nàng mắng cho tỉnh táo lại, hắn nghe thấy giọng người hầu bên ngoài báo “Tưởng lang trung tới rồi ạ!” Liền vội xắn tay áo, bế Hứa Tắc lên.

Ây da! Sao lại nặng vậy nhỉ!

Cánh tay Diệp Tử Trinh quá yếu nhưng hắn vẫn cắn răng ôm Hứa Tắc trở về phòng ngủ, sau khi đề phòng buông màn xuống mới bảo người dẫn lang trung vào.

Tưởng lang trung vẻ mặt đạo mạo,bản chất cũng không kém lão ngoan đồng là bao. Ông ta liếc thấy Diệp Tử Trinh đang bóp cánh tay thì đoán là hắn không biết lượng sức đi ẵm người đẹp, nên nói thẳng: “Lần trước lão cũng bảo lang quân gắng tập luyện rồi, rốt cuộc ngay cả một thiếu nữ xinh đẹp ngài cũng ôm không nổi, không thấy mất mặt à!”

Diệp Tử Trinh lúc này nào còn tâm trí để ý tới mặt mũi: “Ông nhanh xem bệnh đi! Đã ra máu nhiều lắm rồi!”

Tưởng lang trung không vội, sau khi ông ngồi xuống lúc này mới có một cánh tay vươn ra khỏi tấm màn che.

Tưởng lang trung đặt ngón tay bắt mạch, vừa chẩn bệnh vừa hỏi an ân cần: “Nương tử quả thật bình tĩnh, nếu như đổi thành người bình thường khác, trong lúc mang thai mà bị xuất huyết chắc đã sợ khiếp đảm.” Ông ta xem mạch hồi lâu, rồi lại đổi tay: “Nương tử nhất định là đã đi đường rất vất vả, người từ nơi nào tới đây? Để lão phu đoán thử một chút? Chắc là đến từ phương bắc? Ngày thường nương tử quả thật phí tâm phí sức, ăn uống không điều độ…”

Nghe ông ta lải nhà lải nhải làm Diệp Tử Trinh thực sự không bình tĩnh nổi: “Cuối cùng là bị làm sao!”

Tưởng lang trung vuốt ria mép, nhíu mày nói: “Không tốt, không tốt.” Ông ta lại nói: “Nương tử bắt đầu hành kinh rất trễ, chứng tỏ bẩm sinh yếu nhược, phải bồi bổ nhiều vào! Có phải xuất hiện tóc bạc sớm không?”

Diệp Tử Trinh lo sốt vó, Hứa Tắc sau mành lại chậm rãi đáp: “Vâng.”

Tưởng lang trung híp mắt cười nói: “Thể chất nương tử như vậy lẽ ra không dễ mang thai, nhưng hài nhi này không ngờ lại rất kiên cường, thật sự đáng mừng! Nương tử…”

Tưởng lang trung thu tay về, “Hài nhi của cô nóng lòng muốn ra đời để mẹ con gặp nhau, nhưng mà đứa trẻ này không cần quá nôn nóng như vậy.” Nói rồi vén tay áo: “Mang giấy bút ra, lão phu phải dưỡng lại cái tính nóng nảy của nó mới được.”

Người hầu mang giấy bút lên, Tưởng lang trung thuần thục viết ra một đơn thuốc, còn nói: “Đứa bé này sẽ mang đến niềm vui bất ngờ cho nương tử, xin nương tử cứ chờ tin tốt lành.”

Ông ta dứt lời thì đưa đơn thuốc cho Diệp Tử Trinh: “Lang quân còn căng thẳng như thế làm gì, nên thả lỏng thôi, dù sao cũng không phải con của ngài.”

Diệp Tử Trinh ấm ức lầm bầm: “Sao lại không, nó là cháu ta đấy.”

Tưởng lang trung đã nhìn thấu hắn từ lâu, lớn tuổi như vậy còn chưa có con nên mới có một đứa cháu đã vui vẻ coi như mạng, hừ…

“Thật sự không có vấn đề gì chứ?” Diệp Tử Trinh nhớ tới vết máu kia thì rất lo lắng.

“Lão phu thực sự rất nghi ngờ lang quân làm sao có thể dựng lên cơ ngơi lớn như thế đấy, không phải vừa rồi lão phu đã nói tất cả rồi sao?” Tưởng lang trung lấy một hộp kim châm ra, Diệp Tử Trinh vội vàng hỏi: “Chẳng phải người ta nói người có thai không nên châm kim sao?”

“Chỉ là để cầm máu thôi, lang quân nói vớ vẩn gì vậy?” Tưởng lang trung chậm rãi se kim vào một huyệt trên cánh tay, một lúc sau mới hỏi Hứa Tắc: “Bây giờ nương tử cảm thấy thế nào?”

“Tốt hơn nhiều, thật kì diệu, đa tạ lang trung.”

Tưởng lang trung thu châm, sắp lại hòm thuốc, khi tới trước mặt Diệp Tử Trinh thì duỗi tay ra: “Phải đưa nhiều một chút.”

Diệp Tử Trinh rất hào phóng móc ra một nắm vàng lá, hai tay dâng cho Tưởng lang trung, còn hỏi thêm: “Khoảng khi nào thì xá muội sẽ chuyển sinh?”

Tưởng lang trung đang cất từng miếng vàng vào trong ngực, con mắt đảo một vòng, rồi liếc nhìn ra cửa sổ, nói chuyện úp mở như thần tiên: “Khi…hoa quế nở.”

Vừa ra khỏi cửa, Tưởng lang trung đã cảm khái: Haizz, cội hoa quế này trông thật là tốt, không biết đã trồng bao nhiêu năm rồi nhỉ! Ông ta nghiêng đầu: “Năm nay gốc cây này nở hoa lão phu sẽ bao hết, không để cho ai cả.”

Tưởng lang trung hài lòng rời đi, Diệp Tử Trinh vội vàng sai người hầu đi bốc thuốc còn mình đi đến bên giường ngồi xuống trên bậc gỗ, nhẹ nhõm hỏi: “Làm ta sợ muốn chết, cô thực sự khỏe hơn rồi chứ?”

Hứa Tắc gật đầu, lại chuyển chủ đề: “Về chuyện hôm nay mọi người bàn bạc, những cái khác có thể thương lượng nhưng tiền thì không thể nộp vào ngân khố của phủ nha, vấn đề này tuyệt đối không được nhượng bộ. Triều đình có tầng tầng quy định, công sự này phải làm xong đúng hạn cho nên sẽ cần tiền từ huynh. Một khi giao tiền thì huynh chẳng còn tiếng nói gì cả, chuyện công sự càng không thể nhúng tay vào, chưa nói đến được kiểm tra sổ sách. Còn nữa…” Mắt nàng nheo lại: “Cần cảnh giác Dương Thiếu thừa, ông ta là người của hoạn quan.”

“Hoạn quan liên tục truy lùng hành tung của cô, chắc không thể là vì tò mò, không biết bọn chúng có mục đích gì đây?”

“Có thể không muốn để ta sống mà hồi kinh.” Hứa Tắc chậm rãi nói hết câu, bàn tay đặt lên bụng cảm giác được đứa bé khẽ động đậy.

Ngoài cửa sổ cây hoa quế um tùm, trời vừa chuyển lạnh, từng bông hoa nhỏ li ti màu vàng tranh nhau hé nở.

Chào đón một sinh mạng mới, cảm giác chờ đợi giờ đây bắt đầu sinh sôi mạnh mẽ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui