Khúc Nguỵ Nhiên nhìn Tịch Thành trước mặt mũ áo chỉnh tề, sắc mặt đoan chính, lại liên tưởng đến khả năng anh sẽ lợi dụng con rối giống như ‘Khúc Hành’ mà làm vài sự việc dơ bẩn đen tối, ánh mắt hắn nhìn về phía Tịch Thành không tự giác mà mang theo cảm giác khinh thường và miệt thị.
“Tiểu Hành đã 25 rồi, nếu là Omega khác thì đã sớm sinh con cái, nó hiện tại cả ngày đều chạy ra bên ngoài không chịu về nhà, nói cái gì mà theo đuổi ước mơ, nếu nó mà chịu ngoan ngoãn ở yên trong nhà, ta đã sớm cho nó cùng với cậu……” Khúc Nguỵ Nhiên nhìn nhìn sắc mặt Tịch Thành, lời trong miệng muốn nói lại thôi.
Tịch Thành buông chén trà trong tay xuống, nhẹ nhàng mà lắc lắc đầu, “Tiểu Hành, cậu ấy không giống với các Omega khác, cậu ấy vô cùng ưu tú.
” Đồng tử màu xám nhạt của anh không che giấu mà lộ ra vẻ thưởng thức và tán dương.
Khúc Nguỵ Nhiên là một Alpha có tính cách bảo thủ, trong lòng hoàn toàn không tán đồng và không cho hành vi của con trai mình là đúng, nhưng ai bảo Tịch Thành lại thích điểm này của Khúc Hành, càng không dễ dàng chiếm được thì sẽ càng hiếm lạ, thật là hạ lưu và đê tiện từ trong xương cốt, đáy lòng ông khinh thường, lại chỉ có thể gật đầu đồng ý, trên mặt biểu hiện ra bản thân là một người người cha kiêu ngạo, “Tiểu Hành tính cách nó thật sự rất độc lập, ta cũng vô cùng tự hào về nó.
”
“Cậu cũng đã 28, có yêu thích Omega nào chưa?” Tuy rằng biết được Tịch Thành có ý với Khúc Hành nhưng vì đảm bảo ông ta vẫn hỏi thử một chút, vì vậy Khúc Nguỵ Nhiên làm bộ lơ đãng nhắc tới, trong đôi mắt lại mười phần cẩn thận mà quan sát kĩ sắc mặt Tịch Thành.
“Không vội.
” Sắc mặt Tịch Thành lãnh đạm, giống như không cảm thấy hứng thú chút nào với chủ đề này.
Khúc Nguỵ Nhiên yên lòng, hai người khách sáo một vài câu, lúc này Tịch Thành mới bước ra từ trong văn phòng Tổng thống, vệ binh canh giữ ở ngoài cửa đi theo phía sau anh suốt cung đường đi rộng lớn huy hoàng ở phủ Tổng thống.
Sắc mặt Tịch Thành khôi phục lại về vẻ bình tĩnh, lại bước lên trên xe bay, đột nhiên quay đầu phân phó với người vệ binh bên cạnh, nói: “Tới quân bộ tìm Nguỵ Lâm, lấy cho ta đúng loại Fluordiazepam, sau đó mang theo một cái hộp, để lọ thuốc năng lượng trong văn phòng cho ta.
”
“Tuân lệnh.
”, vệ binh nghiêm trang hành lễ.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ lụi dần về phía Tây,
Ánh chiều tà phủ đầy sân vườn tựa như gam màu vàng mờ nhạt lưu luyến trên bức họa.
Biệt thự trống trải yên tĩnh.
Hoang hôn đung đưa trên tường, bóng tối kéo lê dưới chân.
Tiêu Hằng bực bội đưa tay xoa xoa giữa mày mình, hai mắt nhìn cổng lớn biệt thự khép chặt lại, rũ mắt nhìn quang não trong tay mình, trong thâm tâm thực có thể nói rằng tình hình cực kì bi thảm.
Cổng lớn biệt thự yêu cầu cần phải xác thực bằng màng đồng tử và dấu vân tay cùng một lúc mới có thể mở ra, y căn bản là không thể ra ngoài.
Huống chi biệt thự của Tịch Thành đang nằm ở ngoại ô, xung quanh nơi này tất cả mọi nơi đều thuộc Tịch gia, hệ thống vệ sĩ của biệt thự qua tuyển chọn đều là lực lượng phòng vệ quân sự, nghiêm chỉnh kiểm soát chặt chẽ, bên ngoài biệt thự còn luân phiên thay đổi vệ binh canh gác, y cho dù có ý muốn chạy trốn, cũng hoàn toàn không có khả năng thực hiện.
Bởi vì không thể chạy thoát ra ngoài, y liền muốn dùng quang não tiếp tục theo dõi tình hình bên trong căn phòng cho thuê bằng camera, nhưng mà lại nghĩ tới internet biệt thự bị theo dõi nghiêm mật, Tịch Thành có thể sẽ biết y thông qua quang não của biệt thự mà quan sát bên ngoài một chuyến, từ đó nhận thấy sự khác thường, tiến đến việc theo dõi miệt mài.