Phải làm sao bây giờ đây? Tịch Thành sẽ trở về nhà rất sớm thôi!
Tưởng tượng việc phải đối mặt với Tịch Thành, y không khống chế được mà run như cầy sấy.
Hôm nay y vừa tỉ mỉ lại nghiêm túc mà suy nghĩ trong đầu mình những giả thiết, mới phát hiện quản gia vốn dĩ là một con rối, nhưng trong mọi bối cảnh ban đầu, không có chuỗi sự kiện bắt buộc nào cả, cho nên hôm nay y mới có một ngày nhàn rỗi ở nhà, có thể tự do mà không cần làm việc.
Rảnh rỗi vì không có chuyện gì để làm, vì tránh cho mọi chuyện lộ ra, y lại đi tìm kiếm thêm lần nữa mọi mối quan hệ của Khúc Hành, chỉ là tư liệu có thể tra được trên mạng thực sự không nhiều lắm, y muốn thông qua tư liệu chính phủ gì đó để sắm vai 'Khúc Hành’ hoàn hảo, thật sự là…… Hoàn toàn không có khả năng.
Âm thanh xe ở bên ngoài vang lên, đèn xe lướt qua cửa sổ phòng khách mơ hồ phác họa ra hình ảnh Tiếu Hằng ngồi trên sofa ở dưới mặt đất.
Tịch Thành nhìn về phía bóng dáng bừng tỉnh xoay người qua cửa sổ phía trước, nhìn khuôn mặt hoảng loạn đầy toan tính gì đó, ngón tay nhẹ nhàng đặt trên tay vịn, đôi đồng tử màu xám nhạt cụp xuống, nhìn thoáng qua chiếc hộp bên cạnh người.
Âm thanh mở cửa truyền đến từ lối vào Tiêu Hằng vội vàng đi về phía cửa.
Người đàn ông toàn thân mặc quân phục đứng đầy hiên ngang, thân hình cao lớn hiện dần dần phía sau cửa, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng khi nhìn thấy y bỗng trở nên hòa nhã bình thản, đôi đồng tử màu xám cũng tràn đầy ý cười ấm áp.
Tiêu Hằng lén lút nuốt nước bọt, thấy Tịch Thành bước vào cửa, nhìn y với đôi mắt ấm áp, trong lòng cảm thấy bối rối, không thể nhìn thẳng.
Ấm áp cùng với cảm tình trong mắt của Alpha trước mặt tất cả đều là bởi vì khuôn mặt này của y, mà đều không phải bản thân của y, điều này khiến cho Tiêu Hằng cảm thấy khó chịu một cách vô lí ở trong lòng, y cảm thấy bản thân như một tên trộm trốn trong bóng tối, dùng thủ đoạn không trong sáng đánh cắp tình cảm và ấm áp của Alpha trước mặt.
Y rũ đôi mắt xuống, lúc sau lại ngẩng đầu, tầm mắt dừng lại ở trên chiếc cằm trơn bóng của người đàn ông, giọng nói mềm mại mà mở miệng, “Ngài đã trở lại rồi.
”
Tiêu Hằng là Beta, ngày thường nói chuyện giọng điệu không có ôn hòa như vậy, rất giống giọng điệu của đàn ông bình thường, nhưng trong công ty y, Omega nói chuyện đều rất đáng yêu, y không biết Khúc Hành có nói năng như thế này không, cũng chỉ biết múa may học theo.
"Đúng vậy, ta đã trở về.
” Tịch Thành nhìn y, giơ tay xoa xoa mái tóc đen nhánh mềm mại, trong tay ôm theo một cái hộp, tay còn lại nắm tay y đi về phía phòng khách.
Tiêu Hằng đi ngay phía sau anh, tay nằm gọn trong lòng tay ấm áp to lớn của Alpha, như là có dòng điện nhẹ nhàng lướt qua trái tim, khiến trái tim y không ngừng tê dại một lúc.
Khóe mắt lấp lánh của y có chút thấp thỏm mà quan sát sườn mặt của người đàn ông, trên mặt đối phương cũng không lộ ra một biểu cảm khác thường nào, lúc này y mới nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Có lẽ bản thân Khúc Hành cùng giống như những Omega khác nói chuyện dịu dàng ôn nhu, Tiêu Hằng lẳng lặng ghi nhớ kỹ điểm này, sau đó suy nghĩ một chút, cảm thấy đối phương hẳn sẽ là một người có tính cách dịu dàng.
Một Omega vừa xinh đẹp nhẹ nhàng lại đa tài đa nghệ, khó trách tên Alpha ác nghiệt như Tịnh Thành cũng động tâm với cậu.
Tin tức tố giữa hai bọn họ chắc hẳn cũng có thể coi là xứng đôi.