Con Rối Chi Tâm


Tầm mắt Tiêu Hằng dừng ở trên bàn tay đang dắt bản thân y đi của Tịch Thành.


Ngón tay Alpha thon dài, các khớp xương gồ lên chắc khỏe, lòng bàn tay ấm áp dịu dàng, bị một bàn tay to lớn xinh đẹp và nhẹ nhàng ôm trọn như vậy thực sự rất khó để khiến cho người ta không động tâm mê đắm.


Tiêu Hằng nhìn bàn tay bị Tịch Thành nắm chặt, trong nháy mắt tim không thể khống chế mà đập loạn xạ, gương mặt cũng bắt đầu nóng lên.


Y lén lút lắc đầu, muốn đem những cảm xúc lẫn hành động trong lòng dồn ép xuống dưới.


Tịch Thành vừa ưu tú vừa tốt đẹp chắc chắn không bao giờ thuộc về y, y cũng không nên có một chút vọng tưởng tình yêu nào.


Alpha với Omega mới là trời sinh một cặp.


Độ tương thích tin tức tố sẽ khiến hai người bọn họ bị hấp dẫn lẫn nhau, sau đó sẽ nảy sinh ràng buộc tình cảm, do đó rất khó chia lìa, tuy Tiêu Hằng luôn là một Beta, nhưng y cũng không hiếm gặp những Alpha và Omega mới gặp bởi vì ngửi thấy mùi tin tức tố của nhau đã nhất kiến chung tình, cuối cùng thông qua hình thức đánh dấu mà sống với nhau đến cuối đời.



Tịch Thành và Khúc Hành đại khái cũng sẽ trở thành như vậy, việc này cũng khó thể trách được Tịch Thành, sau khi Khúc Hành rời đi đã làm cho anh ta một con rối để an ủi.


Trong đầu y miên man suy nghĩ, cho đến khi bị Tịch Thành kéo xuống ghế sô pha, ấn ngồi xuống trên đùi người đàn ông, lúc này mới hoảng hốt giật mình tỉnh lại.


"Hôm nay em ở trong nhà làm cái gì?”

Tịch Thành giơ tay sờ lên gương mặt hơi phiếm hồng của y, động tác ôn nhu, hai mắt nhìn y đầy dịu dàng thâm tình, đáy mắt che giấu tình cảm giống như xoáy nước thu hút, hấp dẫn người ta cuốn sâu vào.

Trái tim y không thể khống chế mà nảy lên lần nữa, Tiêu Hằng rũ mắt xuống tránh đi ánh mắt của anh, bắt đầu kể lể những chuyện bản thân đã làm hôm nay.


Khắp mọi nơi trong biệt thự đều bị theo dõi, Tịch Thành muốn biết hôm nay y làm cái gì, đều dễ dàng có thể biết được

Tiêu Hằng không dám nói dối, một năm một mười mà trả lời.


Tịch Thành đặt tay lên eo y, nhìn dáng vẻ thành thật nghe lời của người trước mặt, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên lộ rõ ý cười, đầu ngón tay đặt trên hộp bên cạnh anh.


Người trong lồng ngực dịu hiền ngoan ngoãn, so với Khúc Hành…… Hoàn toàn không giống nhau.



Tên Omega kia độc lập sắc bén, ở bên ngoài tuy cậu luôn biểu lộ ra vẻ ôn hòa nhã nhặn, bên trong lại vẫn luôn là người lạnh lùng, kiêu ngạo lại vô cùng tự phụ.


Từ trước đến nay Khúc Hành vốn dĩ không phải một Omega hiền lành ôn hòa gì, cậu ta cao ngạo lạnh lùng, nói chuyện tuyệt đối sẽ không có dùng giọng điệu nhẹ nhàng giống con rối trước mặt.


Người trước mặt này, so với cậu, một chút cũng không giống.


Tịch Thành thờ ơ nghĩ, ngón tay nhấc quần áo của người trong lòng lên, lòng bàn tay vuốt ve chiếc eo mềm mại của y, sờ lên tấm lưng bỗng nhiên cứng ngắc của y.



Anh ngước mắt nhìn người trước mặt cứng ngắc đang cố gắng kìm nén, động tác dưới tay không hề dừng lại, lòng bàn tay nóng hổi di chuyển dọc theo sống lưng đang run rẩy của Tiêu Hằng, chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt bị đẩy ra sau gáy, lộ ra xương bướm xinh đẹp nhô lên bên dưới.



Tịch Thành nhìn đôi má và đôi tai đỏ bừng của y, luồn tay vào trong quần áo sau lưng, dùng ngón tay vòng qua gáy y rồi kéo mặt y lại gần mình.



“Ngoan quá.

” Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống khóe môi y giống như chuồn chuồn chạm vào nước, khiến trong lòng Tiêu Hằng gợn sóng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận