Con Rối Chi Tâm


Tịch Thành hơi nheo mắt, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tiêu Hằng rất gần, ánh mắt lạnh lùng: “Em muốn làm gì?”

“Sống sót, không thể để cho Tịch Thành biết tôi đang trốn ở trong con rối, nếu không ngài ấy sẽ giết tôi! ” Giọng nói của y càng lúc càng nhỏ, một tia ẩm ướt rơi xuống trên người Tịch Thành, Alpha dừng động tác lại một lát để mở cửa, sau đó dùng một chút lực trên cánh tay để đỡ cơ thể đang trượt của y bằng một tay rồi đẩy nó lên.


“Sao em lại khóc?” Cửa phòng ngủ mở ra rồi từ từ đóng lại, Tiêu Hằng mềm mại nằm ở trên giường, không trả lời câu hỏi của Alpha, lông mày nhíu lại, cơ thể vô thức cố gắng cố gắng vùng vẫy yếu ớt.


Alpha cao lớn ngồi lên người y, đè lên cái eo bồn chồn của y, quỳ gối trên tấm đệm ở hai bên eo, dùng lòng bàn tay ấn vào vai y ấn thật sâu, nhìn xuống đôi mày hơi nhăn của y và lặp lại câu hỏi vừa rồi: “Sao em lại khóc?”

“Tịch Thành” Tiêu Hằng vô thức lẩm bẩm tên của Alpha, rồi sau một lúc chậm rãi nói tiếp: “Đừng giết em…”

“Nếu không muốn chết thì phải ngoan ngoãn một chút.


Tịch Thành vỗ vỗ mặt y, thanh âm trầm thấp, không nghe được chút cảm xúc nào.


“Được, em ngoan! ” Tiêu Hằng cau mày, dường như không hiểu định nghĩa từ “ngoan ngoãn” trong miệng người đàn ông là như thế nào nhưng vẫn trả lời theo những gì đối phương nói.



Tịch Thành cười nhẹ, sau đó đứng thẳng lên, bắt đầu cởi từng cúc áo trên người.


Mùi gỗ mun tràn ngập mọi góc phòng.


Trong phòng ánh sáng mờ mịt, rèm cửa bị gió thổi qua khe cửa sổ từ từ vén lên, thổi qua bệ cửa sổ, mơ hồ phác họa ra bóng dáng hai người chồng lên nhau trên giường.

Tiêu Hằng tỉnh dậy vì nóng.


Cơ thể y nặng trĩu, hơi thở nóng hổi nơi chóp mũi, ý thức của y dường như quay trở lại đêm đầu tiên y xuyên vào cơ thể con rối, mọi thứ trở nên mơ hồ, không chân thực.

Ánh sáng và bóng tối hỗn loạn lắc lư trước mắt y, y chậm rãi chớp mắt, mồ hôi chảy dài trên lông mi, giác quan tê dại và đờ đẫn, bàn tay buông thõng một bên mặt hiện ra trong tầm mắt y còn tay kia thì đang bị một bàn tay khác nắm chặt.


Đầu ngón tay run rẩy cử động, giây tiếp theo, cổ tay bị bàn tay to lớn bao bọc siết chặt hơn, ấn sâu vào tấm nệm mềm mại.



Tiếng nước chảy bên tai dần dần rõ ràng hơn, y cảm thấy phần thân dưới mỏng manh của mình truyền đến một cơn đau nóng âm ỉ, bụng sưng lên, như thể có thứ gì đó không thể chịu đựng được đã bị dùng sức nhét vào.


Tiêu Hằng cau mày, môi hơi hé mở, thở dốc.


“Uhm! không! ”

Một cú đâm mạnh khiến y chợt tỉnh lại vì đau đớn, cơ thể co giật không thể kiểm soát, bụng dưới co thắt, từng dòng tinh dịch phun ra, khoái cảm cực khoái ập đến đột ngột, mãnh liệt và dữ dội, cuốn trôi dây thần kinh của y khiến đầu não mới tỉnh lại của y trở nên trống rỗng.


Ngón tay y kéo mạnh tấm ga trải giường bên dưới, hai chân giật giật đá về phía sau, người đàn ông nằm trên người y hoàn toàn không để ý đến cơ thể nhạy cảm đang trong thời kỳ chịu lửa của y, dương vật to và dài kéo mạnh ra rồi đẩy mạnh vào, tiếng thịt vỗ vào nhau dữ dội đến mức tàn nhẫn.


Cơ thể Tiêu Hằng co rút run rẩy liên tục, cơn chấn động càng lúc càng dữ dội, dương vật của anh nhanh chóng ra vào, đầu gối của anh ngẫu nhiên cọ vào giường, y nắm lấy tấm ga trải giường bên dưới, theo bản năng muốn trốn thoát và bò về phía trước.


Vòng eo trơn tuột bị bàn tay to lớn ôm chặt, bị kéo mạnh xuống.


‘Pa’ - một tiếng vang nhỏ vang lên.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận