Tiêu Hằng sợ đến mức run rẩy, yết hầu lại giống như là bị thứ gì đó chặn lại, phát không ra một tia thanh âm.
Mặt y nghẹn đến hồng, phía sau cái lưng trơn bóng toát lên tầng tầng mồ hôi lạnh, tay chân bị trói chặt chỉ có thể bày ra bộ dạng giãy giụa đầy yếu đuối.
Tầm mắt phía trước dần dần trở nên mơ hồ tối đen, Tiêu Hằng khẽ mở môi, đầu óc dần mất ý thức, cái chết gần kề khiến cảm giác tuyệt vọng tràn đầy trong ánh mắt, đều là không cam lòng cùng ủy khuất.
Nước mắt dọc theo đuôi mắt phiếm hồng của y chảy xuống, nhỏ giọt rơi xuống bàn tay thô ráp chai sạn của Tịch Thành, để lại một vệt nước yếu ớt.
Đôi mắt màu xám nhạt của Alpha hơi hơi di chuyển xuống, dừng ở một mảng bị ướt trên tay kia, lực đạo trên năm ngón tay vô thức mà buông lỏng ra một chút, đúng lúc đó cánh cửa được mở ra, vài bước chân vội vàng vang lên từ phía cửa.
“Sao lại thế này? Để tôi xem thử.
” Bước chân Lâu Lam nhanh chóng đi tới, trên tay cầm nguyên một bộ dụng cụ sửa chữa tinh vi.
Tịch Thành buông ra tay, đem Tiêu Hằng như là ném rác rưởi tùy ý ném trở lại mặt đất một lần nữa, “Kiểm tra một chút, xem trên người hắn có thiết bị gì nghe lén hay không, với cả kiểm tra tổng thể hệ thống của hắn một chút, nhìn xem có dấu vết gì bị cải trang hay không.
”
Cửa phòng ngủ có vệ binh chỉnh tề xếp hàng, như trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch, thái độ Lâu Lam nghiêm túc ngồi xổm xuống, mở hộp dụng cụ trong tay ra, động tác lưu loát lập tức bắt đầu kiểm tra giám sát.
Đầy mặt Tiêu Hằng là nước mắt, y cuộn tròn trên mặt đất, không manh áo che thân khiến cơ thể không ngừng khe khẽ phát run.
Cơ thể trần trụi một cách trắng trợn vì thế mà bại lộ dưới mí mắt đầy nữ tính, khiến y cảm thấy vừa ngượng ngùng vừa khổ sở, trên gương mặt trắng nõn của y lại hiện lên vài vệt xanh tím, hàm răng cắn chặt, run rẩy va đập ở dưới môi lại không dám ra tiếng.
Y đến bây giờ vẫn không làm rõ được trạng thái, chuyện vừa mới xảy ra kia một loạt gần như kinh sợ đến đòi mạng khiến đầu óc y từng đợt mà tê dại, co rút đầy đau đớn.
Y nằm trên mặt đất tùy ý để nữ Alpha trước mặt dùng đủ các loại dụng cụ kỳ quái kiểm tra thân thể của mình, tầm mắt ngẩn ngơ không có tiêu cự mà di chuyển loạn lên, dư quang ở khóe mắt dừng ở chiếc gương nằm trong góc cách đó không xa, hai mắt bỗng chốc trợn to.
Kia không phải mặt y!
Đồng tử đen nháy ở đáy mắt rung động kịch liệt, y gắt gao mà nhìn chằm chằm vào chiếc gương đang chiếu tới gương mặt vừa sắc sảo vừa ôn hòa kia, cảm thấy cảnh trước mắt này hết thảy quả thực chính là một cơn ác mộng.
Y nhận ra được gương mặt này, dường như toàn bộ Alpha trong Liên Bang đều sẽ nhận ra được gương mặt này, đó là đóa hoa Liên Bang - gương mặt này là người tình trong mộng của vô số Alpha.
Một ánh mắt sắc bén như đao, đâm vào mắt Tiêu Hằng gần như cùng lúc với ánh mắt y nhìn vào gương.
Tiêu Hằng đột nhiên giật mình một cái, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, sau đó ngước mắt, lập tức chạm phải gương mặt vừa lạnh nhạt vừa anh tuấn của Tịch Thành.
Đôi mắt của đối phương hẹp dài đang cùng y đối diện trong một giây kia chợt nheo nheo lại, đồng tử màu xám nhạt lạnh lẽo không có nổi một tia sáng, ánh mắt xem xét kĩ lưỡng chất chứa sự nguy hiểm khiến lòng Tiêu Hằng không rét mà run.