Nếu như y xuyên vào con rối sớm hơn một chút thì có thể giúp y hiểu rõ tình huống một chút, có cơ hội mặc bộ trang phục đó lên một chút, kết quả là khi y tỉnh lại và mở mắt ra thì lại phát hiện bản thân đang ngồi trên bàn, sắc mặt Tịch Thành quá đáng sợ, đối mặt với vẻ mặt như vậy thì sao y có thể bình tĩnh, suy nghĩ và phân tích tình hình lúc bấy giờ.
Nhớ lại phản ứng vừa rồi của y thì đơn giản là hỏng bét rồi, đầy rẫy những sơ hở, nếu y là Tịch Thành thì chắc chắn y sẽ trực tiếp mang con rối nguy hiểm này đi tiêu hủy.
Tiêu Hằng kiệt sức nằm trên mặt đất, ngay cả chút sức lực để giãy giụa cũng không có.
Thôi kệ đi, muốn tiêu hủy thì cứ tiêu hủy đi, nói không chừng nếu tiêu hủy con rối này thì y có thể trở lại cơ thể ban đầu của mình.
Tầm mắt của Tịch hành dán chặt vào khuôn mặt của 'con rối' trên mặt đất, những thay đổi cảm xúc phức tạp và sống động như vậy không giống như những gì một con rối có thể làm, mà giống như những cảm xúc được thể hiện bởi một người thật bằng xương bằng thịt và có thể suy nghĩ độc lập.
Điều này thật kỳ lạ.
Anh tin tưởng Lâu Lam, đối phương đã làm việc với anh nhiều năm như vậy, cô luôn tỉ mỉ mà rất hiếm khi mắc sai lầm, hơn nữa, Lâu Lam luôn thận trọng trong mọi việc, lần đầu khi sử dụng con rối cũng không có phản ứng cảm xúc kỳ lạ nào, nhưng giữa chừng lại đột nhiên xảy ra chuyện bất thường.
Phản ứng như vậy rất giống với cảm xúc của một người đột nhiên đến một môi trường xa lạ, khiến người ta hoàn toàn bối rối về tình huống này…
Con rối trở thành người thật?
Loại suy đoán như vậy quả thật vô cùng hoang đường, huống chi vừa rồi Lâu Lam cũng đã kiểm tra qua, người nằm trên mặt đất 100% là một con rối.
“Hay là để tôi mang về đi, như vậy không an toàn.
” Lâu Lam lo lắng, không khỏi cho rằng sự an toàn của Tịch Thành có liên quan đến sự ổn định của Liên Bang, hắn không thể để anh mạo hiểm một chút nào nữa.
Tịch Thành không lên tiếng mà bước tới, nghiêng người kéo con rối lên khỏi mặt đất.
Cả người Tiêu Hằng bị nhấc lên, hai tay bị kéo đến nỗi gần như trật khớp, chăn ga trên người rơi xuống, y nao núng cụp mắt xuống, không dám nhìn người trước mặt.
Tịch Thành dùng lòng bàn tay ôm lấy gáy y, buộc y phải ngẩng đầu lên, trên mặt hiện lên nụ cười nửa miệng nhìn y: “Muốn ở lại à?"
“Nguyên soái, chuyện này…” Lâu Lam muốn ngăn cản anh.
Cô không hiểu vì sao Tịch Thành lại hỏi ý kiến một con rối xem nên ở hay không ở, dù 'Khúc Hành’ trước mặt trông giống như người thật nhưng bên trong nó vẫn chỉ là một con rối không có khả năng suy nghĩ độc lập!
Tịch Thành không để ý đến cô, giơ tay ra hiệu cô đừng lên tiếng, anh nhìn thẳng Tiêu Hằng bằng đôi mắt xám nhạt và chờ đợi câu trả lời của y.
Tiêu Hằng bị anh nhìn đến mức da đầu tê dại, cổ cứng đờ, liên tục gật đầu: "Muốn, muốn! ”
Mặc dù bị tiêu hủy có thể khiến y quay trở về nhưng nếu không thể thì sao? Vậy thì y thật sự đã chết, trừ phi y bắt buộc không sự còn lựa chọn nào khác, nếu không y tuyệt đối sẽ không muốn rơi vào loại tình huống này.
Tiêu Hằng lo lắng nhìn Tịch Thành, tự hỏi câu trả lời như vậy có phù hợp với mong muốn của anh hay không.
Đánh giá cuộc trò chuyện vừa rồi giữa hai Alpha, có thể suy ra rằng con rối này có ấn tượng rất mạnh mẽ với Tịch Thành, vì thế khi Tịch Thành hỏi y điều này thì đương nhiên y phải trả lời là “ta muốn.
” chưa kể hiện tại y đang nói với Tịch Hằng rằng y muốn ở bên cạnh anh với khuôn mặt của ‘Khúc Hành’, liệu câu trả lời như vậy có thể làm hài lòng Tịch Thành không! ?