Tịch Thành nhìn y, dùng ngón tay véo gáy y, hỏi: "Tại sao?"
Tại sao á, bởi vì y muốn sống sót!
Nhưng rõ ràng đây không phải là câu trả lời mà Tịch Thành muốn nghe, lại càng không phải là lời mà một con rối không sợ sống chết nên nói.
Mồ hôi lạnh từ trên trán rơi xuống, Tiêu Hằng suy nghĩ rồi nói lắp bắp: "Em, em thích, em thích ngài! "
Lỗ tai y không thể kiểm soát được mà nhuộm một lớp phiếm hồng, màu hồng nhạt lan dọc theo tai và lên má, trông như thực sự có một chút ngại ngùng trong đó.
Tiêu Hằng sợ hãi, nhưng cũng có chút ngượng ngùng.
Y chưa bao giờ tỏ tình hay nói thích với bất cứ ai, bất kể nam hay nữ, nên việc “tỏ tình” như thế này thực sự khiến y cảm thấy xấu hổ.
"Được, vậy thì ở lại.
" Tịch Thành nói nhẹ nhàng, khi ngón tay anh rời khỏi gáy Tiêu Hằng, đầu ngón tay cọ vào dái tai nóng đỏ của y.
Tiêu Hằng mở to hai mắt không thể tin được, Lâu Lam đứng ở một bên nhìn anh thì lông mày càng nhíu càng sâu, sự phòng ngự và lo lắng trong ánh mắt cô càng thêm mãnh liệt, nhưng cô không hề nghi ngờ gì về quyết định của Tịch Thành.
“Về nghỉ ngơi đi.
” Tịch Thành liếc nhìn Lâu Lam đang đầy lo lắng, trực tiếp nói lời tạm biệt.
“Ừ.
” Lâu Lam rời đi, cửa lại chậm rãi đóng lại, Tiêu Hằng nhặt tấm chăn trên mặt đất quấn lên người, đứng đó với vẻ mặt ngơ ngác.
Trong phòng Tịch Thành trống rỗng, yên tĩnh, gạch dưới chân lạnh lẽo đến thấu xương, Tiêu Hằng co ngón chân lại, bất lực co giật.
Y nhìn Tịch Thành đi chậm rãi về phía giường rồi ngồi xuống, sau đó anh như thể không hề lo lắng, không hề quan tâm đến những nghi ngờ và nguy hiểm ẩn chứa trong lòng mình mà vỗ nhẹ vào khoảng trống bên cạnh, ngước mắt nhìn về phía Tiêu Hằng đang đứng ngơ ngác ở đó rồi nói: “Lại đây.
”
Tiêu Hằng giật mình, lập tức hoảng sợ muốn đi đến bên giường nhưng vừa nhấc chân lên thì phần thân dưới khó chịu lập tức hiện rõ, đầu gối mềm nhũn, suýt chút nữa ngã khuỵu xuống.
Nhớ lại lúc mới mở mắt ra hai người đang làm gì thì sắc mặt Tiêu Hằng vừa đỏ vừa trắng, y nghiến răng nghiến lợi, cố gắng lờ đi cơn đau nhức dữ dội truyền đến từ phía dưới cơ thể, cố gắng làm vẻ mặt ngoan ngoãn tự nhiên hơn, cẩn thận và chậm rãi leo lên giường từ phía bên kia rồi nằm sát mép giường.
Chiếc giường đủ lớn cho bốn hoặc năm người.
Tấm đệm bên dưới mềm mại, thoải mái, Tiêu Hằng sợ hãi cả đêm giờ đây được nằm trên chiếc giường mềm mại thì sự mệt mỏi về thể xác và tinh thần đột nhiên tăng gấp đôi, mí mắt rũ xuống, đáng thương cuộn tròn thành quả bóng nhỏ muốn ngủ, Tịch Thành đang nằm ở bên kia đột nhiên lên tiếng, bên tai vang lên một giọng nói trầm trầm khiến Tiêu Hằng lại run rẩy sợ hãi, đột nhiên y cảm thấy vô cùng tỉnh táo.
"Lại đây.
" Hai chữ lạnh lùng lãnh đạm, không hề có chút cảm tình nào của người đàn ông, Tiêu Hằng không dám lãng phí một giây phút nào, nhanh chóng dùng tay và đầu gối bò đến bên cạnh Tịch Thành.
Y dừng lại cách cánh tay của Tịch Thành một khoảng bằng một gang tay, cẩn thận liếc nhìn Alpha trước mặt, sau khi thấy khuôn mặt xinh đẹp của đối phương không tỏ ra phản đối thì lo lắng dựa vào cơ thể của Alpha, nằm xuống bên cạnh anh.
Không khí yên tĩnh đến mức có cảm giác cứng ngắc, sự hiện diện của Tịch Thành bên cạnh mạnh mẽ đến mức khiến Tiêu Hằng cảm thấy khó thở.