Phần lớn cơn buồn ngủ trong đầu y đều bị tiếng gọi đột ngột của Tịch Thành làm làm cho sợ hãi, lúc này y đang nằm bên cạnh alpha của Wia, toàn thân y căng cứng đến mức không dám cử động chứ đừng nói đến việc thả lỏng và đi ngủ.
Đèn trong phòng được hệ thống thông minh điều khiển tắt đi, nhất thời rơi vào im lặng và bóng tối, thính giác của y trong bóng tối được khuếch đại vô hạn, hơi thở đều đặn của Alpha bên cạnh trở nên rõ ràng hơn, Tiêu Hằng mở mắt nhìn màn đêm vô tận phía trên đầu, cảm thấy tràn đầy bối rối và bất lực.
Linh hồn của y đã xuyên qua cơ thể của một con rối, vậy hiện tại cơ thể ban đầu của y đang ở trạng thái nào?
Nó có bị linh hồn khác chiếm giữ hay đang ở trạng thái chết lâm sàng hoặc hôn mê?
Mặc kệ là loại tình huống nào thì rõ ràng là không lạc quan, còn có công việc của y thì sao, ngày mốt là thứ hai rồi, đến lúc đó công việc của y phải làm sao?
Những người vắng mặt không lý do không những bị trừ lương mà còn có thể bị sa thải nếu kéo dài một thời gian dài, cho dù sau này y có thể trở lại cơ thể của chính mình thì những việc mất tiền như công việc, nhà ở, điện nước vẫn sẽ rất đau đầu.
Nhưng điều khiến y lo lắng nhất bây giờ là làm thế nào để hòa hợp được với Tịch Thành.
Người đàn ông nằm bên cạnh y không phải là một người bình thường mà là một Nguyên soái Liên Bang, rất khó có thể đoán được suy nghĩ của anh và kế hoạch của anh ở trên chiến trường vô cùng gian xảo, ngay cả quân đội của đế quốc cũng không địch lại được anh, muốn tránh bị lộ thân phận trước mặt anh lại càng khó hơn lên trời.
Y không thể giải thích được vì sao tối nay anh lại bỏ qua cho y, nhưng còn tương lai thì sao?
Tịch Thành có thể dễ dàng khống chế sự sống chết của y chỉ bằng một câu nói đơn giản, nếu muốn sống sót bên cạnh Alpha này thì y phải cẩn thận và vô cùng cẩn thận, , nếu không, nếu Tịch Thành biết vỏ bọc của 'người yêu' của anh chứa đựng linh hồn của người khác thì đến lúc đó y sẽ không bao giờ thể có kết cục tốt đẹp.
Hết tầng này đến tầng khác lo lắng đan xen dâng trào trong đầu khiến Tiêu Hằng càng ngày càng cảm thấy mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, y mơ mơ màng màng suy nghĩ hết tất cả, nhưng toàn thân lại dần dần chìm vào giấc ngủ sâu.
Bên tai truyền đến tiếng thở dài nhẹ nhàng, Tịch Thành mở mắt ngồi dậy, quay đầu lại, lặng lẽ nhìn con rối Omega đang ngủ bên cạnh, con ngươi màu xám nhạt bình tĩnh và thờ ơ trong bóng tối.
Anh hơi ghé sát vào ‘Khúc Hành’ đang ngủ, lòng bàn tay đặt dưới chiếc cổ thon dài của y, mạch máu và làn da dưới đầu ngón tay ấm áp và rung động, đủ để trông như thật.
Con rối Omega cấp một.
So với những con rối máy thông thường, ngoại hình và trí thông minh của chúng gần giống người thật nhất, nhưng cũng chỉ gần giống mà thôi.
Nếu thân thể dưới tay anh thực sự là một con rối, thì nằm cạnh anh cũng sẽ không cảm thấy căng thẳng chứ đừng nói đến việc khó thở và nhịp tim không đều.
Tịch Thành nhìn khuôn mặt đang ngủ say của người bên dưới, ngón tay cái chậm rãi xoa xoa làn da nhân tạo mịn màng trên cổ đối phương.
Sau khi con rối nằm xuống bên cạnh, anh cảm nhận rõ ràng sự bất an và sợ hãi mãnh liệt phát ra từ cơ thể dưới tay mình, thậm chí anh còn có thể nghe rõ ràng hơi thở và nhịp tim không đều của đối phương.