Mạc Ảnh Quân ôm Bạch Ly dưới dạng tiểu miêu trở về học viện.
Nhìn dáng vẻ thoải mái nhàn nhã của Bạch Ly, Mạc Ảnh Quân tự nhiên thấy buồn bực.
"Tiểu Bạch."
Giọng nói trầm trầm thản nhiên vang lên.
Bạch Ly không thể tin được nhìn Mạc Ảnh Quân.
Ngao ngao, là ta nghe nhầm sao !?
Quân Quân gọi ta là.
.
.
.
.
tiểu Bạch !?
"Ngao ngao ô ngao ô ngao ngao ngao.
.
.
" Một loạt âm thanh gào thét của dị thú vang lên, âm điệu vui sướng phấn khích.
Mạc Ảnh Quân trầm mặc nhìn Bạch Ly, mục đích hắn kêu 'tiểu Bạch' là muốn cho con tiểu bạch miêu này tức giận như hắn bị gọi 'Quân Quân', ai ngờ.
.
.
.
hắn xem thường trình độ mặt dày của nó rồi !
Thật sự là địch nhân thì không sao mà tự tổn hại bản thân ta !
"Ngao ngao ?"
Bạch Ly thấy Quân Quân nhìn mình nhưng không đáp lại, lập tức giơ móng ra khều khều áo hắn.
Mạc Ảnh Quân bất đắc dĩ nhìn hắn, đưa tay thuận mao cho tiểu Bạch.
"Gru gru ~~"
Âm thanh thỏa mãn đầy gợi cảm phát ra.
.
.
.
.
từ một con mèo trắng.
Bỗng từ trong học viện bước ra vài thân ảnh, trong đó có một nam một nữ đi đầu.
"Ai nha, xem ai đến kìa, không phải người được gọi là thiên tài mười năm trước sao !"
"Hồng sư tỷ, tỷ lại nói đùa rồi, danh hiệu thiên tài còn ai xứng đáng ngoài tỷ nữa !"
"Đúng vậy, một tên lang thang từ đâu đến muốn nhận vơ quan hệ với Thanh lão bị đuổi ra khỏi học viện, bây giờ dở trò xấu quay lại mà thôi !"
.
.
Một đám người phía sau thiếu nữ được gọi là Hồng sư tỷ mở miệng, lập tức a dua nịnh hót theo.
"Được rồi, mọi người hãy trật tự !" Thanh niên bên cạnh Hồng sư tỷ nói lớn.
Sau khi tất cả đã im lặng, thanh niên mới hướng về phía Mạc Ảnh Quân hô lên mang theo tia ra lệnh: "Người ở phía bên kia, có thể cho ta biết tên ngươi hay không !"
Mạc Ảnh Quân hơi nhíu mày, lãnh đạm nói: "Mạc Ảnh Quân."
Tiểu Bạch nhe răng trợn mắt, gầm gừ với bọn họ: "Ngao ngao ô ngao ô ngao ngao ô!".
Dịch ra là 'lũ thường dân các ngươi không đủ trình để biết tên chủ nhân của ta !'
Trong mắt Mạc Ảnh Quân hiện lên ý cười, thực ra cũng không lỗ vốn lắm, ít nhất luôn có người che chở cho ta.
Đúng vậy, Mạc Ảnh Quân hiểu được tiếng gầm gừ của tiểu bạch miêu nhà hắn, từ lúc bọn họ nhận định chủ (chồng) phó (vợ) mãi mãi không rời, một sợi dây liên kết linh hồn giữa hai người được hình thành, từ đó có thể thông qua sợi dây lắng nghe được tâm hồn đối phương.
Thấy tiểu Bạch vì hắn mà mắng bọn người kia, Mạc Ảnh Quân cảm thấy rất vui, mặc dù đám người đó không hiểu tiếng dị thú !
"Thật vô lễ, Tống sư huynh hỏi sao ngươi dám trả lời trống trơn như vậy !" Một học sinh đằng sau gào lên.
Những người còn lại cũng lập tức a dua theo.
Tiểu Bạch phẫn nộ rồi, đám người thường này cũng dám nói chủ nhân của hắn !
"Ngao ---------------"
Tiểu bạch miêu rướn người lên, đôi tai nhỏ dựng đứng, miệng mèo mở rộng 'ngao' một tiếng, chân trước hua hua, móng vuốt còn lại bám vào áo Mạc Ảnh Quân đề phòng ngã.
Thật sự là vô cùng dễ thương không hề có chút uy hiếp !
Tiểu Bạch ủy khuất, quay lại rướn người lên ôm cổ Mạc Ảnh Quân liếm liếm cầu an ủi.
Mạc Ảnh Quân bất đắc dĩ nhìn hắn, đây là muốn lợi dụng phải không !
"Gọi cho ta Thanh lão đến đây."
Mạc Ảnh Quân hướng về phía bảo vệ giữ cổng lạnh nhạt nói.
Mấy người đằng kia nghe vậy vô cùng tức giận, tên này thế nhưng không thèm nhìn bọn họ, nhất định phải cho hắn một bài học !
Một vị đệ tử áo xanh lam phi lên, rút kiếm ra bổ mạnh về phía Mạc Ảnh Quân, kèm theo sát khí cùng gió rít ập xuống.
Mạc Ảnh Quân thản nhiên nhìn thanh kiếm chỉ còn cách mình 1cm mới thả kĩ năng ra xé rách không gian đánh về phía người đối diện.
Đệ tử áo xanh kia còn chưa chạm được vào một góc áo sợi tóc của Mạc Ảnh Quân đã bị hắn đánh bay ngược ra ngoài, hộc máu hôn mê.
Về phần tiểu Bạch luôn hộ (bảo vệ) chủ (chồng) bây giờ lại im lặng, 'chúng ta liên kết tinh thần nha, ta thừa biết Quân Quân của ta dễ dàng đỡ được đòn đánh yếu xìu ấy !'.
Tiểu Bạch kiêu ngạo nghĩ.
Mà vị đệ tử áo xanh kia còn là cấp đấu sư top 50 trong học viện !
(ai ko nhớ cấp bậc đấu khí, về chương 1-2 xem lại nha)
Hồng sư tỷ thấy thuộc hạ của mình bị người ta đánh bay dễ dàng như vậy, vô cùng phẫn nỗ, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên nét dữ tợn, rút roi bên hông ra đập về phía Mạc Ảnh Quân cùng tiểu Bạch !
Mạc Ảnh Quân lạnh nhạt nhìn nàng, nhẹ nhàng đưa tay cầm lấy đầu roi bay vụt đến, tay kia vẫn ôm tiểu Bạch nhà hắn.
Hồng sư tỷ hai mắt phun hỏa, ánh mắt trừng lớn nhìn Mạc Ảnh Quân.
Tại Thương Lam học viện, nàng dù sao cũng được coi là cao thủ đại đấu sư, vậy mà thiếu niên lãnh khốc khoảng chừng 15-16 tuổi đối diện lại có thể một tay dễ dàng nắm chặt đầu roi nàng!
Trong lòng Hồng tỷ cảm thấy hơi sợ, có lẽ nào lời đồn đại vị thiếu niên trước mặt này mười năm trước được đích thân Thanh lão mang về nhận làm đồ đệ là thật !
Vị Tống sư huynh ở đằng sau thấy mọi chuyện không ổn, vội vàng rút kiếm ra xông lên giải cứu Hồng sư tỷ !
Thanh kiếm chém mạnh về phía Mạc Ảnh Quân, nhưng còn chưa đụng được đến hắn đã bị tiểu Bạch một móng vuốt bắn bay ra ngoài !
Mạc Ảnh Quân nén chưởng đẩy lui vị Hồng sư tỷ cách xa hơn năm mét, cúi đầu xuống hứng thú nhìn tiểu Bạch đang ngửa đầu lên tranh công.
Xem ra là hắn coi thường tiểu Bạch rồi, cứ nghĩ nhặt được một con dị thú dễ thương về bầu bạn, bản thân sẽ bảo vệ nó cẩn thận, ai ngờ.
.
.
.
.
.
!
"Giỏi lắm." Mạc Ảnh Quân thản nhiên nhìn bạch miêu trong lòng, giọng nói trầm thấp từ tính.
"Ngao? Ngao ô ngao ngao ngao ~~~~" Bạch Ly vui sướng la hét, dịch ra là 'Ôi chao? Quân Quân đang khen ta đúng không !'
Hai người, không, phải nói là một người một thú không coi ra gì đứng giữa sân bày tỏ tình cảm !
Bỗng có giọng nói hùng hậu từ xa truyền đến.
"Ảnh Quân, tiểu Thanh có việc bận nên nhờ ta ra đón ngươi !"