"Tiểu Quân, ngươi có thích gì không ?"
"Tiểu Quân, ngươi muốn ăn gì không ?"
"Tiểu Quân, ta mang nho với cam ra cho ngươi nhé?"
"Tiểu Quân, ngươi có mệt không ?"
"Tiểu Quân, chúng ta sắp đến học viện rồi, ngươi vui không ~~~!"
"Tiểu Quân, ta.
.
.
.
.
"
"Tiểu Quân.
.
.
.
.
"
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Sau khi biết được đứa bé này là Mạc Ảnh Quân, lão đầu liền lấy tiểu Quân làm tên gọi thân mật, mặc kệ ánh mắt từ chối của hắn.
Thanh lão liên tục hỏi han Mạc Ảnh Quân, nói liên thanh không dứt.
Mạc Ảnh Quân hơi nhíu mày, không hề quan tâm người đang bla bla bla bên cạnh, ánh mắt trông xuống phía dưới rừng rậm, cảm giác được cỗ yêu khí dày đặc.
Thấy tầm mắt của hắn, khuôn mặt lão đầu rạng rỡ hẳn lên, cuối cùng cũng tìm được chuyện để giao tiếp với tiểu Quân nhà ta !
"Tiểu Quân, phi thuyền đang bay qua Vạn Thú sâm lâm, ngươi có gì thắc mắc không !"
"Um"
"Sao, ngươi vừa nói gì? Ngươi vừa nói đúng không, tiểu Quân!"
".
.
.
.
."
"Tiểu Quân, ngươi lãnh đạm quá!" Lão đầu ủy khuất nhìn hắn.
".
.
.
.
."
"Tiểu Quân, ta kể cho ngươi nghe về Vạn Thú sâm lâm nhé !"
"Um"
Được đáp lại, ánh mắt của Thanh lão sáng rực lên, lập tức ngồi ngay ngắn lên bắt đầu kể chuyện.
"Trong Vạn Thú sâm lâm có rất nhiều dị thú, cũng giống như đẳng cấp của chúng ta, cấp bậc của dị thú cũng từ cấp một đến cấp mười, cao nhất là Thú Vương.
Dị thú từ bậc một đến bậc năm thuộc dạng bình thường, bậc sáu và bậc bảy thuộc dạng thú quý hiếm rất khó gặp nhưng nếu ngươi may mắn vẫn có thể trông thấy.
Bậc tám càng quý hiếm hơn nữa, cả lục địa ta mới thấy được ba con.
Dị thú đến cấp chín có thể hóa thành hình người, chỉ có hai con duy nhất là Kim Quy và Thanh Loan phục vụ cho Thú Vương.
Về phần Thú Vương, ta không biết rằng có hay không, chỉ nghe cổ nhân truyền lại rằng hắn là bạch hổ tu luyện nghìn năm, trên đầu có chữ Vương.
Mỗi người chúng ta kể cả ma pháp sư hay kiếm sĩ đều có một dị thú bản mệnh của mình."
Giải thích xong, Thanh lão nhìn tiểu Quân một cách trìu mến, hỏi nhẹ: "Ngươi còn muốn biết thêm gì không ?"
Mạc Ảnh Quân quan sát lão đầu, nghi vấn: "Dị thú của ngươi ?"
Nét mặt lão hiện lên vẻ xấu hổ, hai tay kết ấn thành hình, một vầng sáng nhẹ tỏa ra rồi biến mất, trên bàn bỗng xuất hiện một con thỏ đeo nơ xanh ngơ ngác nhìn họ.
"Đây là Tỳ Thố, dị thú cấp tám, um, hình dạng của nó hơi.
.
.
.
.
.
"
Mạc Ảnh Quân giơ tay ra chọt chọt đầu nó, thản nhiên nói: "Quan trọng là năng lực và bản tính bên trong."
Tỳ Thố thế nhưng không sợ người lạ, đưa lưỡi liếm ngón tay Mạc Ảnh Quân.
Thanh lão sửng sốt 'đây là câu nói dài nhất của tiểu Quân !'.
"Ngươi nói đúng, không cần biết vẻ ngoài thế nào, cái quan trọng là bản chất và tài năng ở bên trong !"
"Cái kia.
.
.
.
.
.
."
"A?"
"Có gì đó đang bay đến."
"Cái gì ?!"
Lão giả đứng phắt dậy, trông thấy một vật thể lạ màu đen không rõ hình dạng đang bay thẳng đến buồng lái.
'Đùng !'
Phi thuyền bị va chạm mạnh nghiêng ngả.
Nam tử trung niên vội vàng chạy ra báo: "Thanh lão, phòng điều khiển cháy rồi, vật thể kia là một cục nham thạch không rõ nguồn gốc, chúng ta cần hạ cánh khẩn cấp !"
"Chết tiệt !"
Lão đầu vừa rủa thầm vừa lấy từ trong giới chỉ ra quả bong bóng trong suốt, một tay kéo Mạc Ảnh Quân lên, một tay lắc nhẹ quả bóng ném ra ngoài không trung.
Lão ôm Mạc Ảnh Quân bay vào trong lớp bong bóng, nam tử trung niên nhảy theo sau.
Ba người vừa thoát khỏi phi thuyền bay ra một đoạn, nó lập tức nổ 'uỳnh' một tiếng rồi rơi xuống.
Lão giả niệm chú điều khiển quả bóng trong suốt từ từ hạ xuống.
Mạc Ảnh Quân thích thú nhìn động tác của lão, tay giơ lên sờ nhẹ lớp màng, nó lún ra một đoạn rồi lại co dãn về như cũ.
Quả bóng đáp xuống Vạn Thú sâm lâm, dừng lại ngay trước cửa một hang độn trống không.
Lão đầu thở dài, tay vung vài cái làm quả bóng thu nhỏ lại lòng bàn tay rồi đưa vào giới chỉ, cau mày nói: "Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra ?"
Nam tử chắp tay đáp: "Thanh lão, điều này tại hạ cũng không rõ !"
Lão đầu trầm mặc, đi về phía cửa hang nói với hai người: "Ta sẽ tìm cách liên lạc với học viện cử người đến đón, bây giờ tìm nơi trú ẩn trước đã, trời cũng sắp tối rồi !"
"Vâng !"
Mạc Ảnh Quân lạnh nhạt nhìn xung quanh khu rừng, yêu khí dầy đặc, u ám âm trầm, đương nhiên hắn không hề sợ, dù sao cũng từng là sát thủ đứng đầu tổ chức thế giới.
Lão đầu vào hang chiếm một vị trí, vẫy tay gọi Mạc Ảnh Quân: "Tiểu Quân, ngươi mau lại đây, trời sắp tối rồi !"
Mạc Ảnh Quân nghe tiếng gọi của lão, quay ra đáp: "Gần đây có một con sông, ta muốn ra đấy tắm rửa."
"Khoan đã.
.
.
.
.
"
Câu nói còn chưa hoàn chỉnh, Mạc Ảnh Quân đã chạy tít ra xa không thấy bóng dáng.