Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài


Nhưng tiếng bàn tán xung quanh càng lớn thì Đường Duy lại càng nắm chặt tay Tô Nhan.

Dưới sự bao bọc từ bàn tay to của cậu, nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền vào trong tim cô.

Đường Duy nhìn về phía Tô Nhan, nhếch miệng lên cười: “Trong mắt người đời, anh hoang đường quá độ xa rời đạo lý, có thể gọi là hạng con cháu chẳng ra gì, mà em thì độc ác âm hiểm lòng dạ thâm sâu, có thể gọi là lòng dạ rn rết.

Sau này anh giết người em chôn xác, không phải là vừa khéo sao?”
Giọng của Đường Duy không hề có chút tình cảm nào, giống như bất kể lúc nào cậu cũng có thể cao ngạo bất chấp, dùng một kiểu thái độ lạnh nhạt mà nhìn muôn người gặp phải khổ nạn.

Nhưng khoảnh khắc này, ánh mắt cậu nhìn thẳng vào cô, giống như muôn vật giữa đất trời đều hóa thành hư vô.

Trong giờ phút này, trong mắt anh, chỉ có một người thật nhỏ bé, một Tô Nhan mà thôi.

Giống như là một tinh cầu to lớn đã ngừng quay trong một giây này vì một hạt bụi nhỏ bé giữa vũ trụ vậy.

Tô Nhan muốn rút tay về, đáng tiếc là Đường Duy không cho.


Lực tay cậu nắm tay cô vô cùng lớn, sau đó cậu nói: “Anh đưa em lên”
‘Tô Kỳ đứng bên cạnh nhìn đến ngây ra, khi hoàn hồn liền lập tức lắp bắp nói: “Cái đó… gì nhỉ… Duy Duy, không sao đâu, không cần khách khí như vậy, chú dẫn nó lên là được rồi…”
Đường Duy lập tức nhăn nhó mặt mày: “Có phải chú không tin con không?”
Biểu cảm trên mặt Tô Kỳ lập tức trở nên vừa lúng túng vừa bưồn cười, là kiểu mà Tô Nhan nhìn cũng sẽ muốn cười.

Anh ta nói năng lộn xộn: “Sao… sao có thể như vậy được? Chú nhìn con lớn lên từ nhỏ, chú thương con trai chú còn không bằng thương con, làm sao lại như thế được chứ…”
“Vậy con đưa Nhan Nhan lên có gì không được sao?”
Đường Duy chỉ vào mình, lại chỉ sang Tô Nhan: “Chú với ba con là anh em tốt vào sinh ra tử.

Thân là bậc con cháu của hai nhà, con đưa cô ấy lên lầu cũng xem như là lịch sự và lễ độ rồi”
Còn lịch sự và lễ độ nữa, nghe mà xem.

Mẹ nó cậu xàm lắm, tôi thấy là cậu thương nhớ con gái của ông đây thì có.

Tô Kỳ suýt chút nữa đã buột miệng nói ra câu này.

Đáng tiếc, nhìn thấy gương mặt kia của Đường Duy thì anh ta lại nhịn vào.


Có thể làm sao được đây? Thằng nhóc con này không chỉ có thể khiến Bạc Dạ tức chết mà còn có thể khảc chế anh ta gắt gao nữa đó.

Trừ việc bị Đường.

Duy làm cho tức điên lên thì còn có thể làm gì được nữa?
Anh ta có thể bóp chết Đường Duy được chắc?
Có thế nào Tô Kỳ cũng sẽ không thừa nhận… Năm đó anh ta còn nghĩ, Bạc Dạ xảy ra chuyện rồi, chỉ sợ Đường Duy thật sự mất cha, anh ta liền cân nhắc có nên chính thức nhận nuôi cậu ta dưới danh nghĩa của mình hay không.

Tốt xấu gì sau này cũng có thể chăm sóc Đường Duy.

Còn không phải là sau đó suy nghĩ tới việc bắt buộc phải được sự đồng ý của bản thân Đường Duy cho nên mới gặp trở ngại hay sao?
Vì thế, nếu nói người thương Đường Duy thì trên cõi đời này, trừ cha mẹ cậu ra, người tiếp theo chính là Tô Kỳ.

Bình thường anh ta thấy Đường Duy vênh váo lên thì cũng giận, nhưng vừa thấy cậu cúi găm mặt xuống là lập tức mềm lòng.

Cuối cùng vẫn là thương từ nhỏ đến lớn, đâu nỡ khiến thắng nhóc con này cả ngày buồn bã iu xìu không vui thật chứ!
Ai ngờ được thằng ranh con này lớn lên lại chuyển mục tiêu sang ức hiếp con gái anh ta chứ!
Lúc này, Tô Kỳ nổi cáu lên không được mà nhịn lại thì cũng không được, nụ cười lúng túng trên mặt suýt chút nữa đã không duy trì được.

Sau đó, Đường Duy chợt thay đổi sắc mặt, nắm tay Tô Nhan muốn đi về phía thang máy riêng dành cho quản lý cấp cao, vứt bỏ người cha già lại đẳng sau, cuối cùng còn được nước làm tới mà lẩm bẩm một câu: “Con biết chú Tô Kỳ vẫn luôn rất tin tưởng con rất thích con, có phải không nào?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận