Chương 18
Đấu bóng rổ tuy là thắng trận, nhưng lại khiến cho anh bạn Duẫn Tử Hàm của chúng ta có một nỗi ám ảnh rất lớn. Gã không ngờ cú đánh bóng mấu chốt kia lại là do Lăng Siêu chuyền cho mình. Gã không phải là ngốc, đương nhiên nhìn ra được kỳ thật lúc ấy Lăng Siêu hoàn toàn có thể tự mình ném bóng ghi điểm, chính là tại sao hắn không ném mà lại chuyền cho bản thân cơ chứ ? Đây là một loại ra ơn sao ?
Trên chiến trường, chết trong tay kẻ địch còn thống khoái hơn so với nhận ơn huệ do kẻ địch ban cho rất nhiều, hiển nhiên Duẫn Tử Hàm do đó vô cùng khó chịu. Hơn nữa hôm đó gã rất vất vả mới chuồn ra khỏi đám người xem và đồng đội vây quanh tầng tầng lớp lớp để đi tìm Tiêu Thỏ, lại phát hiện Tiêu Thỏ đi theo Lăng Siêu bỏ đi rồi. Gặp một lúc tới hai đả kích lớn như vậy, Duẫn Tử Hàm không khỏi im ắng trầm xuống một thời gian.
Nhưng Duẫn Tử Hàm dù sao cũng là một kẻ dai như đỉa đói, trầm lắng xuống một thời gian xong cuối cùng cũng vẫn ngọ nguậy tiếp tục muốn tranh thủ tình cảm của Tiêu Thỏ. Chỉ tiếc là lúc đó học kỳ hai cũng đã sắp hết, và cũng đã tới lúc phải chọn phân ban. (1)
Tiêu Thỏ, không nằm ngoài dự tính của mọi người, chọn khoa Văn. Khoa Tự nhiên, nàng thật sự kém vô cùng, đặc biêt là môn hóa, cố thế nào thì cố cũng chỉ miễn cưỡng đạt điểm trung bình. Văn khoa thì khác, từ học kỳ này trở đi, nàng vô cùng cố gắng học hành, còn dùng môn Văn để dần dần đuổi kịp các bạn cùng lớp, thậm chí còn có lần thi Ngữ Văn đạt điểm cao nằm trong top 10 của lớp.
Tiêu Thỏ chọn khoa Văn, bạn học chung quanh cũng lục tục chọn lựa. Ba cô bạn cùng phòng với nàng cũng không phải ngoại lệ, đều chọn khoa Văn, thậm chí cùng chọn khoa Văn với các nàng còn có gã ngồi cùng bàn với Tương Quyên Quyên là Cổ Tư Văn.
Mãi tới khi cả lớp đã chọn lựa xong xuôi, Duẫn Tử Hàm vẫn còn chưa lựa chọn.
Gã học các môn tự nhiên vẫn rất tốt, cha mẹ gã cũng hy vọng hắn chọn khoa Tự nhiên, nhưng mà gã cứ nghĩ tới học khoa Tự nhiên xong, về sau sẽ không thể học cùng lớp với Tiêu Thỏ, khiến gã vô cùng do dự.
Cứ thế lo tới lo lui vài ngày liền, rốt cục có một hôm mọi người đang nói chuyện tán gẫu linh tinh, Tiêu Thỏ đột nhiên hỏi gã. « Tử Hàm, cậu chọn khoa nào ? »
« Tớ… còn chưa nghĩ xong. » Duẫn Tử Hàm không biết nên giải thích với Tiêu Thỏ ra sao.
« Tớ thấy cậu học Tự nhiên tốt mà, tại sao không chọn luôn khoa Tự nhiên đi ? »
Duẫn Tử Hàm trong lòng muốn nói to, tớ chọn khoa Tự nhiên, về sau sẽ không thể thấy cậu thường xuyên nữa, nhưng mà những lời này gã vẫn không thốt nổi nên lời, nên gã chỉ biết dùng một phương thức biểu đạt bóng gió uyển chuyển hơn. « Tiêu Thỏ, nếu tớ mà vào khoa Tự nhiên, sẽ không có ai giảng bài tập cho cậu. »
Gã cứ nghĩ, nói vậy Tiêu Thỏ nhất quyết sẽ hiểu ý, đáng tiếc gã lỡ đánh giá cao năng lực hiểu biết của Tiêu Thỏ mất rồi. Năm đó Lăng Siêu nói dễ hiểu đến thế mà còn bị Tiêu Thỏ ném xuống sông, huống chi là gã ?
Tiêu Thỏ đáp. « Có việc gì đâu, tới lúc đó tớ sẽ hỏi thày giáo vậy ! »
Duẫn Tử Hàm lại cố thử lần nữa. « Với lại hai chúng ta sẽ không có cách nào ngồi chung bàn cả. »
« Dù cậu chọn khoa Văn, cũng đâu nhất thiết là chúng ta sẽ ngồi chung bàn ? »
« Từ giờ về sau tớ sẽ ít gặp được cậu hơn. »
« Chọn khoa quan trọng hơn, ít gặp thì ít gặp thôi, có sao ! »
Duẫn Tử Hàm : « …… »
Kỳ thật Duẫn đại thiếu gia hoàn toàn có thể nói câu nói mấu chốt kia ngay từ đầu, cơ mà gã cố tình lại chọn phương thức từ từ tiến tới, gây mê thần kinh Tiêu Thỏ trước, nên rõ ràng Tiêu Thỏ không phát hiện ra kể từ đầu cũng là lẽ thường tình.
Duẫn Tử Hàm đáng thương, chịu không nổi một loạt đả kích này, liền nhất thời xúc động chọn phắt khoa Tự nhiên.
Không lâu sau, năm cao nhất vô cùng náo nhiệt rốt cuộc cũng bế mạc kết thúc, Tiêu Thỏ đã lên cao nhị (tương đương lớp 11 của VN).
Tiêu Thỏ lên cao nhị, có nghĩa là Lăng Siêu sẽ lên cao tam (lớp 12). Đối với một học sinh, lên cao tam quả thật là một thời điểm vô cùng quan trọng. Lăng Siêu dù có thấy bình thường, nhưng ba mẹ hắn cũng vẫn rất coi trọng việc này. Hai người lo nghĩ một hồi, liền quyết định cho con trai ra khỏi ký túc, tới ở một căn hộ chung cư bọn họ đã mua cạnh trường A, càng thêm yên tĩnh, và tiện bề cho họ chăm sóc cậu con cưng.
Đối với việc này, Lăng Siêu cũng không nói gì nhiều. Chỉ tới khi kỳ nghỉ hè năm đó tới, ngày đầu tiên được nghỉ, Tiêu Thỏ đang ngồi làm bài tập ở nhà Lăng Siêu, bỗng Lăng Siêu quay sang nói. « Từ học kỳ sau, tôi sẽ phải ra ngoài ở rồi. »
« Được. » Tiêu Thỏ chính là cái loại người việc gì đến thì đến, không suy nghĩ ý kiến ý cò gì nhiều.
« Cậu cũng ra ở cùng. » Lăng công tử quả nhiên khác với Duẫn đại thiếu gia, đã nói là nói thẳng luôn vào chính đề.
« Hả ? » Tiêu Thỏ ngây ra. « Tại sao tôi phải ra đó ở ? »
« Nhà lớn quá, một người ở rất phí. »
Đây là loại lý do gì hả ? Tiêu Thỏ có điểm >___< : « Ba mẹ cậu không bàn việc chuyển qua đó ở cùng cậu sao ? »
« Mẹ tôi thỉnh thoảng mới tới. »
Tiêu Thỏ có chút đăm chiêu, gật gật đầu ra vẻ hiểu. Bỗng nàng nhận ra điều gì đó liền hỏi. « Cậu bảo tôi qua đó ở, không phải ý cậu là bình thường sẽ chỉ có mỗi hai chúng ta trong nhà chứ ? » Thế này… thế này không phải là… sống chung sao ? Nghĩ tới đây mặt Tiêu Thỏ không nhịn được bắt đầu đỏ lên.
« Cậu đang nghĩ cái gì ? » Lăng Siêu đột ngột hỏi.
« Không… không có gì ! »
« Cậu không phải đang nghĩ là tôi với cậu sống chung chứ ? »
« Không mà ! » Tiêu Thỏ thiếu tý nữa thì nhảy dựng lên khỏi ghế, mặt đỏ bừng như tôm luộc, hai con mắt không ngừng đảo qua đảo lại, dáng vẻ rõ ràng ‘nơi-đây-không-có-ba-ngàn-lạng’ (2)
Lăng Siêu thích thú, liền buông bút chống tay lên cằm khoái trá nhìn Tiêu Thỏ. « Nếu cậu muốn nghĩ thế, tôi cũng không để ý. »
Oạch…
Tiêu Thỏ rốt cục không chịu nổi nữa.
« Mẹ tôi gọi về ăn cơm rồi ! » Lời còn chưa dứt, người đã biến mất không thấy bóng dáng.
O¤O¤O¤O
Tiêu Thỏ cuối cùng vẫn chọn ở lại ký túc, đương nhiên quyết định này không phải bản thân nàng đưa ra. Phải biết rằng nàng chỉ là một con Ngọc Thỏ Tinh không chút đạo hạnh cao cường, đụng tới gã yêu tăng tu luyện thành tinh Lăng Siêu kia, đảm bảo bị bắt vào chuồng mà còn không biết làm sao bản thân lại tự động bước vào chuồng nữa kìa.
Lần này không cho hai đứa ở chung, ấy lại là do hai bên cha mẹ vốn một lòng tác hợp hai đứa.
Tiêu gia cảm thấy dù gì con gái mình cũng còn nhỏ, hai đứa nhỏ ở chung, nhỡ xảy ra chuyện gì, thật sự là hơi bị sớm quá. Còn Lăng gia thì lại sợ con trai mình học hành không tập trung, nhỡ trượt thi đại học.
Dù sao, bốn người bọn họ cũng không khác gì các bậc cha mẹ khác, tấm lòng lo cho con cái lớn thành người vẫn là như nhau cả.
Cái việc cuối cùng này, kết quả quan trọng nhất chính là, năm nay Tiêu Thỏ rốt cuộc có thể thoát khỏi cơn ác mộng phải giặt quần áo cho Lăng Siêu !
Cứ như vậy thoải mái khoan khoái sống được một thời gian, cô nàng luôn luôn nhiều chuyện luôn nhạy cảm Tương Quyên Quyên cuối cùng cũng phát hiện ra có điều là lạ.
« Tiêu Thỏ, gần đây sao không thấy cậu giặt quần áo cho ông xã nữa ? »
Đang cắm đầu ăn cơm, Tiêu Thỏ tí nữa thì chết nghẹn.
Nàng ngẩng đầu lên ai oán nhìn Tương Quyên Quyên, ánh mắt rõ ràng nói thành lời : Quyên nhi, cậu đừng có lúc nào cũng làm người khác thót tim thế chứ ?
Khổ thay, Tương Quyên Quyên hoàn toàn hiểu sai cái nhìn đó của Tiêu Thỏ, liền kêu toáng lên. « Tiêu Thỏ, không phải cậu đang cãi nhau với ông xã chứ ? »
Câu nói này, khiến cho Tiêu Thỏ có thêm đồng bạn chịu cảnh mắc nghẹn muốn chết, chính là hai nàng Âu Dương Mai và Hà Điềm đang ngồi cạnh.
« Thỏ Thỏ, cậu quả thật đang cãi nhau với Lăng Siêu à ? »
« Không có mà… » Tiêu Thỏ muốn khóc mà không ra nước mắt.
« Vậy là cậu không cãi nhau với ông xã nhà cậu ? »
« Không phải ! » Cái gì mà ông xã chứ ? Chú ý dùng từ coi ! Chú ý dùng từ a !
« Vậy là các cậu quả thật có cãi nhau ? »
Tiêu Thỏ : « …… »
Người nói vô tình, người nghe lại cố ý.
Tin tức rằng thì là mà Tiêu Thỏ và Lăng Siêu cãi nhau liền hóa thành một cơn cuồng phong quét qua toàn bộ mạng lưới buôn dưa lê bán dưa chuột của toàn trường, tất nhiên cũng không tránh khỏi cớ sự tai nọ qua tai kia liền tam sao thất bản, bản mới bản cũ cứ gọi là loạn cào cào.
Nào là : ‘Song quyền nan địch nhị nãi, hoa khôi giảng đường hoành đao đoạt ái’ (3), nào là ‘Con dâu nuôi không chịu nổi tệ bạc đã ngả bài’, thôi thì ‘Lăng Siêu tham phú phụ bần, bội tình bạc nghĩa’ vân vân đủ cả. Các loại phiên bản tuôn ra bất tận tầng tầng lớp lớp, thừa đủ để có thể soạn thành cuốn sách : ‘Tiêu Thỏ không còn giặt đồ cho Lăng Siêu nữa – Mười vạn câu hỏi vì sao’.
Có nhiều lúc, lời đồn so với sự thật dù xa tít tắp nhưng lại vô cùng thú vị hơn nhiều.
Lời đồn đại cứ lan truyền như sóng trên biển, rốt cuộc cũng rơi vào tai Duẫn Tử Hàm.
—
Chú thích
(1) Phân ban : trường mấy nhóc là trung học (cao trung) trọng điểm, nên học xong là có thể thi lên đại học hoặc đại học chuyên ngành, do đó hai năm cuối thường là phân ban, như ở VN học ban A ban B ban C vậy. Học sinh ban nào sẽ được học mạnh hơn về các môn ban đó để phục vụ cho thi đại học.
(2) Thử địa vô ngân tam thiên lượng : nơi này không có ba ngàn lạng bạc. Chuyện xưa kể rằng một gã nhà giàu keo kiệt đi đâu cũng giắt bạc trong người sợ rơi mất. Một hôm lão có việc đi xa, liền nhét ba ngàn lượng vào trong bụng. Giữa đường gặp cướp, bọn cướp dĩ nhiên là muốn lục soát đòi tiền mãi lộ. Bọn chúng lục hết hành lý xe ngựa mà không có, mới lườm sang lão, lão liền lấm lét sợ hãi liếc xuống cái bụng bự phồng to của mình mà lắp bắp : « Nơi này không có ba ngàn lạng bạc đâu mà ! ». Và tất nhiên là lão bị lột sạch ! Về sau câu này được dùng để nói về một kẻ chối bai bải nhưng vẻ mặt dáng điệu lại hoàn toàn cho thấy điều ngược lại. Tiêu Thỏ trong đầu rõ ràng nghĩ bậy, nhưng Lăng Siêu hỏi thì chối biến, dáng vẻ cũng vậy.
(3) Song quyền nan địch nhị nãi : chơi chữ : song là hai, nhị cũng là hai. Vì muốn giữ nghĩa của câu nên LV để nguyên Hán Việt. Còn nghĩa của câu thì là… hai nắm đấm khó đọ nổi với hai bầu ngực bự. Hai nắm đấm chỉ việc Tiêu Thỏ học võ, còn hai bầu ngực là chỉ cô nàng hoa khôi giảng đường kia. Còn Hoành đao đoạt ái là cụm từ quen thuộc chỉ việc dùng vũ lực đoạt lấy người yêu của người khác, trong đó hoành đao là cầm ngang cây đao trong tư thế nghênh chiến. Ý là nàng hoa khôi giảng đường cậy có ngực to đã cưỡng chiếm Lăng Siêu trên tay Tiêu Thỏ chỉ biết đánh đấm
***