Chương 20 :
Tiêu Thỏ ngẩn cả người nhìn đống thức ăn trong tủ lạnh.
Bỗng dưng nàng cảm thấy, dường như trước giờ cái đống đồ là lạ này, nàng mới chỉ nhìn thấy lúc chúng được nấu chín bày lên bát lên đĩa thôi thì phải ?
Nàng lướt tay qua gói thịt lợn (sống) một lát, rồi lại sờ sờ miếng thịt gà (cũng sống nốt), cuối cùng lại ngó ngó tảng thịt bò, cuối cùng vẫn không còn cách nào khác, thò tay ra với lấy đống trứng gà.
Lúc nàng đóng cửa tủ lạnh lại, bỗng đập vào mắt là cảnh Lăng Siêu ngồi thư thái ở trên ghế sô pha nghiêng người ngồi học bài, trong lòng có chút sầu não bi thảm.
Đúng lúc đó, Lăng Siêu dường như cảm thấy nàng đang nhìn, liền ngẩng đầu lên nhìn nàng, đúng lúc hai ánh mắt chạm nhau, Tiêu Thỏ vội vã quay đi, giả như chưa có chuyện gì xảy ra hết.
Nếu để cho Lăng Siêu nhìn thấy vẻ mặt sầu não đau khổ của nàng, đảm bảo lát nữa hắn sẽ cười nhạo nàng đến cơm cũng không biết nấu. Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, nàng vốn là con một, từ nhỏ ba mẹ không hết bắt nàng nấu cơm, trong trường lại có nhà ăn, nàng không biết nấu cơm cũng là bình thường mà…
Haizzzzz ! Tiêu Thỏ thở dài, nhìn nhìn mấy quả trứng gà trong tay, lại quay sang phía bếp nhìn đống nồi niêu ở đó.
Thôi làm cơm rang trứng vậy !
Về phần lăng Siêu, sau khi lôi được Tiêu Thỏ về nhà, tâm tình hắn trở nên vô cùng vui vẻ. Làm bài thi cũng thoải mái hơn thường lệ, chỉ một chốc là hắn đã làm xong nửa bài. Đang chuẩn bị làm nốt nửa còn lại, bỗng dưng hắn nghe thấy một loạt âm thanh loảng xoảng trong bếp vang ra, như thể có người nào đó đang đánh nhau vậy.
Chỉ một chốc sau, Tiêu Thỏ một tay ôm đầu một tay cầm cái vá rang cơm, mặt xám xịt như tro chạy vội ra. « Chết rồi… cháy ! » Té ra là nàng cho quá nhiều dầu vào chảo, dùng vá đảo qua đảo lại một lúc vô tình để lửa ga bén vào khiến toàn bộ đống dầu ăn trong chảo đều bùng lên.
Lăng Siêu vội vã chạy vào bếp, nhanh tay lấy nắp vung đậy chảo lại dập tắt lửa, thêm một trận loảng xoảng nữa, cuối cùng cái bếp cũng lại yên lặng như cũ.
Tiêu Thỏ giờ mới thở phào nhẹ nhõm, tay cầm cái vá cẩn thận rón rén tới gần chảo, thò tay nhấc nắp lên, lập tức một làn khói đen kịt bay lên, cả căn bếp cũng lập tức ngập tràn mùi cháy khét lẹt. Nàng lại liếc mắt nhìn đống trứng gà trong chảo, giờ chỉ còn là một đống đen đen dưới đáy, có khi còn không phân biệt nổi đâu là đáy chảo đâu là trứng gà. (Hic, thật là ác liệt. Trận chiến giữa Thỏ Thỏ và trứng gà : Thỏ Thỏ thua !)
Mặt Tiêu Thỏ đen kịt vô cùng đáng thương quay sang nhìn Lăng Siêu gượng cười. « Trứng gà vậy là đã về trời… »
Lăng Siêu nhìn nàng, chỉ biết thở dài bất đắc dĩ. « Gà mẹ mà biết, đảm bảo sẽ khóc thét ! »
Tiêu Thỏ : « …… »
Gà mẹ đập cánh : « Cục tác… tác… tác… »
Một phút mặc niệm qua đi, Lăng Siêu nói. « Đưa đây. »
« Gì ? » Tiêu Thỏ ngẩn người.
« Vá. »
« Á ! » Tiêu Thỏ giờ mới phản ứng, vội vàng đem cái vá trong tay đưa cho Lăng Siêu.
« Tạp dề ! »
Biết bản thân đã gây họa lớn, Tiêu Thỏ biết thân biết phận ngoan ngoãn cởi tạp dề ra không dám nói câu nào.
« Mặc vào giúp tôi. » Lăng Siêu ra lệnh.
« Hả ? » Tiêu Thỏ ngây cả người, tay cầm tạp dề do dự một lúc lâu, bỗng ánh mắt nhìn tới đống trứng chim vô tội bỏ mình trong chảo, liền rầu rĩ ngoan ngoãn mang tạp dề vừa cởi ra kiễng chân đeo lên cổ Lăng Siêu.
Kiễng kiễng a kiễng kiễng, vẫn không đeo được.
Cuối cùng Lăng Siêu nhịn không nổi quát khẽ. « Cậu đứng xa như thế làm sao đeo vào cổ tôi được ? »
Tiêu Thỏ giờ mới nhận ra, quả là nàng đứng cách hắn tận hơn một mét, tay dĩ nhiên là với không tới cổ hắn rồi. Có điều nàng cứ nghĩ tới cảnh lúc nãy Lăng Siêu ép nàng vào cửa, tim bỗng dưng lại vô duyên vô cớ đập loạn lên, nên không dám lại gần hắn.
« Ai bảo cậu cao như cái cột nhà thế cơ chứ, cậu cúi đầu xuống không được à ? » Nàng cắn răng đá quả bóng trách nhiệm về phía hắn.
Lăng Siêu nhếch khóe môi, quay qua lập tức cúi mặt xuống gần nàng.
Tiêu Thỏ không ngờ hắn lại ngoan ngoãn nghe lời như thế, lại còn ngay lập tức cúi mặt về phía nàng, hơi thở hắn nóng hổi phả lên mặt khiến cho trong đầu không tránh khỏi lại hồi tưởng lại cái cảnh ám muội lúc nãy, lập tức mặt nàng đỏ rần lên.
Nàng không dám nghĩ nhiều hơn, vội vã đem dây đeo tạp dề tròng lên cổ hắn, rồi nhanh chân như chạy trốn vòng ra phía sau lưng choàng tay với lấy hai cái dây đeo lưng buộc gọn sau lưng hắn.
Chờ nàng buộc tạp dề cho hắn xong, Lăng Siêu đã quay người lại. Nàng chưa từng thấy dáng vẻ hắn đeo tạp dề, giờ thấy có chút ngộ nghĩnh lại có chút cảm giác thân thiết không nói nên lời.
« Tôi nấu, cậu giúp. »
Lăng Siêu nói xong, vươn tay với lấy cái chảo chứa ‘thi thể’ hi sinh oanh liệt của trứng gà trên bếp ga đưa cho nàng. « Rửa đi. »
Tiêu Thỏ máy móc nhận lấy cái chảo, lại liếc nhìn qua thêm cái nữa, một đống trứng gà đen xì khét lẹt nằm dưới đáy, dáng vẻ như chết mà không nhắm mắt. Lăng Siêu nói quả là đúng, gà mẹ nhìn thấy sẽ khóc thét mất. T____T
Tiêu Thỏ tuy không biết nấu ăn, nhưng rửa nồi lại vô cùng thành thạo, cái chảo cháy đen kia bị nàng cọ cọ rửa rửa một hồi, nhanh chóng lại sáng bóng như ngày nào, giống như chưa từng xảy ra ‘thảm án’ kia vậy.
Quả nhiên mắt không thấy thì tim không đau, vừa nhìn thấy cái chảo sạch sẽ, Tiêu Thỏ dường như quên béng luôn cái ‘thảm án’ lúc nãy là do mình gây ra, vui vẻ hào hứng quay lại định khoe cái chảo với Lăng Siêu.
Vừa quay lại, người ngây dại.
Hắn đứng đó, ánh mắt vô cùng chăm chú, con dao trên tay băm băm chặt chặt như bay lượn, trên bàn bếp là mấy cái đĩa đựng đầy những thứ hắn vừa cắt : rau cỏ thịt thà này nọ, xanh xanh đỏ đỏ, nhìn vô cùng đẹp mắt. (*fangirl nước miếng tong tỏng*)
« Cậu học làm bếp khi nào thế ? » Tiêu Thỏ nhịn không được bèn hỏi.
« Mới học. »
Mới học ? Không phải là tới đây ở rồi mới học chứ ? Từ đó tới giờ mới có mấy tháng mà ! (__.___ !)
Bỗng Tiêu Thỏ nghĩ ra điều gì đó. « Cậu biết nấu cơm còn gọi tôi tới làm gì hả ? »
Lời nói này bị chìm trong âm thanh leng keng của nồi chảo va vào nhau, Lăng Siêu không trả lời nàng.
Chờ tới khi Lăng Siêu nấu ăn xong, đã là sáu giờ tối.
Tiêu Thỏ ngửi thấy mùi ăn thơm nức phòng, bụng liền ọt ọt mấy cái.
Vừa rồi nàng nhìn Lăng Siêu làm bếp, vốn định mon men lại gần bái sư học nghệ, không ngờ xem cả nửa ngày, nghề thì không học được, nhưng một đám côn trùng đói khát trong bụng lại bị đánh thức dậy.
Lần đầu tiên nàng phát hiện, hóa ra xem người khác nấu ăn như vậy cũng là một sự hưởng thụ đáng nhìn a.
« Được rồi, mang đồ ăn ra đi ! » Lăng Siêu nói.
« Được ! » Tiêu Thỏ vui vẻ ứng thanh đáp, vội vội vàng vàng mang đồ ăn hắn nấu xong mang ra phòng ngoài, không nhiều không ít vừa đúng ba món mặn một món canh. Một đĩa thịt bò xào tiêu xanh, một đĩa cải thảo xào, một đĩa thịt thái mỏng xào khoai tây, lại thêm một bát canh trứng nóng hôi hổi nữa.
Đồ ngon trước mặt, bụng Tiêu Thỏ kêu càng to, nàng liền vội vã cầm đũa gắp nhanh một miếng thịt bò.
« Cẩn thận bỏng ! » Lăng Siêu vội nhắc.
Y như rằng Tiêu Thỏ bị bỏng đầu lưỡi, đưa tay ôm miệng rên hừ hừ một lúc, bỏng đau tới mức nước mắt muốn trào ra, nhưng miệng vẫn không quên lúng búng lùng bùng phun ra hai chữ. « Ngon… quá… »
Bỏng tới thế còn không quên nói Ngon quá, đủ để chứng minh Lăng Siêu nấu ăn ngon tới chừng nào. (*fangirl mắt long lanh, miệng nhỏ nước miếng thèm thuồng*)
Tiêu Thỏ từ bé tới giờ mới có một bữa ăn vui vẻ tới thế, ngay cả món tiêu xanh vốn không thích ăn cũng ráng ăn vài miếng, vừa ăn vừa khen. « Cậu nấu thật ngon a, còn ngon hơn mẹ tôi nấu ấy chứ ! Về sau về nhà cậu nấu cho tôi ăn nhé… »
« Được. » Lăng Siêu nhìn nàng ăn ngấu nghiến như hổ, mắt hơi nheo lại gian xảo. « Vậy cậu phụ trách việc rửa bát, giặt quần áo, dọn dẹp trong nhà. »
« Không sao ! »
Tiêu Thỏ càng ăn càng cao hứng, hoàn toàn không ý thức được vừa rồi bọn họ nói chuyện, chính là thảo luận việc kết hôn xong chia sẻ việc nhà ra sao. (Ha ha ha, bé Siêu càng lúc càng gian !)
Cứ như vậy nam thực như hổ nữ cũng thực như hổ một hồi, Tiêu Thỏ cuối cùng cũng ăn xong, chờ vuốt bụng no nê nhìn lên đồng hồ, đã thấy kim chỉ bảy giờ tối.
Bảy giờ tối của mùa thu không thể so với bảy giờ tối mùa hè, ngoài trời đã tối mịt, Tiêu Thỏ nhìn ra ngoài cửa sổ mà ngốc cả người.
Lăng Siêu nhìn ra đầu nàng đang nghĩ gì, liền nói. « Đêm nay cậu đừng về. »
« Không được… » Tiêu Thỏ miệng thì nói thế, trong lòng lại đã dao động, thời tiết lạnh thế này, ăn no, ngồi ghế xa lông coi TV, quả là thích hơn a !
Lăng Siêu nói. « Vậy tự cậu đi mà về ! »
Tiêu Thỏ >__< >___< nhu nhược nói. « Tôi không về nữa vậy… »
Lăng Siêu khẽ nhếch mép. « Ngăn kéo tủ phòng mẹ tôi có bàn chải và khăn mặt mới đó, muốn dùng thì tự đi mà lấy, tôi vào phòng sách học bài, có việc gì thì gọi. »
Sao nàng bỗng có cảm giác hắn đã có chuẩn bị từ trước nhỉ ? Tiêu Thỏ gãi đầu gãi tóc một hồi vẫn không nghĩ ra đành nói. « Được. »
Lăng Siêu đi làm bài tập, Tiêu Thỏ thu dọn bát đĩa trên bàn gọn gàng sạch sẽ, rửa bát xong mới vào phòng tắm tắm một phát rồi ngồi bịch xuống ghế xa lông hào hứng ngồi xem TV. (Giống cảnh sinh hoạt gia đình quá !!!)
Tuần này nàng không về nhà, trong phòng ký túc lại không có TV, vốn nghĩ hẳn sẽ vô cùng nhàm chán, không ngờ còn có thể hưởng thụ như vầy, thật là không tồi. (Khổ chưa, anh Tử Hàm bị bỏ quên nơi nào rồi.)
Tiêu Thỏ vui vẻ vừa xem TV vừa nghĩ linh tinh, một chốc đã tới mười giờ.
Lúc này, trên TV đang phát một bộ phim võ hiệp, tới cảnh vị đại hiệp nọ lấy một địch mười, đem đám lính cò con giun đất kia đánh cho tơi bời hoa lá, bỗng nhiên có một gã binh lính đằng sau có ý định đánh lén vị đại hiệp kia, chàng liền nhanh chóng xoay người, không chút do dự xoay kiếm đâm thẳng vào bụng gã binh lính đó. Hắn ta liền kêu a một tiếng ngã xuống đất, ôm bụng lăn lộn đau đớn, vẻ mặt vô cùng tả thực.
« Gã lính này diễn tốt thật, mình nhìn hắn còn thấy đau bụng… » Tiêu Thỏ tự nhủ.
Có điều chỉ một lúc sau, nàng bi thảm phát hiện ra không phải là do gã lính đó diễn tốt, mà bụng nàng quả thật đau vô cùng.