Con thỏ bắt nạt cỏ gần hang

Chương 3 :
Sau đó, Tiêu Thỏ bảy tuổi, tới lúc vào tiểu học.
Hôm tới đăng ký, mẹ Lăng Siêu cũng mang theo con mình tới đó.
Trường học bắt mỗi đứa nhóc đăng ký học phải kiểm tra năng lực, nếu bình thường có thể trực tiếp nhập học, còn một số nhóc không phải bình thường liền khuyên cha mẹ chúng cho học trước lớp vỡ lòng tập đọc. Tiêu Thỏ bất hạnh nằm trong đống số ít đó. (Thương thay, nàng chưa đi học đã bị đúp = =’)
Mẹ nàng thì không thấy vấn đề gì, nhưng Tiêu Thỏ thì sống chết không chịu.
Nếu nàng phải học vỡ lòng tập đọc, Lăng Siêu không phải sẽ hơn nàng một lớp sao ? Làm gì có tỷ tỷ học thua đệ đệ một lớp bao giờ ? Tiêu Thỏ không phục, quấn quít lấy mẹ nhất định phải học lớp một.
Mẹ nàng không có cách nào khuyên, đành phải chạy tới thày hiệu trưởng xin xỏ.
Lần đầu tiên đi, không thành công.
Lần thứ hai đi, lúc đi khỏi nhà tiện tay mua theo hai cân táo, hiệu trưởng liền đồng ý. (Hối lộ a hối lộ ! ^^’)
Vì thế, Tiêu Thỏ liền lưng đeo cặp sách vào lớp Một, còn Lăng Siêu… vào lớp Hai. (= =’)
Cái gì ? Ngươi định hỏi vì sao năm học của hai đứa vẫn là không giống nhau ư ? Nguyên nhân té ra cực kỳ đơn giản, lần trước kiểm tra năng lực, Lăng Siêu làm trúng hết, trở thành học sinh mới nhập học duy nhất một phát trực tiếp nhảy cóc hai năm lên lớp 2.
Rốt cuộc, Tiêu Thỏ vẫn là thấp hơn Lăng Siêu một lớp. (= =’ lần 2)
Bởi vì Tiêu Thỏ căn bản không vững, lại không chịu học vỡ lòng, nên mỗi lần nghe giảng đều cố gắng hết sức. Tới kỳ thi cuối học kỳ, thành tích phát về nhà, nàng cùng Lăng Siêu đều được một trăm điểm.
Bất quá có điểm khác biệt. Lăng Siêu là ngữ văn và toán học, mỗi môn đều đạt một trăm điểm. Còn nàng, ngữ văn và toán học, cộng vào với nhau vừa đúng một trăm điểm. (= =’ lần 3)
Tay cầm hai bài thi thảm không thể nói của con gái, mẹ Tiêu Thỏ bi ai thốt. « Ông trời làm sao có thể bắt nạt một đứa bé bị sinh sớm như thế ? »
Vì vậy, mẹ mẹ quyết định cho Tiêu Thỏ học gia sư.
Gia sư đầu tiên là một thày giáo về hưu, dạy được hai ngày liền lắc đầu bỏ đi, miệng còn niệm như niệm kinh. « Gỗ mục không thể khắc hề , trẻ đần không thể dạy hề… »*

Mẹ nàng không hiểu ông già này dạy dỗ được cái gì, thế là quyết định tìm một gia sư trẻ hơn dạy con gái.
Mời đến người thứ hai, là cháu gái của Vương nãi nãi, hàng xóm nhà bà nội Tiêu Thỏ, nghe nói cô gái này hồi đi học chính là chuyên ngành sư phạm nha, thành tích đặc biệt tốt nha.
Đáng tiếc, mới dạy được hai ngày, cô gái kia liền viện cớ trong nhà có việc, thu thập hành lí chạy trốn.
Còn về việc sau đó Vương nãi nãi có qua nhà bà nội, nói chuyện có nhắc tới cháu gái mình nộp đơn lên trường học xin đổi chuyên ngành, đều là sau này, có thể xem nhẹ. (Chỉ có thể dùng một từ : khủng !)
Vì vấn đề gia sư của con gái, Tiêu nương phiền não không nguôi, lúc phơi quần áo trong sân chung của tập thể liền vô tình nói với mẹ Lăng Siêu, mẹ hắn lập tức đề nghị. « Chi bằng để cho Thỏ Thỏ cùng Siêu Siêu nhà tôi cùng nhau làm bài tập đi, không hiểu còn có thể hỏi thằng bé. »
Chủ ý này thật vừa lòng Tiêu nương, buổi tối hôm đó, liền mang con gái tới nhà Lăng Siêu nhờ cậy.
Hôm đó, Tiêu Thỏ lần đầu tiên buổi tối tám giờ đã làm xong bài tập, hôm sau tới trường còn được thưởng một ngôi sao năm cánh**.
Từ đó về sau, bé Thỏ không bao giờ làm bài tập ở nhà mình.
Học kỳ hai năm đó kết thúc, tổng điểm hai bài thi của Tiêu Thỏ phá lệ nhảy từ một trăm điểm lên một trăm năm mươi điểm. Còn Lăng Siêu ư ? Dĩ nhiên là vẫn điểm tối đa rồi.
***
Năm lớp ba, Tiêu Thỏ lần đầu tiên trong đời làm trong ban cán sự lớp – làm ủy viên ban lao động !
Trong ban lao động của Tiêu Thỏ, cô giáo quy định ủy viên ban lao động mỗi ngày phải ở lại chỉ huy bạn học làm vệ sinh chung. Đó cũng là nguyên nhân cả lớp chỉ có mỗi Tiêu Thỏ ứng tuyển vị trí ủy viên ban Lao động mà thôi.
Tiêu Thỏ vốn ngưỡng mộ ban cán sự, được giao băng đỏ trên cánh tay là thấy trách nhiệm đầy mình, với hai việc ở lại và làm vệ sinh đều thực đặc biệt để ý. Mỗi ngày nàng đều ở lại trễ nhất, đợi lớp học được vệ sinh tất cả sạch sẽ, nàng mới rời đi. (Băng đỏ trên tay giống đội cờ đỏ nhỉ !)
Điều này khiến cho người bạn đồng hành mỗi ngày cùng nàng đi học về là Lăng Siêu đợi tới không kiên nhẫn nổi.
« Tại sao mỗi ngày cậu đều khiến tớ chờ thế hả ? »
(Chú thích nho nhỏ : vì hai bé đã học lớp 3 và 4, không thể xưng ta ngươi mãi nên LV mạn phép đổi thành cậu tớ cho thân mật, dù Siêu Siêu học hơn 1 lớp nhưng căn bản hai đứa vẫn bằng tuổi nhau, Siêu Siêu lại là đệ đệ trong lòng Thỏ Thỏ nên không thể xưng khác được.)

Tiêu Thỏ duỗi duỗi cánh tay chỉ chỉ vào cái băng tay màu đỏ. « Tớ là ủy viên ban lao động mà ! »
« Tớ mặc kệ, cậu còn cứ ra trễ như thế, tớ sẽ không thèm chờ nữa. »  Lăng Siêu nói xong liền quay lưng bỏ đi, quả nhiên không thèm chờ Tiêu Thỏ.
Tiêu Thỏ không thèm để ý, mỗi ngày vẫn chờ cho mọi người dọn dẹp xong xuôi nàng mới đi về.
Vài ngày sau, lúc nàng vừa xuống khỏi cầu thang, liền thấy Lăng Siêu lưng mang cặp sách chủân bị về nhà.
Nàng hỏi. « Sao cậu hôm nay về muộn thế ? »
Lăng Siêu xì một tiếng. « Tớ kiểm tra vệ sinh. »
Tiêu Thỏ không hiểu. « Cậu có phải ủy viên lao động đâu… »
Lăng Siêu liếc mắt nhìn nàng một cái. « Tớ là trưởng ban… » (thua bé Siêu Siêu = =’ đúng là Siêu!)
Đúng thế, Lăng Siêu đã ứng danh làm Trưởng ban Lao động của lớp Bốn.
Theo lời hắn, Trưởng ban của lớp Lăng Siêu có thêm một nhiệm vụ so với các thành viên khác, mỗi ngày ban lao động dọn dẹp vệ sinh xong xuôi, Trưởng ban đều phải kiểm tra toàn bộ một lần mới có thể đi về.
Thế là bọn hắn có thể cùng nhau về nhà.
Sau đó, nhân sinh nhật Tiêu Thỏ, mẹ nàng tặng nàng một con rùa màu xanh.
Tiêu Thỏ thật sự thích con rùa xanh này, nuôi dưỡng nó như bảo bối vậy. Mẹ nàng cảm thấy con gái cùng con rùa rất có duyên, liền đùa đùa nói với ba của Tiêu Thỏ. « Anh xem con gái cùng rùa nhỏ có duyên như thế, tương lai biết đâu có thể câu được rể Kim Quy ***. »
Ba của Tiêu Thỏ chỉ nghĩ là đùa, nghe một hồi ừ một tiếng rồi quên khuấy. Chính là Tiêu Thỏ lại nhớ kỹ.
Lúc ngồi làm bài tập chung buổi tối, Tiêu Thỏ liền mang ra hỏi Lăng Siêu. « Rể Kim Quy là cái gì thế ? »
Lăng Siêu đang cúi đầu làm một đề thi Olympic Toán học, không thèm đáp lời nàng.

Tiêu Thỏ cáu kỉnh gào to. « Uy, tớ đang hỏi cậu đấy. Rể Kim Quy là cái gì? »
Lăng Siêu buông bút, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tiêu Thỏ, miệng phun ra hai chữ : « Nông cạn ! »
Hai chữ ‘nông cạn’ này, hẳn là trong từ điển cho học sinh tiểu học cũng có. Tiêu Thỏ lập tức liền tra ra, tra ra xong, liền nổi giận.****
Tiểu thử này chỉ hơn nàng có một lớp thôi mà. Bằng cái gì dám nói nàng nông cạn ? Tính ra, hắn vẫn là đệ đệ của nàng kia mà !
Tiêu Thỏ giận dỗi, đúng ra lúc đi học về phải chờ Lăng Siêu, liền một mình chạy trước, một chốc là về tới nhà. Thật lâu sau Lăng Siêu mới không nhanh không chậm về tới, cũng chẳng hỏi Tiêu Thỏ vì sao.
Cứ thế giằng co vài ngày, tới một hôm hết giờ học, bạn cùng bàn của Tiêu Thỏ là Mâu Khả Ngôn liền thần bí cười hỏi. « Thỏ Thỏ, mi với bạn trai cãi nhau à ? »
Tiêu Thỏ không hiểu Mâu Khả Ngôn đang nói gì, mắt chớp nháy, đầu mờ mịt.
Mâu Khả Ngôn liền nháy mắt với nàng. « Mi đừng mong gạt ta ! Chính là Trưởng ban Lăng Siêu của lớp Năm kìa ! Anh ấy không phải bạn trai mi, sao lại ngày ngày chờ mi kiên trì như thế ? Có hồi ta còn thấy hai đứa mi nắm tay nhau đi về còn gì. »
Tiêu Thỏ thiếu điều nhảy dựng khỏi chỗ ngồi.
Lăng Siêu ? Thân hình so còn thấp hơn nàng, cánh tay so còn nhỏ hơn nàng, làn da so còn trắng hơn da nàng, quan trọng nhất, hắn cư nhiên mắng nàng nông cạn ! Còn bảo là bạn trai nàng sao ? Quả thật đúng là mắc-cười-muốn-chết !
Tuy Tiêu Thỏ phủ nhận liên hồi, nhưng Mâu Khả Ngôn lại tỏ ra nàng đã chính là bạn gái được Lăng Siêu công nhận, không cần giải thích làm gì phí lời.
Nguyên lai từ vài năm qua, Lăng Siêu một mình đại diện toàn trường tham gia các loại kỳ thi Toán học Olympic lớn nhỏ này nọ, đã sớm nổi danh tiểu thần đồng toán học. Điều mà Tiêu Thỏ không biết gì hết, chính là thông qua mạng lưới buôn dưa lê bán dưa bở toàn trường, nàng đã được mọi người hoàn toàn công nhận, là bạn gái của Lăng Siêu.
Sự ‘trong sạch’ của nàng bị phá hủy, Tiêu Thỏ không hề giận dữ, mà phải gọi là… phẫn nộ.
————————–
Chú thích :
* : chữ ‘hề’ không có nghĩa, là từ đệm sau các bài tráng ca ngày xưa, ví dụ như bài ‘Gió hiu hiu hề, Sông Dịch lạnh ghê, tráng sĩ một đi không trở về’ nói về Kinh Kha. Ý ở đây là ông giáo cũng bi tráng ca bài một đi không trở về sau khi dạy bé Thỏ *_*
** : Lãnh Vân còn nhớ hồi học mẫu giáo, mỗi ngày ngoan được thưởng một lá cờ nhỏ xíu, cả tuần ngoan được 5 lá cờ sẽ được thưởng phiếu bé ngoan, đoán chừng ở trường Tiêu Thỏ cũng là như vậy thay vì cho điểm.
*** : Rể Kim Quy : ông chồng thành đạt làm to, lấy từ ý thơ bài Vị hữu (Dẫu rằng) của Lý Thương Ẩn đời Đường :
為有

為有雲屏無限嬌,
鳳城寒盡怕春宵。
無端嫁得金龜婿,
辜負香衾事早朝。
Vị hữu
Vị hữu vân bình vô hạn kiều,
Phượng thành hàn tận phạ xuân tiêu.
Vô đoan giá đắc kim quy tế,
Cô phụ hương khâm sự tảo triều.
Dẫu có (Người dịch: Vũ Minh Tân)
Dẫu có bình phong đẹp tuyệt trần
Đông tàn thành Phụng sợ đêm xuân
Đang dưng đi lấy chồng quan lớn
Bảnh mắt vào triều phụ gối chăn
Kim Quy Tế chỉ trượng phu làm quan. Theo cuốn ‘Tân Đường thư xa phục chí’, thời Sơ Đường, quan lại trong ngoài triều từ ngũ phẩm trở lên, áo bào lấy cá thêu lên. Cá lớn, thể hiện sự sang quý tốt lành, ứng với sự nghe lời. Vật liệu thêu có sự thay đổi theo cấp bậc khác nhau. Hoàng thất thêu chỉ vàng (không phải chỉ màu vàng mà là chỉ mạ vàng), quan lại thêu chỉ đồng. Thẻ hốt lên triều cũng khắc hình cá, tam phẩm trở lên bịt đầu vàng, ngũ phẩm trở lên bịt đầu bạc. Từ năm Thiên thụ triều Vũ hậu Vũ Tắc Thiên (690), lại thay toàn bộ Ngư phù (phù hiệu hình cá) thành Quy phù (phù hiệu hình rùa), lại quy định từ quan tam phẩm thêu/khắc/bịt bằng vàng, tứ phẩm bằng bạc, ngũ phẩm bằng đồng. Do đó, Kim Quy chỉ những vật dụng in/khắc/thêu hình rùa vàng, chính là chỉ người trong hoàng thất hoặc quan tam phẩm trở lên. Người đời sau nói đến rể Kim Quy là nói tới có con rể/chồng làm quan lớn, thân phận cao quý.
Nàng Thỏ ngây thơ, nghe thấy ‘câu’ được rể Kim Quy liền nghĩ đó là một vật/con gì đó có thể câu như câu cá ấy ! = =’
**** : từ Nông cạn, nguyên văn là Phu thiển肤浅, vốn là một từ khó so với trẻ em Trung Quốc cấp 1. Trẻ em Trung Quốc học mặt chữ, không học ghép vần do tiếng Trung là từ tượng hình mà thành. Do đó, mỗi người đều có một cuốn từ điển vì không ai biết hết được các từ trong tiếng Trung. Người nào giỏi lắm được vài vạn từ trong đầu là may mắn ! Nàng Thỏ dỗi vừa vì Siêu Siêu bảo nàng nông cạn, vừa chứng tỏ điều đó bằng cách thuận miệng phun ra 1 từ nàng không biết nghĩa !
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận