Chương 65:
Nếu bạn có một cô bạn gái, môn học yêu thích nhất là Giải phẫu sinh lý, đồ chơi yêu thích nhất là mô hình cơ thể người, bộ phim yêu thích nhất là ‘Sự im lặng của bầy cừu’, việc nhà yêu thích nhất là cắt tiết gà, bộ phim võ hiệp yêu thích nhất là ‘Tân long môn khách sạn’, khi xem phim kinh dị còn có thể thản nhiên chỉ trích hình ảnh trong phim không đủ chân thực, và rồi có một ngày, cô bạn ấy bỗng bảo bạn: “Chúng ta đi dạo phố đi!”, bạn sẽ phản ứng ra sao?
Với Tiêu Thỏ, phản ứng đầu tiên chính là: Thôi chết, nó muốn lừa mình để đi bán nội tạng!
Có điều cũng may nàng nhanh chóng chỉnh đốn suy nghĩ, tuy rằng vẫn thực sự lo lắng hỏi lại. “Tiểu Hạ, sao tự dưng mi lại nghĩ đến chuyện đi dạo phố?”
Và bị Hạ Mạt hỏi lại. “Tại sao ta không thể nghĩ đến chuyện đi dạo phố?”
Tiêu Thỏ. “……….”
Thế là trong không khí lãng mạn ấm áp của ngày lễ Giáng Sinh, lần đầu tiên Tiêu Thỏ đi dạo phố riêng với Hạ Mạt.
Lại nói, cho tới giờ Tiêu Thỏ chưa bao giờ thấy Hạ Mạt chủ động đề xuất đi ra ngoài chơi. Trước đây mỗi lần phòng các nàng rủ nhau ra ngoài đi chơi ăn uống, vẻ mặt Hạ Mạt luôn không mặn không nhạt, như thể đi dạo phố, đi xem phim, đi ăn cơm mọi việc đều không liên quan tới nàng. Nếu không phải mọi người hiểu rõ tính nàng vốn lãnh đạm như thế, đảm bảo đã cãi nhau ầm ĩ mấy trận rồi.
Nên có lẽ hôm nay mặt trời mọc hướng Tây nhỉ, vì Hạ Mạt lại nói muốn đi ra ngoài dạo phố!
Dọc theo đường đi, Tiêu Thỏ vẫn len lén liếc nhìn vẻ mặt của cô bạn, chỉ thấy cô nàng không nhăn nhó cũng chẳng tươi cười, hoàn toàn không nhìn ra chút cảm xúc nào đặc biệt, khiến nàng cảm thấy vô cùng bất thường.
Đến trung tâm thương mại, Tiêu Thỏ cũng chả có lòng dạ nào đi mua sắm cho mình, chỉ lững thững đi theo Hạ Mạt.
Mà cũng lạ, Hạ Mạt bình thường chả bao giờ quan tâm đến quần áo tóc tai, lần này nơi đầu tiên muốn tới lại tự mình nói ra là đi mua quần áo.
Vào khu thương mại, cô nàng chỉ liếc mắt một cái là chọn trúng một chiếc áo ngoài kiểu Trung Quốc màu tím. Cổ áo theo kiểu sườn xám, tay áo đều có nút thắt kiểu xưa, dáng áo cắt rất khéo, ôm gọn lấy dáng người cao ráo cùng các đường cong mỹ miều của Hạ Mạt, khiến cả người nàng toát lên hơi thở của một Thượng Hải ngày xưa, khiến người ngoài ngắm nhìn không khỏi thảng thốt ngợi khen.
Tiêu Thỏ đang định tán dương vài câu giống như cô bán hàng, Hạ Mạt đã quay lại vô cùng quyết đoán thốt lên. “Chọn bộ này, đi chọn quần nào!”
Quả là tính cách nhanh nhẹn quyết đoán, từ lúc chọn quần áo, thay đồ tới khi trả tiền, chỉ hết có năm phút đồng hồ. Nếu khách hàng nào vào cửa cũng dễ tính như thế, người bán hàng dễ mà cảm động đến rơi lệ mất.
Rồi sau đó, mua giày mới này, mua túi xách này, tất cả đều lặp lại theo trình tự như thế. Chờ tới khi các nàng mua sắm cho Hạ Mạt xong xuôi, mới qua có nửa tiếng đồng hồ.
Tiêu Thỏ xấu hổ nghĩ, thế này đâu phải đi mua sắm chứ, là đi ăn cướp thì có!
“Thỏ Thỏ, đi làm đầu với ta!”
“Hả?” Điên rồi điên rồi, Hạ Mạt đảm bảo hôm nay bị điên rồi! Tiêu Thỏ chưa kịp than thở đã bị nàng ta kéo vào cửa hàng làm tóc. Tốc độ chọn kiểu tóc cũng vô cùng sửng sốt. Nàng ta vừa ngồi xuống ghế xoay, liền mở miệng câu đầu tiên với người tạo mẫu. “Làm kiểu gì tùy chị!”
Thế này thì người tạo mẫu tóc nào chả mừng điên lên được? Gặp được khách hàng kiểu này khác gì lò mổ lợn gặp được con lợn béo, con lợn này lại có ngẩng lên bảo người mổ lợn là muốn giết nó kiểu gì tùy anh! Ai mà không sướng cho nổi?
Nhìn thấy nhà tạo mẫu tóc hào hứng vò vò nhào nắn bộ tóc dài của Hạ Mạt, Tiêu Thỏ đoán chừng đảm bảo quá trình làm đầu sẽ kéo dài không ít thời gian. Thế là nàng ngồi xuống một cái ghế sô pha gần đó, tiện tay với lấy một cuốn tạp chí bên cạnh lơ đãng lật xem.
Lật lật vài trang, bỗng nhiên nàng thấy một gương mặt quen thuộc, có chút giống Diệp Tuấn. Nhìn kỹ lại, quả nhiên cả hai trang báo có tiêu đề chữ thật to màu đen vô cùng bắt mắt ‘Câu chuyện về sự thành công của giám đốc tập đoàn trẻ tuổi nhất trong nước’, sau đó là mấy cột báo nói về Diệp Tuấn. Khó có dịp thấy người quen trên báo, dĩ nhiên Tiêu Thỏ sẽ không bỏ qua, liền ngồi nhấm nháp đọc kỹ.
Cả hai trang báo chia làm hai phần: kể chuyện và bình luận. Phần kể chuyện chủ yếu là những thứ chuyện buôn dưa bán táo, không có gì đặc biệt, chỉ có phần bình luận sau đó khiến Tiêu Thỏ vô cùng hứng thú đọc.
Bình luận viên nói rằng, Diệp Tuấn là người thừa kế của tập đoàn quốc tế Diệp thị, nhưng lại bỏ qua cơ hội đi du học mà cha anh ta chuẩn bị sẵn mà kiên trì ở lại trong nước học xong đại học, dốc lòng nghiên cứu thị trường chứng khoán và đầu tư trong nước. Sau đó anh ta tiếp nhận một công ty đầu tư nhỏ bé nằm trong tập đoàn Diệp thị, dùng gần một năm rưỡi phát triển mạnh mẽ và mua lại các công ty cùng loại của các nhà khác, đồng thời chính thức đổi tên công ty thành ‘Công ty đầu tư trách nhiệm hữu hạn Tuấn Vũ’, vốn điều lệ đạt một triệu nhân dân tệ. Rồi thì công ty đó hợp tác với một người nào đó thuộc đảng Dân Chủ, cung cấp tài chính hậu trường, trên chính trường cũng như thương trường không khác gì cá gặp nước. Hiện giờ họ đã là một công ty đầu tư mạo hiểm khá là có tiếng tăm.
Phạm vi kinh doanh chủ yếu của Tuấn Vũ bao gồm: đầu tư mạo hiểm, quản lý quỹ vốn, quản lý tài sản tư nhân, đánh giá các hạng mục đầu tư, cố vấn tài chính cho các hạng mục. Đối tượng đăng ký đầu tư chính là các công ty nhỏ lẻ chưa lên sàn chứng khoán cùng với một vài công ty lớn trên sàn. Hiện giờ Tuấn Vũ đang tính toán phát triển về phía Âu Mỹ và Đông Nam Á, tương lai tiền đồ vô cùng sáng lạng.
Ngoài ra, Tuấn Vũ còn rất mạnh trong việc khai phá nhân tài mới. Không giống như các công ty đầu tư khác yêu cầu nhân viên phải có kinh nghiệm làm việc phong phú, Tuấn Vũ lại có khuynh hướng tới tận các trường đại học cao học thu gom nhân tài, bồi dưỡng thêm rồi lôi về công ty những nhân tài về việc đầu tư phù hợp với tiêu chí của công ty.
Tiêu Thỏ cẩn thận đọc từng câu từng chữ trong bài báo. Đây là lần đầu tiên nàng thật sự đi tìm hiểu về hoàn cảnh làm việc của Lăng Siêu. Haizzz, để vận hành một công ty như thế, hẳn là lượng công việc của nhân viên phải vô số kể. Tên Lăng Siêu đáng ghét kia ngoài miệng gào lên ta đây không mệt, nhưng chỉ cần nghe giọng nói uể oải của hắn trong điện thoại, nàng có thể đoán ra nhất định hắn lại thức đêm mấy hôm nay.
Rõ ràng cảm thấy hắn đang ngày càng xa mình, nhưng lại vẫn không nén nổi xót xa cho sức khỏe của hắn. Tâm trạng mâu thuẫn của Tiêu Thỏ lúc này quả thật khó có thể dùng lời nói để hình dung.
Có lẽ vì trong đầu còn đang bối rối, thời gian trôi qua quả thật rất nhanh. Chờ tới khi Hạ Mạt làm đầu xong đứng lên gọi nàng, vẻ mặt nàng vẫn đang mơ màng không biết gì hết. Mãi tới khi định thần nhìn rõ dáng vẻ Hạ Mạt, lúc này mới A một tiếng thật to.
Thế này… thế này… sao mà xinh thế!
Mái tóc ban đầu vốn dài và thẳng thớm không có gì đặc biệt, trải qua bàn tay có nghề của nhà tạo mẫu, giờ được chải quấn hết lên, búi thành một cuộn phía sau đầu bồng bềnh, lộ ra cái trán cao thông minh. Còn vài sợi tóc được thả buông lơi xuống hai vai, cuốn xoăn xoăn lơi lả vô cùng động lòng người, rất tương xứng với đôi mắt sáng như sao kia, nhưng vẫn có một cảm giác thanh thoát không thuộc khói lửa nhân gian.
Tiêu Thỏ vốn biết Hạ Mạt là một mỹ nữ, nhưng không ngờ cô nàng ăn mặc trang điểm vào xong lại trở nên khuynh thành khuynh quốc tới thế, chỉ biết há hốc mồm không biết làm sao ca ngợi.
Ngược lại, nhân vật chính là Hạ Mạt thì đến gương cũng chả thèm liếc cái đầu mới lấy một cái, chỉ mạnh mẽ lôi Tiêu Thỏ đi trả tiền. Cậu nhóc đứng quầy thấy là một mỹ nữ, lập tức vô cùng tự giác giảm giá khuyến mại, khiến Tiêu Thỏ đứng cạnh không khỏi than thở thầm, quả nhiên mỹ nữ thì chỗ nào cũng được lợi lộc cả!
Ra khỏi nơi làm tóc, trời đã sẩm tối. Cả một buổi chiều không ăn uống gì mà đi như thế, sức khỏe như vâm của Tiêu Thỏ cũng có chút không chịu nổi, lập tức hai mắt long lanh nhìn Hạ Mạt, chờ nữ vương hạ lệnh về trường học. Có điều, nữ vương hôm nay có vẻ bất thường, mua quần áo đẹp, làm tóc, giờ lại còn nói muốn đi quán bar!
Cuối cùng Tiêu Thỏ cũng nhịn hết nổi, bỏ tay Hạ Mạt ra đứng chống nạnh hỏi. “Tiểu Hạ, mi nói thẳng ra đi, rốt cục mi muốn làm cái gì?”
“Đi gặp chồng chưa cưới của ta!”
Phốc! Tiêu Thỏ vội hít mạnh một hơi, thiếu tí thì sặc nước bọt!
Thật ra nàng vốn đã có chuẩn bị tâm lý sẵn, để nghe Hạ Mạt trình bày dài dòng về lý do hôm nay cô nàng trở nên bất thường. Không ngờ rằng bạn Hạ Mạt thân mến thậm chí còn không thèm rào trước đón sau, trực tiếp thốt ra một câu kinh người như thế, khiến Tiêu Thỏ mắt chữ O mồm chữ A mất vài phút mới lấy lại được tinh thần để run rẩy hỏi lại. “Tiểu Hạ, mi… không nói đùa đấy chứ?”
“Nhìn mặt ta giống người đang nói đùa sao?”
Tiêu Thỏ đánh giá cô bạn một chốc, cách ăn mặc, đầu tóc mới, cho dù hôm nay có là Cá tháng Tư đi nữa, Hạ Mạt hẳn cũng không tốn nhiều tiền của thời gian như thế đùa giỡn mình đâu. Im lặng một lát, nàng hỏi lại. “Thế chồng chưa cưới của mi là ai?”
“Quên rồi!”
Trả lời ngắn gọn rõ ràng, khiến Tiêu Thỏ lại một lần nữa run rẩy. “Tiểu thư đáng kính, người cô muốn gặp là chồng chưa cưới của cô nha. Đến tên của người ta cô cũng không nhớ rõ, thế cô quen người ta thế nào đấy hả?”
“Ba mẹ ta quen!”
Hạ Mạt chưa bao giờ mở miệng kể về ba mẹ mình, nhưng Tiêu Thỏ biết gia đình cô nàng không phải tầm thường, mỗi lần đến kỳ nghỉ đều có lái xe đưa đón, mà có lần lại dùng hẳn một chiếc Bentley dài thòng lòng tới trường để đón, khiến cả ký túc náo động hẳn. Chứng tỏ gia đình Hạ Mạt phi phú tức quý (không giàu cũng sang).
Nhưng mà dù gia tộc có to lớn hiển hách tới đâu, loại hôn nhân gán ghép này… không phải đã thất truyền lâu rồi sao?
Thôi thì dù sự việc hoàn toàn ra ngoài sức tưởng tượng của Tiêu Thỏ, nhưng cổ nhân đã dạy ‘xá mệnh bồi quân tử’, nếu hai người đã đi tới giờ này, có đi nốt cả đêm cùng Hạ Mạt đi gặp vị ‘chồng chưa cưới’ trong truyền thuyết kia cũng không tệ, ít ra so với việc một mình trốn trong phòng ngủ xem phim kinh dị trong cái đêm lãng mạn người người sánh đôi như hôm nay.
Như thế, nàng liền đi theo Hạ Mạt tới thẳng quán ‘Hồi Sinh’.
Nhắc tới ‘Hồi Sinh’, Tiêu Thỏ cũng có thể coi là khách quen. Diệp Tuấn là một trong đám cổ đông của quán, mà Lăng Siêu lại vô cùng thích quán này, nên trước đây hai người cũng ghé qua đây không ít lần. Có điều đó đều là chuyện của trước học kỳ này. Từ dạo gần đây hai người đến gặp nhau còn ít nữa là đến quán, nên đã lâu nàng không tới đây.
So với lần trước tới, trên tường chỗ cầu thang lại có thêm vài bức tranh mới, còn thì trang trí vẫn như nhau, ngay cả nhạc Jazz làm nền cũng không thay đổi. Khách vừa bước vào, thật khó mà liên hệ quán bar này tới những quán ầm ĩ khói thuốc mù mịt cả.
Vừa vào quán bar, đã có người ngồi ở một lô ghế dựa vào cửa. Tiêu Thỏ cùng Hạ Mạt bước tới, nhìn thấy đó là một người con trai mặc âu phục màu xám nhạt, đôi mắt hoa đào vô cùng quyến rũ, mí mắt đang khẽ cụp xuống, khóe môi mang theo nụ cười mỉm như có như không, mười phần tới tám là một dạng yêu nghiệt cướp tim gái nhà lành. (năm chữ cuối là LV tự chém thêm )
Không chờ Tiêu Thỏ nhìn kỹ càng, đã thấy gã kia thò bàn tay ra định kéo Hạ Mạt ngồi xuống cạnh mình. “Em yêu, hôm nay em thật đẹp…”
Nhưng Hạ Mạt đã linh hoạt tránh được, vượt qua Tiêu Thỏ ngồi xuống ghế bên trong sát tường.
Tiêu Thỏ nhăn nhó thầm. Rõ ràng là hai người bọn họ hẹn gặp mặt, tại sao nàng lại phải ngồi đối diện người kia chứ, thật kỳ quái. Nhưng cứ thế đứng sừng sững cũng không được, nên do dự một hồi nàng vẫn phải ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống nhìn về phía người kia, đã thấy anh ta đang nhìn mình chằm chằm, hoàn toàn không khách sáo, mà nụ cười gian xảo trên môi khiến cho nàng không khỏi thêm sợ hãi.
“Hôm nay hẹn hò, em còn mang cả gái xinh đến cho anh sao?”
“Hừ!” Hạ Mạt hừ nhẹ một tiếng, không quan tâm đến anh ta.
Tiêu Thỏ bỗng cảm thấy xấu hổ, không rõ Hạ Mạt đã tốn công phí sức ăn mặc chải chuốt tới gặp người ta rồi lại im lặng không nói gì là tại làm sao, khiến nàng vô cùng ngượng ngập, đành phải dày mặt tự giới thiệu. “Chào anh, em là Tiêu Thỏ, là bạn cùng phòng với Hạ Mạt.”
“Con thỏ nhỏ? Tên đáng yêu ghê cơ…” (Tiêu Thỏ đọc gần giống tiểu thỏ)
“Anh tên là Đào Khiêm, Khiêm trong chữ khiêm tốn ấy, anh là chồng chưa cưới của Mạt Mạt!” Anh ta vừa nói vừa âu yếm liếc nhìn Hạ Mạt, lập tức bị cô nàng hung hăng trừng mắt đáp trả.
“Anh có mà khiêm tốn cái rắm!”
“Khiêm tốn là để cho người ngoài xem thôi, người một nhà với nhau dĩ nhiên không cần giả bộ làm gì!”
“Ai là người một nhà với anh?”
“Em yêu, em không cần thẹn thùng thế…”
Từ bé tới lớn, Tiêu Thỏ chưa từng thấy một cặp trai gái sắp lấy nhau nào lại nói chuyện với nhau như vậy, quả là mở rộng tầm mắt nha.
Rồi cả cuộc nói chuyện sau đó hầu như toàn là theo kiểu như thế, một người mặt lạnh lùng nói chuyện nhát gừng, một kẻ mặt dày xán vào nói nhảm. Trong phút chốc, Tiêu Thỏ bỗng có cảm giác hai người này quả thật là một cặp trời sinh!
Đúng lúc nàng đang than thở mãi thôi, bỗng bên cạnh có một tiếng nói vang lên. “A Khiêm?”
Quay lại nhìn về phía tiếng nói phát ra, chính là Diệp Tuấn.
Thành phố Z quả nhiên là một nơi rất thần kỳ, rõ ràng mấy người nhìn tưởng như không có chút quan hệ nào với nhau, lại cố tình có quen lẫn nhau, như Diệp Tuấn với Đào Khiêm vậy. Có điều, trong lúc này tâm trí Tiêu Thỏ hoàn toàn không để ở việc đó, trái tim nàng còn đang bận nhảy lên thình thịch. Lăng Siêu nói tối nay phải đi tiếp khách hàng với Diệp Tuấn. Giờ Diệp Tuấn đang ở đây, chứng tỏ Lăng Siêu cũng…
Quả nhiên không sai, ánh mắt nàng nhanh chóng tập trung vào dáng người đang tự tin sải bước vào phía sau Diệp Tuấn, âu phục màu sáng, áo sơ mi trắng bỏ khuy cổ không đeo cà vạt, dáng vẻ hoàn toàn không quá nghiêm trang nhưng vẫn toát ra một nét phóng khoáng thản nhiên, đó không phải Lăng Siêu thì còn ai vào đây?
Hắn dường như không nhìn thấy nàng, khiến Tiêu Thỏ không biết làm sao, nên đứng dậy chào hỏi hay không nữa.
Ngay trong lúc nàng còn đang do dự, Diệp Tuấn đã chào hỏi xong xuôi, quay người bước về phía một lô ghế ngay phía sau lưng họ. Lăng Siêu cũng bước qua, vị trí ngồi có thể nói là quay lưng về phía lưng Tiêu Thỏ. Hai người chỉ cách nhau một tấm lưng ghế, hai lô ghế sát cạnh nhau, lưng ghế thì cao, Tiêu Thỏ chỉ có thể nhìn thấy chỏm tóc Lăng Siêu, nhưng dường như vẫn có thể cảm thấy hơi ấm của hắn truyền qua tấm dựa lưng ghế. Trái tim không tự chủ được lại nhảy lên thình thịch.
Theo lý thuyết, đáng ra hắn phải nhìn thấy mình rồi chứ nhỉ? Tại sao lại tỏ ra là không nhìn thấy chút nào? Hay là thật ra hắn vốn không hề để ý đến bên này?
Vẻ mặt Tiêu Thỏ lập tức khiến Đào Khiêm chú ý, khóe miệng liền cong cong lên như có như không…
Nội dung nói chuyện sau đó, thật sự có thể dùng từ nhàm chán để hình dung ra. Mặc cho Đào Khiêm nói cái gì, Hạ Mạt cũng chỉ trả lời bằng một tới hai chữ, thậm chí thản nhiên mặc kệ không để ý tới anh ta, lạnh lùng trừng mắt nhìn. Đào Khiêm cũng hoàn toàn không nổi giận, quay sang tán phét với Tiêu Thỏ, từ chuyện phòng các nàng tới chương trình học ở trường, có điều Tiêu Thỏ làm gì còn đầu óc nào mà tán phét với hắn, cả trái tim đang hướng về cái người đang ngồi sau lưng kia mất rồi.
Cứ ông nói gà bà nói vịt qua lại một hỏi, Hạ Mạt bỗng lạnh lùng nói. “Tôi đi toilet!” Rồi thản nhiên đứng lên đi thẳng.
Tiêu Thỏ đang định đi theo, bị Đào Khiêm ngăn lại.
Nàng khó hiểu nhìn anh ta. “Có chuyện gì?”
Đào Khiêm không nói gì, chỉ cười cười nhìn nàng chằm chằm, mãi tới khi Tiêu Thỏ chuẩn bị nổi khùng lên, mới từ tốn hỏi. “Người ngồi sau em, em có quen đúng không?”
Quả không hổ là dân làm ăn, liếc mắt một cái là nhìn ra được. Tiêu Thỏ cũng chỉ còn cách xấu hổ gật đầu.
“Bạn trai em?”
Lăng Siêu từng nói nàng có đặc điểm là bao nhiêu cảm xúc suy nghĩ đều hiện lên trên mặt, hóa ra đúng thế thật. Giờ ngay cả một người lạ cũng có thể nhìn ra điều đó, Tiêu Thỏ chỉ biết ậm ừ một tiếng khẽ.
“Sao cậu ta không thèm để ý đến em thế?”
“Có thể… anh ấy có thể không nhìn thấy em…” Tiêu Thỏ ảm đạm nói.
“Có muốn qua đó chào hỏi không?”
“Thôi đi, hôm nay các anh ấy bận…” Hôm qua nàng đã biết Lăng Siêu phải đi cùng Diệp Tuấn tiếp đón khách hàng. Người Trung Quốc quả thật rất thích bàn chuyện làm ăn trên bàn tiệc, điểm này Tiêu Thỏ cũng hiểu được, chẳng qua là ở gần nhau như thế, mà hắn thậm chí còn không chào nàng được một câu, khiến nàng quả thật không vui lắm.
“Anh thấy, bạn trai em đang ghen thì có!” Đào Khiêm cười gian xảo.
Ghen? Ghen với ai? Tiêu Thỏ nhìn Đào Khiêm, bỗng hiểu ra… Anh hai à, anh có cần tự cao tự đại thế không?
“Hay là như vầy, để anh qua bên đó giải thích giúp em nhé?”
Thôi khỏi đi! Tiêu Thỏ quả thật đã xám xịt mặt mày, đang định từ chối, Đào Khiêm đã đứng dậy cúi đầu cười với nàng. “Anh giúp em lần này, về sau em nhớ giúp anh nhé!” Nói xong, ánh mắt như cố ý như vô tình liếc về chỗ ngồi của Hạ Mạt.
Hóa ra anh ta muốn đi đường vòng để chinh phục! Giờ Tiêu Thỏ mới giật mình hiểu ra.
“Này này, em còn không…” Còn chưa nói xong, Đào Khiêm đã tự cung tự cố bước về phía lô ghế bên kia, nói gì đó với đám Diệp Tuấn, một lát sau anh ta quay lại, sau lưng có… Lăng Siêu đi cùng!
Rốt cục là anh ta đã nói gì nhỉ? Quả tim Tiêu Thỏ đập bùm bùm trong lồng ngực.
Ngay khi nàng đang đứng ngồi không yên, Lăng Siêu đã bước đến trước mặt nàng, cúi đầu nói khẽ vào tai nàng. “Bà xã, Giáng Sinh vui vẻ!”
Một câu Giáng Sinh vui vẻ đơn giản, có cần phải tới tận đây để nói với nàng không? Lại còn phải làm ra cái hành động vô cùng mờ ám như thế! Mặt Tiêu Thỏ lập tức xấu hổ đỏ bừng lên, đã thế cái kẻ đầu sỏ lại còn tỏ ra vô cùng thản nhiên, đứng thẳng lên, quay lưng về chỗ của mình!
Sau đó, bên tai vang lên tiếng cười của Đào Khiêm. “Tình cảm hai người thắm thiết quá nhỉ! Có điều nói luôn nhé, đừng có chỉ mải nói yêu nói thích, em còn phải giúp anh đấy!”
Tiêu Thỏ quay đầu lại nhìn, một câu nói đang chực vọt ra khỏi cổ họng, nhưng đành tắc lại.
‘Đồ mặt dày vô sỉ!’
Thế nên khi Hạ Mạt quay lại chỗ ngồi, đập vào mắt là cảnh Tiêu Thỏ ngồi đối diện với Đào Khiêm, một nàng vẻ mặt rất nhăn nhó kiềm chế, một tên thì dương dương tự đắc khoanh tay ngồi cười.
Cô nàng không biết nói gì, đành kéo Tiêu Thỏ. “Mình đi thôi.”
Hả? Tiêu Thỏ ngạc nhiên. “Nhưng chúng ta vừa tới mà…”
“Mi còn muốn ngồi đây tiếp?”
Tiêu Thỏ liếc nhìn Đào Khiêm, vội lắc đầu quầy quậy. “Không muốn!”
“Vậy thì đi!” Hạ Mạt vừa nói vừa quay lưng.
“Khoan đã!” Đào Khiêm đứng lên. “Anh đưa các em về!”
“Không cần!” Hạ Mạt từ chối thẳng thừng.
“Em không cần anh đưa, nhưng con thỏ bé nhỏ của chúng ta cần đấy nha! Phải không Tiểu Thỏ?” Dứt lời, còn quay sang nàng liếc mắt đưa tình.
Tiêu Thỏ lại thêm một lần nữa sững sờ với vẻ tự nhiên của anh ta, đành cúi đầu đi ra ngoài dưới ánh mắt kỳ lạ của Hạ Mạt. Lúc đi qua lô ghế của Lăng Siêu, nàng không quên liếc về phía hắn một cái.
Lăng Siêu đưa tay lên làm động tác gọi điện thoại.
Tiêu Thỏ giật mình, vội vàng lấy di động ra xem, quả nhiên có một tin nhắn mới do hắn gửi. “Nhớ về sớm, đừng đi chơi muộn quá!” Trong lòng nàng bỗng nóng bừng lên, nắm chặt di dộng trong tay đi ra ngoài.
Cũng may, Đào Khiêm cũng không lằng nhằng lẵng nhẵng nhiều, chỉ đơn giản là cẩn thận gọi xe đưa họ về, rồi đứng nhìn họ rời đi.
Nhìn thấy bóng dáng cao ráo của người kia đứng ở cửa quán bar, Tiêu Thỏ không nhịn nổi quay sang hỏi Hạ Mạt. “Tiểu Hạ, rốt cục hai người có quan hệ gì?”
“Không phải ta nói cho mi rồi sao?”
“Ý ta không phải là thế!” Tiêu Thỏ toát mồ hôi. “Mi bảo là chồng chưa cưới của mi, sao ta thấy hai người như có thù oán ấy chứ?”
“Thì đúng là ta có thù oán với anh ta mà.” Hạ Mạt nắm chặt hai bàn tay, các khớp xương kêu răng rắc.
Tiêu Thỏ xấu hổ. “Nếu mi không thích, tại sao còn trang điểm đẹp đẽ vì anh ta?”
“Ai bảo ta trang điểm đẹp đẽ vì anh ta chứ? Ta là…” Hạ Mạt nói tới đây bỗng dưng dừng phắt lại, dường như có bí mật gì đó không muốn thốt ra lời.
Tuy Tiêu Thỏ có tò mò, nhưng cũng không muốn ép người khác nói điều họ không muốn thổ lộ. Thế nên hai người về trường không nói thêm câu nào.
Vào trường, đi về ký túc xá, cũng không nói gì, mãi tới khi tới dưới lầu của các nàng, Hạ Mạt bỗng dừng lại. “Thỏ Thỏ, đi ra bờ sông đi dạo với ta đi!”
Tiêu Thỏ biết cô bạn có tâm sự, nên gật đầu đồng ý.
Thế là hai cô gái chuyển hướng đi về phía bờ sông. Đêm Giáng Sinh, vốn là ngày đẹp để các cặp tình nhân hẹn hò với nhau trên phố, mà bình thường nơi yêu thích nhất của họ là bờ sông giờ này lại vắng vẻ thưa thớt dăm ba người.
Hạ Mạt cứ bước đi một mình phía trước không nói gì, khiến Tiêu Thỏ chỉ biết im lặng đi phía sau lưng bạn mình. Cứ đi như thế một lúc, cô gái trẻ mới lên tiếng. “Ba mẹ ta vốn không đồng ý ta học Y.”
Học Y ư? Tiêu Thỏ nhớ lại những biểu hiện thường ngày của Hạ Mạt, một nữ sinh thích học Y như thế lại có một gia đình không muốn mình học Y, quả thật không khỏi có vấn đề, đúng là mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh.
“Hồi thi đại học ta làm bài thất thường, cuối cùng trúng tuyển vào khoa Y tá, ba mẹ ta phản đối rất mạnh mẽ, thậm chí đe dọa sẽ không trả học phí và chi phí sinh hoạt cho ta…” Nói tới đây, Hạ Mạt dừng lại chốc lát, như thể nhớ lại điều gì đó, một lúc sau mới nói tiếp. “Từ nhỏ ta chưa bao giờ làm ra quyết định gì cho bản thân, tất cả đều là do ba mẹ ta sắp xếp hết. Khi có kết quả thi đại học, thậm chí họ không cần hỏi ý kiến ta liền làm thủ tục đi du học nước ngoài. Đi nước nào, học trường nào, học khoa nào, tất cả đều là họ quýêt định, ta thậm chí còn không có quyền tỏ thái độ.
“Vậy mi…”
“Đúng thế, đây là lần đầu tiên ta phản đối lại ba mẹ.” Hạ Mạt cười khổ. “Ta nhốt mình trong phòng không ăn không uống vài ngày chỉ nằm trên giường, cuối cùng thậm chí phải truyền dịch để hồi phục sức khỏe…”
Từ nhỏ Tiêu Thỏ được hưởng sự giáo dục đầy phóng khoáng của ba mẹ, chưa bao giờ có thể nghĩ tới những chuyện như thế tồn tại trên đười. Tuy nàng không có cách nào thật sự cảm nhận được cảm giác của bạn mình, nhưng nhìn ánh mắt cô bạn, nàng có thể đoán ra khi đó Hạ Mạt đã trải qua đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần ra sao.
“Sau đó họ đồng ý?”
“Đồng ý?” Hạ Mạt cười lạnh. “Ngay cả khi ta trở nên một thứ người không ra người ngợm chẳng ra ngợm, họ vẫn không thay đổi quyết định… Mãi tới khi ta đồng ý đính hôn với Đào Khiêm.” Bỗng cô quay đầu nhìn Tiêu Thỏ. “Không phải mi vừa hỏi ta vì sao phải ăn mặc trang điểm đẹp đẽ như thế đi gặp anh ta sao? Bởi vì không phải là để cho anh ta ngắm, mà là để cho đám người ba mẹ ta cài sẵn ở quán bar nhìn, cho họ thấy ta thật sự đồng ý muốn gả cho Đào Khiêm!”
Trong phút chốc, Tiêu Thỏ bỗng cảm thấy như trong mắt Hạ Mạt lóe lên nét hằn học, nhưng ánh mắt đó nhanh chóng bị sự lạnh lùng thay thế. “Có phải mi đang nghĩ ta có một gia đình như thế quả là khó tin phải không?”
Dưới tình huống này, ngay cả đến nói điều gì đó thay cha mẹ của Hạ Mạt, nàng cũng không nghĩ ra nổi, nên đành phải gật đầu.
“Cũng khó trách, đúng là gia đình ta khiến người ta khó tin thật.” Hạ Mạt cười khổ.
“Cũng đúng!” Tiêu Thỏ lại nhớ đến hình dáng Đào Khiêm lúc tiễn họ đi về, đứng ở cửa quán bar một lúc lâu nhìn theo họ. “Thật rat a thấy hình như Đào Khiêm có vẻ thích mi…”
“Anh ta ư?” Hạ Mạt khẽ ngừng lại. “Bọn ta quen nhau từ lâu lắm rồi, anh ta là một người rất thích tự do, sao lại có thể bằng lòng bị trói buộc vào cuộc hôn nhân với ta chứ? Mà xét cho cùng, bọn ta đều là những người sống vì cha mẹ mà thôi…”
“Vậy thật sự mi không có cảm giác gì với anh ta sao?”
“Cảm giác? Giữa bọn ta làm gì cần có cảm giác chứ, ta cũng nào có quyền đi chọn cho mình một cảm giác nào đó đâu. Mặc cho cảm giác của ta ra sao, cuối cùng ta vẫn phải lấy anh ta, không đúng sao?”
Tiêu Thỏ bị hỏi như vậy, không biết cách nào trả lời. Hạ Mạt nói cũng đúng, ở trong một gia đình như thế, tất cả đều là do cha mẹ quyết định, cô ấy làm gì có đường nào khác để lựa chọn? Thật ra trong cuộc sống, mỗi người đều sẽ phải có lúc đối diện với những con đường mà họ không muốn chọn, cũng như ngày xưa Lăng Siêu từng trơ mắt đứng nhìn ba hắn bỏ hai mẹ con hắn mà đi, tất cả những điều đó nào có phải do họ quyết định. Cuộc sống, đôi khi chính là bất đắc dĩ…
“Thật ra…” Nàng muốn ít nhất có thể an ủi bạn vài câu.
“Mi không cần an ủi ta!” Hạ Mạt cắt lời nàng. “Ta nói với mi những chuyện này, không phải là muốn mi đồng tình an ủi ta, mà chỉ là…” Nàng ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời lấp lánh ánh sao. “Chỉ là đã nghẹn ứ trong lòng từ lâu, muốn tìm người nói nói vài câu giải tỏa thôi. Ít nhất hiện giờ ta vẫn đang được học ngành mình thích, ta vẫn có bốn năm được sống theo nguyện vọng của mình, sống do chính mình tranh thủ cố gắng, không phải sao?”
Có lẽ, cuộc sống đôi khi thật sự bất đắc dĩ, nhưng ít nhất Hạ Mạt, Lăng Siêu… mỗi người đều đã từng cố gắng vì bản thân mình. Dù chỉ có thể cố gắng tranh thủ được bốn năm ngắn ngủi, nhưng ít nhất chúng ta đã từng cố gắng. Chờ tới ngày chúng ta về già, có thể nhớ lại quãng đời này, sẽ không phải hối hận mình đã không cố gắng hết sức.
Đúng lúc đó, bờ sông bên kia bỗng bừng lên ánh pháo hoa. Ánh sáng rực rỡ đỏ ối cả một khoảng không rộng lớn, chiếu lên gương mặt hai cô gái trẻ. Tiêu Thỏ quay sang nhìn vẻ mặt Hạ Mạt đang nhìn lên trời. Màu đỏ của pháo hoa lấp lánh trong ánh mắt, như thể đã lấp lánh ánh sáng long lanh rực rỡ nào đó…
***