Con thỏ bắt nạt cỏ gần hang

Chương 71
Chớp mắt một cái, Tiêu Thỏ đã thực tập ở khoa Cấp cứu được hai tuần, thời gian thực tập cũng đã trôi qua một nửa, mà cả đám thực tập sinh cũng đã bắt đầu hiểu hơn về môi trường làm việc ở bệnh viện.
Vì cả nhóm mới chỉ đến kiến tập, nên bệnh viện cũng không cho họ tham gia quá nhiều công việc. Thế nên hàng ngày trừ pha trà nước, sửa sang tài liệu, thời gian còn lại Tiêu Thỏ chỉ được đứng một bên nhìn các y tá lâu năm thao tác. Thật ra nàng cũng không phải loại ngựa non háu đá muốn thể hiện bản thân, tuy chưa được làm việc gì, nhưng cũng không gây phiền hà tới người khác. Đối với một thực tập sinh mà nói quả thật đã là không sai.
Những tưởng mọi người đều như Tiêu Thỏ hài lòng với hiện tại, nào ngờ mấy người kia lại hoàn toàn khác.
Phiền não nhất phải kể tới Đông Đông. Một buổi tối cô nàng vừa về phòng ngủ đã gào thét. “Ta tuyệt vọng rồi, tuyệt vọng với cuộc đời này rồi!”
Tiêu Thỏ tò mò hỏi vì sao, cô bạn kể lúc ban nãy gặp được một gã đẹp trai bệnh hoạn.
“Đẹp trai thì có sao? Mi không phải thích nhất ngắm trai đẹp còn gì?” Tiêu Thỏ hỏi.
 
“Thích cái rắm ấy!” Đông Đông văng một câu tục. “Gã nọ vừa vào phòng, tư thế huênh hoang oai hùng phấn chấn, mắt nhìn ai là phóng điện veo véo không dứt, làm ta còn tưởng minh tinh nào chứ. Kết quả, hừ, kết quả là…” Cô nàng nói tới đây, giọng điệu liền biến đổi. “Kết quả là gã ta vào viện đi khám bệnh TRĨ đó ạ! Lúc đi còn phải ôm mông đi cà nhắc! Ta… ta chưa từng vỡ mộng như vậy bao giờ!”
Đẹp trai đi khám trĩ? Ha ha, quả nhiên là dễ vỡ mộng thật… Tiêu Thỏ lau mồ hôi trán, lại nhìn sang Nghê Nhĩ Tư, cũng đang rất buồn bã.
“Đông Đông, mi cũng phải biết điều chứ. Có là bệnh trĩ thì ít ra cũng được ngắm giai đẹp. Ta mới là đáng buồn này! Vừa có một tên bỉ ổi mới vào viện, ngày nào cũng kiếm cớ níu ta lại hỏi này hỏi nọ. Ta bảo tên đó làm ơn tôn trọng phụ nữ một chút, hắn ta lại dám mách với y tá trưởng là ta có thái độ không tốt với bệnh nhân! Con mẹ nó, hắn dám chọc giận ta nữa, ta sẽ thiến hắn!”
“Ta giúp mi thiến nhé!” Hạ Mạt ngồi cạnh nói chen vào, hiển nhiên cũng đang khó chịu. Cái này thì chẳng cần nói Tiêu Thỏ cũng đoán được. Hạ Mạt vốn thích vào khoa Cấp cứu, ai dè lại bị phân về khoa Nhi. Cả một đám nhóc con í a í ới ngày nào cũng quấn quít lấy cô nàng đòi kể chuyện cổ tích. Khổ thân Hạ Mạt chỉ biết kể chuyện kinh dị khiến người lớn giận dữ trách cứ. Hiện giờ y tá trưởng thấy cô nàng là liền tránh đi chỗ khác…
“Còn mi thế nào rồi?” Cả đám đồng loạt quay về phía Tiêu Thỏ.
“Ta ấy hả? Ta vẫn bình thường…” Tiêu Thỏ hơi hơi chột dạ. Thật ra nàng cái gì cũng ổn cả, chỉ có Bạch Tố là khiến nàng đau đầu. Từ sau lần gặp nhau ấy, Tiêu Thỏ mới biết hóa ra Bạch Tố cũng khoa với nàng. Tính cao ngạo của bà chị đó được phát huy tới giới hạn tối đa, không chỉ đối với Thỏ Thỏ, mà đến cả y tá trưởng cũng lén nói sau lưng là chị ta khó chịu quá. Có điều nghe chị Vương trong khoa nói, ba của Bạch Tố hình như có quan hệ với lãnh đạo viện, nên y tá trưởng cũng phải nhịn chị ta vài phần.
Đã khiến người khác khó chịu thì chớ, chị ta lại còn như cố tình nhằm vào Tiêu Thỏ vậy. Thực tập sinh vốn chẳng có kinh nghiệm gì, có chút sai sót các y tá khác đều cười bỏ qua, chỉ có mỗi Bạch Tố là nhiều lần kiếm cớ trách mắng nàng, như thể có thù oán với nàng vậy.

Tiêu Thỏ cũng từng nghĩ, có thể Bạch Tố thích Giang Hồ, lại tưởng nhầm nàng với Giang Hồ có quan hệ nào đó, nên mới có khúc mắc với nàng. Có điều mấy hôm nay ngày nào nàng cũng né Giang Hồ như né hủi, tìm đường vòng mà đi nha. Đến mức chị Vương còn trêu nàng, cả bệnh viện này chỉ có mình nàng không quan tâm tới sự tồn tại của bác sĩ Giang. Nàng đã làm hết sức rồi đó, mà thái độ của Bạch Tố vẫn không chuyển biến chút nào, khiến cho Tiêu Thỏ khá là khổ tâm.
Chuyện này Thỏ Thỏ chưa từng kể với ai, chỉ có thi thoảng nói chuyện điện thoại với Lăng Siêu thì ngẫu nhiên có nhắc tới. Lăng Siêu cũng không nói gì cả. Dù sao đã vào đời thật, xã hội này loại người nào chẳng có, thế nào chẳng gặp phải, nên cũng không lấy làm lạ. Hắn chỉ nhắc nhở nàng hàng ngày cẩn trọng cư xử một chút, không nên gây ra lỗi gì quá lớn, để nếu người ta có cố tình bới lông tìm vết bới bèo ra bọ cũng không bắt được nhược điểm của nàng.
Tiêu Thỏ nghĩ Lăng Siêu cũng có lý, thế nên cố gắng mắt nhắm mắt mở coi như không nhìn thấy việc Bạch Tố cố tình gây sự với mình làm gì. Nếu đúng là mình làm sai, thì lần sau cẩn thận hơn. Nếu mình không sai, thì coi như lời chị ta vào lỗ tai này ra lỗ tai kia, không để trong lòng là được.
Cứ thế qua vài ngày sau, tới lượt Tiêu Thỏ cùng trực đêm với Bạch Tố.
Ở bệnh viện dù ngày hay đêm lúc nào cũng có thể có thêm bệnh nhân mới, thế nên phải trực đêm cũng chẳng có gì lạ. Thế nhưng bạn thực tập sinh Tiêu Thỏ không những lần đầu tiên tới phiên trực, lại còn trực cùng Bạch Tố sư tỷ, thôi thì cũng coi như kiểm tra sức chịu đựng của bạn.
Trực ca đêm ở Thánh Lãng có hai loại, từ tối tới nửa đêm, và từ nửa đêm về sáng. Tiêu Thỏ không may bị phân vào ca trực nửa đêm tới sáng, từ mười hai giờ đêm tới bảy giờ sáng. Mười một giờ tối, đám bạn cùng phòng với Tiêu Thỏ đã về ngủ say như chết sau một ngày vất vả, riêng Tiêu Thỏ lại mặc quần áo nghiêm chỉnh đi làm.
Mới mở cửa ký túc xá, Lăng Siêu đã gọi điện tới.
“Sao anh còn chưa ngủ?” Tiêu Thỏ hỏi.
Giọng hắn nghe có vẻ mệt mỏi. “Nói chuyện với em xong anh sẽ ngủ.”
“Ừ, nói xong nhớ ngủ ngay, không được thức khuya nữa nhé!” Ở trường sắp có cuộc thi, công ty lại có một hạng mục đầu tư quan trọng phải làm. Tối nào hắn cũng phải ôn bài phải xem tài liệu tới tận gần sáng mới ngủ. Có một buổi tối Tiêu Thỏ không ngủ được, gửi cho hắn một tin nhắn định quấy rầy hắn ngủ, ai dè phát hiện ba giờ sáng kẻ nào đó vẫn còn đang chăm chỉ làm việc. Kể từ khi đó nội dung trò chuyện giữa hai người thường xoay quanh vấn đề ngủ nghê.
“Bà xã, càng lúc em càng giống bà quản gia của anh nhé!” Lăng Siêu cười khẽ trong điện thoại.
“Anh mới là bà quản gia!” Thỏ Thỏ vừa nghe điện thoại vừa nóng bừng cả mặt. “Anh cẩn thận không làm việc quá sức lại sinh bệnh thì khổ. Gần đây em nhìn thấy bệnh nhân mãi phát ngán lên rồi, đừng có để em gặp anh ở phòng bệnh đấy nhé!”
“Em yên tâm, bà xã của anh là y tá, nếu có ốm thật anh cũng chả cần đi viện, chỉ cần bà xã chăm sóc là đủ.”
“Anh cứ việc tưởng bở đi. Muốn em chăm sóc phục vụ riêng thì giá cả cao lắm đó!”
“Không sao, anh trả được hết.” Nghe rất ra vẻ vỗ ngực tự cao. “Có điều…” Bỗng dưng hắn ta dừng lại một chút. “Anh trả giá cao, mỗi chăm sóc bệnh thôi thì không bõ, y tá còn phải ăn cùng anh uống cùng anh và…”

“Stop!” Tiêu Thỏ vội ngắt lời hắn, mặt mũi giờ không khác gì quả cà chua chín. “Em không tán phét với anh nữa, em đi trực đây. Anh mau ngủ đi.”
“Khoan đã anh chưa nói hết, còn ngủ cùng anh… Tít tít tít tít tít…”
Tiêu Thỏ đã cúp máy tự lúc nào.
Nghe thấy đầu điện thoại bên kia truyền đến tín hiệu tít tít liên tục, Lăng Siêu bật cười. Cô nhóc này lúc nào cũng xấu hổ như thế cả, đảm bảo bây giờ mặt đỏ như cà chua cho mà xem. Mới vui miệng đùa một chút đã thế, không biết về sau ngủ cùng thật thì thế nào nhỉ?
Đầu óc thật sự không trong sáng của kẻ nào đó bắt đầu phát huy trí tưởng tượng bay cao…
Nếu Tiêu Thỏ biết hiện giờ Lăng Siêu đang nghĩ gì, đảm bảo sẽ chạy thẳng tới nhà hắn một tay bóp cổ hắn ặc ặc trên giường luôn. Cũng may tâm linh chưa tương thông đến mức đó, nên Tiêu Thỏ chỉ hơi đỏ mặt chút xíu rồi lại thản nhiên đi làm nhiệm vụ y tá trực đêm tiếp.
Chờ hai cô y tá trực ca trước đo vừa đi, đồng hồ điện tử trong phòng trực cũng chỉ đúng mười hai giờ đêm, và cũng đúng lúc đó Bạch Tố thản nhiên mở cửa bước vào phòng. Chị ta thấy Tiêu Thỏ cũng chẳng thèm chào hỏi, thản nhiên như không ngồi xuống chỗ mình.
Tiêu Thỏ xấu hổ, Bạch Tố quả nhiên tuyệt xứng với Giang Hồ, đi làm cũng đúng giờ chuẩn xác như nhau.
Lát sau, Bạch Tố cũng chẳng có vẻ gì là muốn nói chuyện phiếm với nàng, Tiêu Thỏ cũng chẳng trông chờ gì việc tán gẫu linh tinh với chị ta, nên tự động cầm một cuốn tạp chí cạnh đó lên xem.
Trực đêm thường đã nhàm chán vô cùng, huống hồ trực lúc nửa đêm về sáng. Cả bệnh viên im ắng vô cùng, thời gian trôi chậm như rùa vậy. Tiêu Thỏ đọc hết cuốn tạp chí đó, thêm một cuốn nữa, ngẩng đầu nhìn đồng hồ mới có hơn hai tiếng trôi qua. Nàng liếc mắt qua nhìn Bạch Tố, thấy chị ta đang nhàn nhã tu sửa giũa gọt móng tay.
Dường như cảm thấy Tiêu Thỏ đang nhìn mình, Bạch Tố ngẩng lên nhìn nàng. Hai ánh mắt chạm nhau, Tiêu Thỏ không khỏi xấu hổ gật đầu với chị ta một cái.
Bạch Tố nhíu nhíu lông mày, bỗng lên tiếng. “Ê, cô rót cho tôi chén nước!”
Giờ ở đây có mỗi hai người, hẳn chị ta đang nói với nàng cũng nên, thật đúng là chả có lễ phép gì cả. Tiêu Thỏ cũng chẳng nói gì, cầm cốc đi rót nước, nhưng lại phát hiện trong bình nước lọc đã hết sạch nước rồi.
“Sư tỷ, hết nước rồi.”

“Hết nước thì cô không biết đường đi gọi bảo vệ lấy thêm à?” Bạch Tố trừng mắt lườm nàng một cái, vênh váo ra lệnh.
Tiêu Thỏ cau mày. “Nhưng mà em đang trong ca trực…”
“Tôi ngồi đây cô còn sợ cái gì hả? Cô không phải nghĩ tôi đến trực ban còn không làm được đấy chứ?”
Rõ ràng chị ta lại định làm khó dễ nàng. Tiêu Thỏ cũng chẳng đôi co, mà ra khỏi phòng đến phòng bảo vệ gọi lấy thêm nước.
Chú bảo vệ lại là một người rất nhiệt tình, không cằn nhằn câu nào liền mang bình nước mới đi cùng Thỏ Thỏ về phòng trực để thay. Dọc đường đi chú ấy còn cười cười nói nói với Thỏ Thỏ nữa. Tới cửa phòng trực, Thỏ Thỏ bỗng nghe chuông gọi y tá trong phòng bệnh vang lên.
Bạch Tố liếc mắt nhìn phòng phát ra tiếng chuông, không thèm động đậy.
“Sư tỷ, hình như có bệnh nhân tìm y tá…”
Bạch Tố không thèm để ý đến nàng.
“Sư tỷ…”
“Ai da cô có thôi đi không? Phòng 213 có bà già một buổi tối nhấn chuông gọi hơn mười lần đòi đi toa lét, cởi quần cho bà í xong lại bảo hết buồn rồi. Để ý bà ta làm gì?”
Tiếng chuông vẫn đang reo liên tục.
Tiêu Thỏ thấy không ổn. “Sư tỷ, chị không đi thì để em đi xem sao.” Nói xong quay người định đi.
“Khoan đã!” Bạch Tố gọi nàng lại. Chị ta vốn cao ngạo như thế, làm sao có thể để một đứa kiến tập đi thay cho mình? Vứt cái giũa móng tay qua một bên, chị ta đứng lên nói. “Đi thì đi, được chưa?” Dứt lời, chim công cao ngạo lại vênh mặt hất cằm, ngúng nga ngúng nguẩy đi ra ngoài.
Tiêu Thỏ ngạc nhiên nhìn bóng chị ta đi khuất, bỗng dưng nghĩ cô gái lạnh lùng kiêu căng này có một bóng lưng rất lả lơi.
Đúng lúc đó, chú bảo vệ cũng đã thay nước xong xuôi. “Cô bé à, không cần so đo với loại người như thế. Ba cô ta là bạn lâu năm của viện trưởng, viện trưởng còn muốn cô ta về làm dâu nữa kìa. Loại tính tình tiểu thư công chúa này người thường chúng ta không có cách nào nói chuyện cả đâu.”
“Chú hai, chú biết nhiều tin tức ghê nha!” Tiêu Thỏ kinh ngạc.
“Dĩ nhiên!” Chú bảo vệ bỗng dưng ưỡn ngực vươn vai cảm giác mình vĩ đại hơn hẳn, vỗ vỗ ngực mà nói. “Tôi làm bảo vệ ở Thánh Lãng hơn ba mươi năm rồi, chuyện bé như cái mắt muỗi í có gì mà không biết? Thật ra, tôi nói cô bé nghe nhá, bác sĩ Trần khoa của cô ấy, ba năm trước đã bị hói rồi, giờ tóc trên đầu là tóc giả đó!”

Oa! Tiêu Thỏ nhớ lại bộ tóc vừa đen vừa rậm của bác sĩ Trần, và mấy lần thấy ông ta soi gương chải tóc đầy say sưa trong phòng làm việc… Không ngờ đó nha…
“Còn nữa, bác sĩ Vương ở phòng Xét nghiệm ấy, thật ra cậu ta mới có hai mươi lăm tuổi!”
Bác sĩ Vương? Tiêu Thỏ nhớ lại mỗi lần đi lấy kết quả xét nghiêm cho bệnh nhân đều gặp vẻ mặt nghiêm trang đạo mạo vô cùng của anh ta, thêm lần nữa choáng váng.
“Còn nữa còn nữa, bác sĩ Giang khoa của cô ấy, trước đây vốn là một cặp với y tá Bạch đó nha…”
Gì đây? Trí tò mò của Tiêu Thỏ lập tức bị hấp dẫn.
Kẻ buôn dưa bán táo thích nhất chính là người nghe có hứng thú nghe chuyện mình buôn. Thế nên vừa thấy ánh mắt hiếu kỳ của Thỏ Thỏ, chú bảo vệ liền thao thao bất tuyệt. “Thật ra bác sĩ Giang và y tá Bạch làm bạn lâu năm rồi, cách đây lâu lâu hai người cũng từng yêu nhau đó chứ. Thế nhưng y tá Bạch lại bỏ rơi bác sĩ Giang chạy theo một người đàn ông khác, khiến bác sĩ Giang rất đau lòng, nên mới đoạn tuyệt ân nghĩa với y tá Bạch. Nào ngờ về sau y tá Bạch lại muốn nối lại tình xưa, nhưng mà bác sĩ Giang đâu còn thích cô ta nữa…”
Chú bảo vệ bla bla bla kể lể một tràng dài, giọng điệu tuy không rành mạch, nhưng cuối cùng cũng giúp Tiêu Thỏ hiểu được đại khái mọi chuyện. Té ra hồi đó cũng đã có một đoạn chuyện xưa rất hấp dẫn như thế. Tuy nhiên nếu nói Giang Hồ không thích Bạch Tố, nàng nhớ lại mấy lần bắt gặp hai người, bụng dạ thầm nhủ có khi khúc mắc giữa hai người cũng không đơn giản như mọi người vẫn nghĩ.
“Hai vị rảnh quá nhỉ?” Bạch Tố bỗng xuất hiện, cắt ngang câu chuyện của họ. “Bệnh viện là nơi cho hai người làm việc nghiêm túc, chứ không phải cái chợ để buôn dưa lê, rốt cục hai người có hiểu nội quy bệnh viên không thế?”
Chú bảo vệ lè lưỡi với Tiêu Thỏ rồi vội vã vỗ mông chạy mất, trước khi đi còn quay lại liếc Tiêu Thỏ một cái, rất có dáng vẻ của một Lão Ngoan đồng.[1]
Xét cho cùng đang buôn chuyện về người ta lại bị người ta tóm được quả thật rất đáng xấu hổ. Tiêu Thỏ vội vàng về lại ghế của mình, chợt nhớ ra điều gì đó lại ngẩng đầu lên. “Sư tỷ, bà lão kia…”
“Không có việc gì, cô lo việc của mình đi!”
“Dạ.” Tiêu Thỏ nhớ tới lời chú bảo vệ vừa kể, vừa định nói gì đó nhưng rồi lại thôi, ngậm miệng ngồi yên.
Haizzz, xét cho cùng đó là chuyện tình cảm của người ta, nàng là người ngoài xen vào làm gì?
 
[1] Lão Ngoan đồng : nhân vật Chu Bá Thông trong Anh hùng xạ điêu của Kim Dung Kim lão gia chắc ai cũng biết/nghe nói phải không ? Ông này già rồi còn ngây thơ như con nít, nên được gọi là Lão Ngoan đồng (lão già trẻ con).
***
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận