Mỹ nhân dẫn thỏ tinh đến quán rượu mà ngày bé y từng ở đó say bí tỷ, gọi cho thỏ tinh một đĩa cà rốt ba màu để nhắm rượu, còn mình thì gọi một bát thịt bò to.
Thỏ tinh cắn cà rốt, tò mò hỏi: "Sau đó thì sao? Cuối cùng cậu có tặng thỏ cho ngươi không?"
Mỹ nhân nói hồi nhỏ y đòi nuôi một con thỏ con, vì chuyện này mà làm ầm ĩ cả lên.
Nửa đêm còn lén bò lên giường của cậu, định quấn đòi cậu mua cho.
Ai ngờ lại doạ cậu xém chút là liệt dương.
Sau đó đương nhiên lại bị đánh cho một trận, tiếp tục phạt dán tường.
Thỏ tinh nghe xong rất đau lòng, thỏ con đáng yêu mà, sao lại không cho mỹ nhân nuôi chứ.
Mỹ nhân tiếp tục trưng ra vẻ mặt đáng thương, nhưng ai cũng biết, nuôi một con thỏ giữa ổ xà tinh, không phải là mời gọi chúng nó ăn à? Cậu của mỹ nhân hiển nhiên là không thể hiểu nổi mỹ nhân nghĩ gì, nuôi cái gì không nuôi, lại một mực muốn nuôi đồ ăn, còn không phải nuôi để thịt, mà là nuôi để chơi nữa.
"Sau đó thì sao? Cậu tặng thỏ cho ngươi à?"
"Sau đó..." Hai mắt mỹ nhân dần ảm đạm: "Sau đó có một trận hoả hoạn lớn, chúng ta bị tách ra, từ đó đến nay, ta chưa từng trở về."
Nhóc xà tinh không có người lớn trông nom, chăm sóc, mặc dù có một thân yêu lực hùng mạnh, lại không hiểu nhân gian hiểm ác.
Cho nên rơi vào trong tay người có quyền lực tối cao, kết cục có thể đoán được.