Con Tim Rung Động

Năm phút sau, Kiều Nhân đã yên vị trên xe.

Tiểu Tạ ngồi ở ghế lái cố gắng rướn người về phía trước, gương mặt áp sát vào kính chỉ hận không thể phá kính chắn gió mà ló đầu ra nhìn vậy.

Nhiệt độ ngoài trời và trong xe khác nhau một trời một vực, người bên trong thở ra luồng khí trắng vương lên cửa kính. Tiểu Tạ vén tay áo lau đi vệt sương, chiếc xe phía trước vừa rời đi, cô liền chú ý tới biểu tượng ở đuôi xe, nhẹ nhàng "A" một tiếng:

-Cũng có tiền đấy chứ?

Kiều Nhân vẫn đang xoa tay, nghe vậy liền ngẩng đầu lên.

Chiếc Bentley kia đã lái đi được mười mét rồi.

Tiểu Tạ cũng lập tức nổ máy, nhưng vừa lái đi được vài mét liền bị người bên cạnh nhắc nhở:

-Đi ngược đường rồi

Xe chợt dừng lại.

Tiểu Tạ xấu hổ mấy giây, sau đó lặng lẽ quay đầu xe, thẳng tiến về hướng tòa soạn.

Bởi vì đây là xe do tòa soạn cung cấp, chủ biên yêu cầu nếu như không có tình huống nào cực kì khẩn cấp thì đến tối dù khuya thế nào cũng phải trả xe về tòa soạn.

Tiểu Tạ vừa nghĩ tới việc buổi tối vẫn phải chạy về tòa soạn, liền lại bắt đầu ghét bỏ cằn nhằn:

-Mình quả thực chưa từng thấy qua người nào có thể cùng chủ biên tranh giành danh hiệu đệ nhất keo kiệt nữa

Kiều Nhân lười để ý đến cô ấy, lưỡng lựa nhìn chằm chằm vào màn hình di động.

-Bụng bia

-Phải

Còn hói nữa

-Đúng nốt

-Nhìn thấy gái đẹp liền chỉ hận không thể dán lên người họ, tên háo sắc này!

Kiều Nhân đặc biệt phối hợp gật đầu: "Tên háo sắc"

Tiểu Tạ được đáp lại, càng nói càng hăng. Nếu như có thể đem những lời "khẩu nghiệp" về chủ biên hói đầu của bọn họ chuyển thành chữ viết, vậy đại khái là có thể làm thành một cuốn luận văn tám trăm chữ đi.

Kiều Nhân ngồi bên cạnh như đang nghe Đường Tăng niệm chú, cô đè mi tâm, mở album ảnh ra tìm mấy tấm hình vừa rồi.

Nhấn vào nút xóa, nhưng khi hệ thống hiện ra xác nhận xóa bỏ lần cuối, cô lại nhấn "Không", cứ như vậy lặp đi lặp lại mấy lần.

Tiểu Tạ mắng chửi nguyên đoạn đường, cô cũng do dự cả quãng đường.

Mãi cho tới khi xe đỗ lại phía dưới tòa soạn, Kiều Nhân vẫn không thể dứt khoát mà xóa đi.

Tiểu Tạ đã tắt máy, duỗi gân cốt rồi mới liếc sang Kiều Nhân lúc này đang nhíu mày cầm điện thoại hồi lâu, bỗng nhiên nhớ ra cái gì liền sáp lại gần:

-Đúng rồi, Kiều Kiều này...

Kiều Nhân quay đầu nhìn cô nàng.

-Vừa nãy người đàn ông kia đã nói gì với cậu vậy?

Kiều Nhân chỉ chỉ điện thoại di động, màn hình vẫn sáng, hiện rõ tấm hình đang được phóng đại:

-Muốn mình xóa hình

Tiểu Tạ: "Chính xác thì anh ta nói cái gì?"

-Xóa hình được không?

Tiểu Tạ nghi ngờ hỏi:

-Không dụ dỗ cậu à?

-Một chút cũng không.

"Cái đó..." Tiểu Tạ dừng lại mấy giây, thẹn thùng như con gái mới lớn chỉ chỉ tay vào nhau "Anh ta có dùng sắc... sắc dụ không?"

Kiều Nhân trợn mắt nhìn cô nàng một cái, khẽ nghiến răng, trên má bỗng có chút đỏ.

Tiểu Tạ vẫn chưa hiểu ý cô, vỗ đùi đắc ý nói:

-Vậy nếu như cậu xóa hình này sẽ được một lần cùng anh ta "đấu địa chủ"?

Kiều Nhân: "....."

Bệnh thần kinh.

-Nếu là mình, mình chắc chắn sẽ xóa hình!

-Vậy nên cậu mới không có tiền thưởng.

-Tiền cũng chỉ là tài sản đi kèm thân mà thôi... Tiểu Tạ lần nữa xác nhận: "Anh ta quả thật không đưa ra điều kiện nào à?"

-Không có mà

-Vậy anh ta bảo xóa cậu liền xóa, cậu không thấy như vậy rất không có chính kiến à?

Kiều Nhân: "...."

Nói xóa liền xóa, quả thật rất mất mặt.

Vấn đề chính là, nếu như cô không xóa đi, rất có khả năng có thể sẽ toi đời đấy...

Người nọ nói thoạt nhìn rất dễ tính, còn nói không xóa cũng được-----------

Được cái rắm.

Cô vẫn nhớ anh ta là bạn của chồng mới mẹ Tống, nếu cô tung những tấm ảnh này lên có lẽ sẽ sống không xong với mẹ Tống đâu.

Tới lúc đó không bị mẹ Tống chỉnh chết mới là lạ đấy.

KIều Nhân nghiến răng, lập tức tỉnh táo lại, dứt khoát xóa đi những tấm hình kia.

Tiền thưởng suy cho cùng cũng chỉ là vật ngoài thân, mạng sống mới là thứ quý giá.

Tiểu Tạ lắp bắp cả kinh nhìn cô:

-... Xóa thật à?

Kiều Nhân thời dài, lại bắt đầu tìm nốt những tấm hình còn lại trong máy.

-Vậy cậu định giao cho chủ biên cái gì đây?

-Nói không chụp được thôi.

Kiều Nhân dọn dẹp đồ đạc, vươn tay lấy áo lông ở ghế sau rồi mở cửa xuống xe.

Tiểu Tạ nhanh chóng chạy theo sau cô, thanh âm hơi run rẩy:

-Kiều Kiều, rốt cuộc cậu có quen anh ta không thế?

Kiều Nhân vốn không muốn trả lời, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại nghĩ, nếu như cô không nói thì Tiểu Tạ sẽ còn bám lấy cô hỏi dài dài. Kiều Nhân dứt khoát dừng bước, suy nghĩ nửa giây rồi gật đầu một cái:

-Đã gặp qua

Mắt Tiểu Tạ sáng lên:

-Tên anh ấy là gì?

Kiều Nhân lắc đầu tỏ vẻ không nhớ.

Mới vừa rồi cô còn gọi người ta là "Chú Hàn" đấy.. Hoàn toàn không phải vì cô nhận nhầm người, càng không phải vì cô nhớ ra tên anh ta.

Chỉ là vì cô nghe người trên xe gọi anh ta là "Hàn Thanh"

Hàn Thanh, Hàn Thanh...

Vậy tám phần là họ Hàn tên Thanh đi?

Nghĩ như vậy, cô còn tự khen bản thân thật nhanh chí.

Kiều Nhân quả thật đã gặp anh ta, nhưng đếm tới đếm lui hình như cũng chỉ gặp có hai lần.

Đều là ở hôn lễ.

Hôn lễ nô nức toàn người là người, gặp nhau 2 lần cũng tính là nhiều rồi. Hết anh Triệu lại đến anh Lý, ngay cả nhà họ Bách cũng tới, qua hai lần Kiều Nhân cũng miễn cưỡng coi như quen. Bận tới bận lui, dù sao không biết có khách mới tới cũng là chuyện thường tình.

Mà có thể khiến cô nhớ được mình từng gặp người này, cơ bản cũng là vì khuôn mặt anh ta thật đẹp trai.

Nhan sắc này đúng là khó quên thật.

Kiều Nhân còn nhớ vào hôn lễ mẹ Tống, chồng bà cũng chính là cha dượng của cô - Ngụy Duyên, còn kéo cô tới giới thiệu với bạn ông.

Cô đều gọi tất cả bọn họ là "Chú"

Người kia đứng chính giữa một đám đàn ông trung niên ba mươi bốn mươi tuổi, lại như chỉ hơn hai mươi. Vai rộng chân dài, sống mũi cao thẳng, cặp mắt thật đào hoa, gò má và xương quai hàm sắc nét, thậm chí ngay cả tóc cũng đem lại cảm giác xuất chúng hơn người.

Cẩn thận suy nghĩ, lúc đó là ba năm trước.

Khi ấy Kiều Nhân mới 18 tuổi.

Cô cảm thấy, qua ba năm mà vẫn có thể nhớ được gương mặt này đã là một kì tích so với trí nhớ của cô rồi.

Phải biết rằng cách đây không lâu, khi cô theo dõi một minh tinh, thậm chí còn thiếu chút nữa gọi nhầm tên người ta đấy...

Nghĩ lại một chút, Kiều Nhân cảm thấy việc anh ta nhớ tên cô cũng chẳng phải là chuyện gì ngạc nhiên.

Nhưng thế mà lại biết cô là phóng viên....

Kiều Nhân cắn môi, chỉ chỉ mặt mình:

-Trên mặt mình có ghi hai chữ "Phóng viên" à?

-Đâu có

-Hay do mặt mình nhìn gian quá nên người ngoài nhìn vào đều biết mình là phóng viên?

Tiểu Tạ: "....Đúng là có chút.."

Kiều Nhân: "...."

Cô chỉ thuận miệng nói vậy, ai ngờ Tiểu Tạ lại thực sự công nhận mặt cô quá gian...

Kiều Nhân thở dài, xiết chặt áo lông rồi đi về phía Đông.

Cô thuê nhà trọ ở ngay gần tòa soạn, đi bộ chỉ 5 phút là tới.

Tiểu Tạ tiện đường đi theo cô, thì thầm:

-Kiều Kiều, khi nào thì kỳ thực tập của cậu kết thúc?

Cuối cùng chủ đề về đàn ông cũng chấm dứt.

-Ngày kia

-Sau đó trở thành nhân viên chính thức sao?

-Mình không làm nữa

Tiểu Tạ kinh ngạc muốn rớt cằm, không nhịn được kêu lên một tiếng.

Kiều Nhân cau mày:

-Tạ Ninh

Tiểu Tạ tên đầy đủ là Tạ Ninh, thấy Kiều Nhân cau mày lại vội đem những lời tính nói ra nuốt trở lại:

-Cậu có tư chất làm nghề này mà, tại sao lại không làm nữa?

-Mình phải quay lại trường học

-Năm thứ tư mà vẫn có lớp à?

-Không có

Kiều Nhân dừng lại một chút, cười híp mắt quay đầu lại nhìn cô:

-Mình học chuyên ngành

Cô gái vô cùng xinh xắn, mặt trái xoan, có đôi mắt quả hạnh, lúc cười lên cả người đều tỏa ra hào quang chói lóa.

Tiểu Tạ "Ừ" một tiếng, cô cùng Kiều Nhân không giống nhau, cô cũng không học chuyên ngành nên không rõ lắm:

-Chuyên ngành gì thế?

-Nghiên cứu về báo chí

Kiều Nhân phải đăng ký hai môn học trong một kỳ, nhưng lần nào chọn cũng đều bị hệ thống từ chối, mãi tới năm thứ 4 đại học vẫn không chọn được, dứt khoát trực tiếp đi học chuyên ngành.

-Cậu chọn chuyên ngành này vì thầy giáo đẹp trai à?

-Không phải

Tiểu Tạ còn muốn hỏi tiếp nhưng đi thêm hai bước đã tới tiểu khu của Kiều Nhân rồi.

Đã hơn 10 giờ tối, Tiểu Tạ chỉ có thể dừng lại chủ đề đang nói, quay đầu về nhà.

Kiều Nhân thuê trọ cùng bạn, người bạn này mấy ngày nay đi Tây An theo đoàn giáo sư khảo cổ. Trong nhà chỉ còn mình Kiều Nhân, không khí lạnh lẽo và tĩnh mịch đến lạ.

Kiều Nhân leo lên giường, nhắn tin cho người bạn cùng phòng: "Niệm Niệm, khi nào thì cậu quay về?"

Đợi thêm năm phút.

Tin nhắn như chìm vào đáy bể, Kiều Nhân đợi một lát không thấy phản hồi liền quyết định đi ngủ.

Làm cái nghề phóng viên này, ngủ nghỉ không theo quy luật là chuyện rất bình thường. Có lần 9 giờ tối đi ngủ, sáng hôm sau 7 giờ tỉnh. Cũng lại có hôm 11 giờ mới có thể lên giường, ngủ đến 10 giờ sáng hôm sau thì dậy đi làm buổi chiều.

Kiều Nhân ngủ đến tận 10 giờ sáng hôm sau, khi tỉnh dậy vẫn chưa thấy có tin nhắn hồi âm. Kiều Nhân đánh răng rửa mặt rồi ăn tạm bữa trưa, lúc ngẩng đầu lên đã là gần 12 giờ.

Cô quyết định làm việc ở nhà, đem laptop đặt lên giường vừa sửa ảnh vừa viết bản thảo.

Lượng công việc vốn nhiều, hơn nữa vì đã xóa ảnh kia mà giờ tin về Từ Giai cũng phải thay tin khác. Kiều Nhân ngồi trước máy tính gõ nguyên một buổi chiều, tới khi trời vừa sẩm tối thì chuông điện thoại reo lên.

Phòng ngủ còn không bật đèn, chỉ có ánh sáng xanh nhạt phát ra từ máy vi tính và điện thoại chiếu lên gương mặt Kiều Nhân.

Kiều Nhân không rời mắt khỏi màn hình vi tính, tiện tay cầm điện thoại lên dùng bả vai phải kẹp điện thoại bên tai:

-A lô...

-Cục cưng, tối nay có về nhà ăn cơm không?

-Mẹ, hôm nay con phải làm việc

-Càng tốt, đem luôn máy tính qua đây

-Trời cũng tối rồi...

Lời còn chưa nói hết, mẹ Tống bên kia đã bắt đầu ca thán: "Con gái lớn rồi cứng cáp rồi không cần nghe lời mẹ già nữa...", than thở gần 5 phút.

Kiều Nhân nghe được một nửa đã vội đầu hàng, lập tức gõ nốt chữ cuối rồi khép máy tính lại. Cô bước xuống giường với tay lấy chiếc áo khoác, vội nói:

-Được rồi được rồi, con về ngay đây.

Kiều Nhân nói sẽ lập tức về, kết quả vẫn kéo dài thêm nửa giờ.

Miền Bắc mấy ngày nay thời tiết vốn không đẹp, đầu tháng ba còn chưa tới 7 giờ mà trời đã tối rồi.

Lúc Kiều Nhân về đến nhà đã 7 giờ.

Biệt thự được quét dọn sạch sẽ, trên sàn nhà phản chiếu bóng người bên trong. Mẹ Tống đang dựa vào ghế sofa chơi game, nghe thấy động tĩnh cũng không liếc mắt nhìn cô cái nào:

- Bảo bối chờ một lát, mẹ đánh xong ván này sẽ chơi với con

Kiều Nhân: "..."

Quả nhiên phụ nữ có tình yêu vào là khác hẳn, cô cam đoan trước kia mẹ Tống không như thế này đâu...

Kiều Nhân liếc mắt lên trên tầng, không thấy bóng dáng Ngụy Duyên đâu, bỗng nhiên di động trong túi xách reo lên.

Tiểu Tạ gọi điện tới.

Mẹ Tống chơi game bật tiếng vô cùng ồn ào, Kiều Nhân nhân lúc chưa cởi áo khoác liền cầm di động chạy ra sân bắt máy.

Tiểu Tạ cũng không có việc gì quan trọng nhưng vẫn là không nhịn được mà vòng vo lảm nhảm tới bảy,tám phút. Tiểu Kiều ở ngoài sân đã lạnh lắm rồi, không kiên nhẫn nói:

-Rốt cuộc là cậu muốn nói cái gì, nói luôn đi

Quả nhiên đầu bên kia lập tức im bặt. Hai giây sau, tiếng Tiểu Tạ vang lên:

-Kiều Kiều, vậy tối qua cậu có hỏi chuyện soái ca đó không, cùng anh ta "đấu địa chủ" một đêm là bao nhiêu tiền nhỉ?

Kiều Nhân: "....."

Cô gái này...

Sau lưng có tiếng bước chân truyền tới, Kiều Nhân không muốn dài dòng nghe Tiểu Tạ lên cơn mê trai nữa, thuận miệng bịa chuyện:

-Tám trăm tệ, tám trăm tệ 1 đêm.

Còn chưa kịp cúp máy, tiếng bước chân đã dừng lại, giọng đàn ông từ phía sau truyền tới:

-Cái gì tám trăm tệ một đêm?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui