Chương 6
Ngày thứ hai nhặt được Nguyễn Tiểu Kiều, sàn nhà Khuất Dương từng sáng bóng tựa hồ có thể soi gương. Hôm nay, Khuất Dương lại may mắn trải nghiệm bản lĩnh biến sàn nhà thành vũng nước của nàng Nguyễn.
Tiểu Kiều siêng năng chăm chỉ của chúng ta quyết tâm lau dọn cả căn nhà lần nữa! Hiện giờ, cô nàng Tiểu Kiều định bụng dọn dẹp phòng ngủ của Khuất Dương sạch sẽ tới mức từng viên gạch ở bức tường sách cũng phải bóng loáng lên!
Khuất Dương giữ chặt chiếc thang, ngửa đầu lên theo sát nhất cử nhất động của cô, miệng cất tiếng khuyên: “Tiểu Kiều, hay em xuống nghỉ ngơi một lát đi, anh lên thay em nhé?”
“Không được.” Cô đáp hùng hồn. “Em ăn đồ của anh, ở nhà của anh, lĩnh tiền lương cũng của anh nốt, anh còn tặng em món quà quý giá nữa, em mà không báo đáp chút gì thì đúng là kiểu chỉ biết ăn trắng mặc trơn rồi.” Tiểu Kiều vừa không ngừng tay, vừa phân tích đâu ra đấy.
Ban chiều, sếp Khuất nhớ nhung bệnh nhân trong nhà, bèn tan làm sớm, nhưng vừa mở cửa ra thì lại thấy Nguyễn Tiểu Kiều lê đôi dép lẹt quẹt, hùng hục lau nhà. Hỏi ra mới biết cô nàng đánh một giấc qua trưa, tỉnh lại liền khỏe hẳn lên, canh gừng cũng chẳng thèm uống. Nhớ tới món quà Khuất Dương tặng hôm qua, cô ngắm nghía mãi mới phát hiện ra chiếc vòng đúng là ngọc Dương Chi chính hiệu, chất lượng hảo hạng, trắng trong vô ngần, cô nàng Tiểu Kiều tức thì thấp thỏm không yên, bèn hạ quyết tâm trả lễ bằng cách giúp Khuất Dương dọn dẹp nhà cửa, nghĩ rồi xắn tay áo vào việc ngay.
Phỉ Nhiên từng bảo với Khuất Dương rằng: “Đàn ông vốn coi xe cộ như tình nhân nên mới ham lau rửa suốt ngày, còn phụ nữ thì lại thích sửa sang nhà cửa hơn.” Bây giờ Khuất Dương mới thấy lời cậu ta thật chính xác.
Khuyên mãi không được, anh đành thở dài lắc đầu mặc cô. Bất chợt chiếc thang trong tay rung lên, rồi anh thấy Nguyễn Tiểu Kiều trượt chân chao đảo.
Nhanh nhẹn đỡ được người, nhưng chân bỗng vướng vào thang, Nguyễn Tiểu Kiều rơi thẳng vào lòng anh, Khuất Dương nhắm tịt mắt lại, ngã nhào xuống.
“Khuất Dương, Khuất Dương, anh không sao chứ?” Nguyễn Tiểu Kiều thét lên, hốt hoảng toan bò dậy.
“Ôi… Đừng nhúc nhích.” Anh ở phía dưới bị cô chèn tay vào ngực, đau đớn kêu lên. Tiểu Kiều giữ yên không được, mà di chuyển cũng chẳng xong, nhất thời nằm cứng đơ trên người anh, rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Hai người họ giữ nguyên tư thế xấu hổ này một lúc lâu, Nguyễn Tiểu Kiều chợt thấy hơi thở của Khuất Dương dồn dập đứt quãng, cô cứ ngỡ mình không cẩn thận lại chạm vào chỗ đau của anh, bèn vội nghển cổ ngước nhìn.
Khuất Dương bây giờ rất không ổn, đầu gối thì đau nhức như kim châm, người đẹp lại nằm gọn trong lòng khiến trái tim anh phập phồng liên hồi, vậy mà cô còn không hiểu, thi thoảng cứ xoay trái xoay phải. Một người đàn ông khỏe mạnh bình thường như anh, cơ thể sao lại không có phản ứng gì khác lạ chứ.
Anh cố gắng kìm chế nỗi xao động trong lòng, nhưng Nguyễn Tiểu Kiều cứ dán đôi mắt lấp lánh ánh lo về phía anh, thêm cả vùng gáy trắng nõn kích thích thị giác, khiến anh sực nhớ lại bờ vai trần hôm ấy của cô, đôi môi bất giác tới gần.
Môi cô rất mềm, vẩn hương hoa nhài, cô sững sờ mím môi, Khuất Dương bèn cắn nhẹ vào hàm, làm Tiểu Kiều phải mở miệng, anh thừa thế xông vào, mút lấy đầu lưỡi.
Chiếc lưỡi thơm mát như bị hút cạn không khí, yếu ớt kháng cự, sau dần mê đắm theo vũ điệu của riêng anh, phối hợp nhịp nhàng, người cô mềm nhũn ra, tựa vũng nước mùa xuân.
Chẳng biết lâu hay chóng, khi Nguyễn Tiểu Kiều dần thấy nghẹt thở, giãy dụa muốn thoát mà anh không chiều, cô bèn đẩy mạnh vào người anh. Khuất Dương lưu luyến thêm lần nữa rồi mới buông tha cô.
Được tự do rồi, cô đỏ mặt tựa lưng vào chiếc thang, thở hổn hển lấy hơi, Khuất Dương cũng định thần lại, chậm rãi chống tay ngồi dậy.
Nguyễn Tiểu Kiều còn chưa kịp cất lời thì đã bị cảnh tượng trước mắt dọa cho phát hãi.
Khuất Dương cũng cảm thấy khác thường, nhìn theo ánh mắt cô thì thấy: đầu gối sưng phù như cái bánh bao nhỏ, có chỗ còn bị rách toạc chảy máu, bầm tím một khoảng, trông mà giật mình.
Anh giờ mới biết đau, hít thở một hơi thật sâu, cắn răng an ủi cô: “Tiểu Kiều, đừng sợ, nhìn thế thôi nhưng vết thương chẳng đau lắm đâu.” Nói rồi anh ngừng một lát, nhăn nhó bảo cô: “Em đi lấy giúp anh một chiếc khăn bọc đá tới đây.”
Nguyễn Tiểu Kiều bấy giờ hệt như người bảo gì nghe nấy, cuống quýt mò dậy tìm đồ. Khuất Dương móc điện thoại gọi 120 báo địa chỉ, suy nghĩ một chút rồi bấm thêm một dãy số nữa.
Chưa tới 15′ sau, Phỉ Nhiên đã xuất hiện trước mặt Nguyễn Tiểu Kiều, cậu nhìn vết thương rồi cất giọng hỏi: “Có thể gập đầu gối không?” Khuất Dương thử, song lắc đầu. Phỉ Nhiên cau mày, vỗ mạnh vào vết thương, Khuất Dương thoắt tái mặt, Nguyễn Tiểu Kiều đứng bên cạnh kinh hãi, càng nhìn vẻ mặt Khuất Dương càng sốt ruột, bất giác cao giọng: “Anh nhẹ nhàng chút!”
Phỉ Nhiên mỉm cười an ủi: “Không sao đâu, vết thương nhẹ ấy mà, chẳng qua nhìn đáng sợ thế thôi.” Thấy Nguyễn Tiểu Kiều tỏ ra nghi ngờ, cậu ta bèn giải thích: “Dẫu sao tôi cũng là người từng tốt nghiệp trường y, tôi phán đoán không sai đâu.”
Nguyễn Tiểu Kiều vẫn hơi lo lắng, nhìn qua ngó lại, hỏi Khuất Dương: “Anh đau lắm à?”
Mặc dù vừa bị Phỉ Nhiên giày vò, nhưng Khuất Dương vẫn nhoẻn cười thản nhiên: “Không sao đâu, Phỉ Nhiên cũng nói không nghiêm trọng mà, vả lại xe cứu thương sắp tới rồi, nếu em lo quá thì lát nữa chụp X-quang cho em yên tâm.” Cô nàng Tiểu Kiều cũng thoáng an lòng.
Xe cứu thương tới rất nhanh, bọn họ thẳng tiến bệnh viện, chụp xong X-quang, bác sỹ cũng chẩn đoán vết thương không nghiêm trọng, dặn dò Khuất Dương bôi thuốc hàng ngày và hạn chế hoạt động quá mạnh là ổn, trái tim đang treo lơ lửng của Nguyễn Tiểu Kiều bấy giờ mới hoàn toàn thả lỏng.
Trên đường về, Nguyễn Tiểu Kiều và Khuất Dương sóng vai ngồi ở ghế sau, Phỉ Nhiên giữ nhiệm vụ lái xe buồn chán, cậu tinh nghịch trêu chọc Tiểu Kiều: “Thư ký Nguyễn, cô đang ở cùng nhà với sếp à?”
Nguyễn Tiểu Kiều ngẩn ra, lúng túng không biết trả lời sao, Khuất Dương vội vàng anh hùng cứu mỹ nhân, lườm cho Phỉ Nhiên một cái rõ sắc, Phỉ Nhiên lập tức thẳng người dậy, gượng gạo nói: “Ha ha, tôi buột miệng ấy mà, ở cùng một nhà càng tốt chứ sao, hợp với kiểu tiết kiệm kinh tế của chủ nghĩa xã hội.”
Cậu ta càng nói, Nguyễn Tiểu Kiều càng hận không thể khâu ngay cái mồm cậu ta vào, người cứ như đang đứng đống lửa, đang ngồi đống than. Khuất Dương bực bội giơ cái chân vẫn lành lặn đá thẳng vào đằng sau ghế lái xe, Phỉ Nhiên giật mình, làm bộ nhăn nhó cầu xin: “Sếp ơi, có chuyện gì nói mồm là được rồi, đừng làm hại tới tình nhân của em chứ.”
Nguyễn Tiểu Kiều bật cười khanh khách, Khuất Dương cũng bị cậu ta chọc cho vui lên, bầu không khí trong xe nhất thời thoải mái hơn nhiều.
Dìu Khuất Dương vào nhà, Phỉ Nhiên lại thu dọn nốt nhà cửa, rồi mới để lại số điện thoại, dặn Tiểu Kiều có chuyện gì thì gọi ngay cho cậu, Nguyễn Tiểu Kiều gật đầu liên tục, vô cùng biết ơn tiễn cậu ra tận cửa.
Phỉ Nhiên vừa về, trong nhà chỉ còn lại hai người họ, cảnh tượng quen thuộc bỗng khiến Nguyễn Tiểu Kiều nhớ lại khung cảnh thân mật lúc chiều. Trong xã hội này, hôn hít vốn chẳng phải chuyện ghê gớm gì, nhưng dù sao đó cũng là nụ hôn đầu tiên của cô, tuy cô chưa từng mơ tưởng tới việc cùng người yêu thân mật giữa cảnh chiều buông nơi bờ cát, nhưng, nhưng rõ ràng bọn họ còn chưa kịp cảm nhận trọn vẹn, cứ thế là xong sao? Cô nghĩ lại mà không khỏi thấy hơi mất mát.
Khuất Dương được Phỉ Nhiên lau người, thay quần áo giúp, đang nằm tựa lưng trên sô pha, gác chân bị thương lên bàn trà, chân còn lại buông thõng dưới đất, chăm chú nghiên cứu lọ thuốc bác sỹ vừa đưa. Nhận thấy trong phòng tự dưng trở nên im ắng, anh bất giác đưa mắt kiếm tìm bóng dáng thân thuộc, nhìn Nguyễn Tiểu Kiều ngơ ngác đứng bên cửa, mắt trôi vào vô định, như thể linh hồn nhỏ bé đã lạc vào cõi thần tiên nào đó, lòng bỗng thấy buồn cười.
“Tiểu Kiều, đói bụng chưa? Muốn ăn gì để anh gọi nào?”
Nguyễn Tiểu Kiều giật mình tỉnh khỏi cơn trầm tư, sờ bụng, bận rộn cả ngày, buổi chiều còn bị dọa cho phát sợ nên giờ cũng hơi đói: “Ừm… Lần trước ăn cơm cà ri gà Ấn Độ cũng được lắm. Em có điện thoại đây.” Nói rồi lục túi lấy ra tờ card visit đưa cho Khuất Dương.
Khuất Dương gọi hai suất cơm cà ri gà, hỏi cô còn muốn gọi thêm gì không, Nguyễn Tiểu Kiều lắc đầu xua tay, anh nghĩ một lát rồi gọi thêm vài món ăn vặt lần trước cô thích.
Gác máy xong, hai người bọn họ im lặng chờ đợi.
“Tiểu Kiều, em vẫn để ý chuyện lúc chiều à?” Thấy bầu không khí đặc quánh ngại ngùng, Khuất Dương bèn chủ động gợi chuyện, dẫu sao sớm muộn cũng phải nhắc tới, chọn ngày không bằng gặp ngày, cứ thẳng thắn còn hơn.
“Không, em biết xã hội hiện giờ rất thoáng, nhất thời đùa giỡn cũng không hẳn là thật tình, một nụ hôn đâu tượng trưng cho cái gì.”
Dù cô nói năng ngắc ngứ, nhưng Khuất Dương lại nghe hiểu rõ ràng, anh chau mày, nghiêm mặt nói: “Tiểu Kiều, tuy anh không rõ xã hội trong nước hiện giờ thế nào, song với anh hôn môi không phải chuyện nhỏ. Dù anh trưởng thành ở nước ngoài nhưng không phải là người tùy tiện, hơn nữa anh tự thấy bản thân vốn dĩ vô cùng truyền thống.”
Chừng như lo khẩu khí nghiêm túc của mình sẽ làm cô sợ, anh liền dịu giọng: “Anh không phải người tùy tiện dẫn người khác về nhà, ngoại trừ cô giúp việc theo tháng, em là người phụ nữ duy nhất bước vào nhà anh, anh càng không bao giờ dễ dàng thân mật với người mà mình không thích, có lẽ em sẽ ngạc nhiên, nhưng anh quả thực rất thích em, ban đầu không nói rõ vì lo làm em sợ. Anh thừa nhận hôm nay anh hơi kích động, chưa được cho phép đã hôn em, nhưng anh hoàn toàn thật lòng. Vả lại, anh rất vui vì cuối cùng cũng có cơ hội bày tỏ lòng mình. Bởi vậy, Tiểu Kiều, anh mong em hãy thận trọng suy nghĩ, nếu em chấp nhận, vậy chúng ta lấy kết hôn làm điều kiện hẹn hò nhé.”
Hai chữ “kết hôn” làm cô nàng Tiểu Kiều chấn động mạnh, những tưởng đang mơ, mặc dù cô có tình cảm với Khuất Dương, nhưng đối với cô, từ trước tới giờ, cùng lắm tình cảm này chỉ được coi là “thích” thôi. Cô tốt nghiệp chưa lâu, mới vừa ra ngoài xã hội, thậm chí còn chưa tìm được công ăn việc làm ưng ý, nên kết hôn đối với cô là một chuyện vô cùng xa vời, huống chi đối tượng còn là Khuất Dương. Gia đình cô liệu có đồng ý không? Nhất là anh cả…
Nghĩ tới đây, cô bất giác rùng mình, Lãnh Tri Niên sắp trở về rồi.
“Anh biết việc này rất bất ngờ với em, hẳn em cần thời gian suy nghĩ, không sao, anh có thể chờ, bao lâu cũng được. Hứa với anh, đừng vì chuyện này mà xa cách.”
Anh nói năng chân thành, Nguyễn Tiểu Kiều cũng không biết đáp lại thế nào, hơn nữa cô vẫn đang chìm trong suy tư riêng, chưa thể rõ ràng mọi chuyện, đành chầm chậm gật đầu coi như đồng ý, Khuất Dương bấy giờ mới thả lỏng tinh thần, lòng thầm giễu cợt – bản thân mình không biết từ lúc nào lại phải dùng mưu với một cô bé thế này đây.
Món cà rì gà thơm điếc mũi, màu mè hấp dẫn, kích thích vị giác, ngậm cả thìa cơm vào miệng càng thấy thơm ngon, Nguyễn Tiểu Kiều bỗng chốc quên hết câu chuyện ngại ngùng ban nãy, vừa tiêu diệt đồ ăn vừa luôn mồm khen ngợi. Khuất Dương thấy cô thích thú như vậy cũng vui vẻ ăn nhiều thêm.
Cơm nước xong xuôi, Nguyễn Tiểu Kiều thu dọn, dìu Khuất Dương lên giường, một mặt trải chăn cho anh, một mặt dặn đi dặn lại anh lúc ngủ cẩn thận đừng đè vào đầu gối, dưới ánh đèn nhàn nhạt, mắt Khuất Dương càng sáng rỡ, anh chăm chú ngắm cô, Nguyễn Tiểu Kiều đỏ mặt toan vứt chăn bỏ đi, nhưng làm sao nhanh được bằng anh, cô bị anh kéo lại ngã dúi xuống giường, lăn vào chăn, cô giãy dụa thì anh lại ôm chặt lấy cánh ta cô, miệng vờ kêu đau, Tiểu Kiều nhớ tới vết thương ở chân anh, vừa vội vừa cáu thốt: “Anh mau buông ra.”
Cô nói giọng hơi hờn dỗi, Khuất Dương càng giở trò ăn vạ, bám riết không buông, thốt lời dụ dỗ: “Không buông đấy. Chẳng phải em đang lo cho cái chân anh à, vậy nằm bên cạnh trông chừng càng tốt hơn chứ sao?” Dừng một lát, anh lại mỉm cười châm biếm: “Em sợ anh làm gì em chắc? Yên tâm đi, bây giờ dù anh có muốn cũng không làm được, nếu mà thật xảy ra chuyện gì thì dám chắc không phải do anh.”
Sợ mình giãy dụa lại đụng tới vết thương của anh, Nguyễn Tiểu Kiều bèn xấu hổ nằm im, thôi thì mặc xác anh vậy.
Thế là đêm trăng tròn đó, sếp Khuất ôm chặt Tiểu Kiều, đắp chăn nằm ngủ ngon lành~