Chương 7
Hồi Khuất Dương còn nhỏ, mỗi lần được nghỉ dài ngày thường được đưa về nước sống cùng ông nội Khuất Trung, ít khi du ngoạn với bạn bè, nên hễ trở lại trường, khi mọi người vui vẻ tán gẫu đủ chuyện trên trời dưới bể, anh lúc nào cũng im lặng, cho tới tận lúc ai nấy đều kết bạn thành nhóm với nhau, thì Khuất Dương mới phát hiện ra bản thân đã bị gạt hẳn sang một bên, hơn nữa cha mẹ anh vô cùng bận rộn, người một nhà nhưng hiếm khi gặp nhau, nên Khuất Dương dần quen với việc tới trường một mình, ăn cơm một mình, ở nhà một mình, vui đùa cũng một mình nốt, tính cách càng lúc càng trở nên trầm tĩnh.
Ngài Khuất Trung đắc chí từ thuở thiếu thời, quân công hiển hách, thuận lợi lên thẳng vị trí thượng tướng tối cao, hơn nửa đời cơ hồ đều sống trong quân ngũ, quen đối nhân xử thế theo kiểu quân sự hóa. Ngài luôn cho rằng chỉ có quân nhân mới được coi là đàn ông chân chính, nên càng dốc lòng dốc sức dạy bảo, đặt mọi kỳ vọng vào cháu trai mình, Khuất Dương lại thông minh từ bé, thường học một suy ngay ra ba, khiến ngài Khuất Trung hết sức vui mừng, nhưng ngoài mặt chẳng mảy may thể hiện vừa lòng, nên cậu bé Khuất Dương có dạo còn tưởng ông nội không thích mình.
Sống nơi quân khu, trẻ con dĩ nhiên rất nhiều, đứa nào đứa nấy đều ngang ngạnh bướng bỉnh như tiểu bá vương một cõi, âm thầm "chia bè kéo cánh". Khuất Dương tư duy theo lối Tây hóa, hoàn toàn không thích kiểu chia bè phái như vậy, đám tiểu bá vương sau vài lần thất bại, không thể lôi kéo nổi kẻ cứng đầu cứng cổ này, bèn bỏ mặc không quan tâm tới anh.
Tóm lại, trong thời thơ ấu buồn chán của Khuất Dương, ngoại trừ những lúc được ông nội khen ngợi và cha mẹ yêu chiều, anh hầu như không hề có bạn, cũng không biết cách sống chung với người khác. Bởi thế khi trưởng thành, tuy luôn xử sự lịch thiệp, ôn tồn lễ độ, khiến ai nấy đều ngỡ anh là người dễ tiếp xúc, dễ nói chuyện nhất trên đời, song không ai có thể thân thiết với anh. Khuất Dương luôn khiến người khác cảm thấy như vậy.
Anh từng nghĩ rằng cả đời này mình sẽ sống như vậy, nhưng từ lúc gặp phải Nguyễn Tiểu Kiều, cô đã trở thành việc khó lường nhất trong cuộc đời anh.
Lên năm tuổi, Khuất Dương theo mẹ tới dự lễ tang, giữa bầu không khí áp lực nặng nề, người tham dự đông nghịt, cậu nhóc Khuất Dương bỗng chợt cảm thấy bực bội. Mẹ dẫn cậu tới chào hỏi chủ nhà, hai người phụ nữ vừa nói đã khóc nức lên, Khuất Dương không chịu nổi nữa, bèn thừa cơ chuồn ra ngoài.
Căn nhà này quá rộng lớn, Khuất Dương phát hiện thấy góc hành lang có chiếc xe nôi trẻ con. Dĩ nhiên chiếc xe nôi không phải thứ khiến cậu nhóc hứng thú, mà đứa bé xinh xẻo đang ê a đòi bế trong nôi mới khiến cậu dừng lại. Cậu bé Khuất Dương lúc năm tuổi tuy luôn giống một ông cụ non già trước tuổi, nhưng hiển nhiên vẫn còn tính trẻ con, cậu nổi lòng hiếu kỳ, đưa tay chọc nhẹ vào má đứa trẻ. Chọc một cái, rồi lại thêm cái nữa, đương lúc hăng say, bất thình lình ngón tay bị cô nhóc tóm lấy, nhét vào miệng, Khuất Dương sợ quá, chỉ lo dính phải nước bọt của nó, bèn vội vã rút tay ra, mãi mới thoát khỏi, chẳng ngờ con bé đột nhiên khóc toáng lên.
Tiếng khóc làm một cô bé khác xuất hiện, cô bé bước thẳng tới chỗ xe nôi, nhìn thấy dấu móng tay trên gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của đứa nhóc, liền cáu kỉnh lườm Khuất Dương, giở giọng chất vấn: "Mi chọc vào mặt nó à?"
"Không, tôi không cô ý." Cậu nhóc Khuất Dương phản bác yếu ớt. "Nó định cắn tay tôi, tôi rút ra thì nó gào lên."
Không biết cô bé có nghe rõ câu trả lời không, chỉ lầu bầu vài câu rồi đẩy thẳng xe nôi đi, Khuất Dương chột dạ dạt sang bên cạnh, lúc xe nôi lướt qua, đứa bé trong xe đã ngừng khóc, mở to đôi mắt đen láy nhìn cậu, nước mắt như gột rửa đôi mắt đứa trẻ, con ngươi lấp lánh tựa sao sa, Khuất Dương ngơ ngẩn dõi theo cô nhóc.
Ai đó từng nói thời gian có thể chia làm ba giai đoạn: tương lai lững thững tới, hiện tại trôi nhanh, quá khứ vĩnh viễn dừng lại. Khuất Dương chắc hẳn chưa từng ngờ rằng việc bắt gặp cô nhóc trong khoảng thời gian bất động đó sẽ khuấy đảo cuộc sống tương lai vốn đơn điệu của anh.
Một năm trước khi tốt nghiệp, Khuất Dương nhận lời tới thuyết giảng tại Viện Công nghệ Massachusetts. Hai trường Đại học vốn khá gần nhau, thấy thời gian hẵng còn sớm, anh bèn quyết định tản bộ.
Đối diện khuôn viên trường Đại học Harvard là dòng sông Charles tươi đẹp, những tòa nhà theo lối kiến trúc châu Âu trang nghiêm cổ xưa lừng lững ven sông, con đường dưới cầu vấn vít hương hoa cỏ, quang cảnh trong lành yên ả, Khuất Dương thả bước, nhắm mắt cảm nhận hương vị thành phố.
"Q, đứng lại, ngồi xuống. Tao bảo mày đứng lại cơ mà!!!
Một tiếng quát nhẹ cắt ngang sự yên lặng, trên bãi cỏ gần đó, cô gái trẻ tay cầm dây giữ chó cố gắng giằng con Lab lại, cách đó một quãng, có con sóc nhỏ đang tung hứng quả thông, điệu bộ như không biết nên cắn vào đâu. Chú chó ham thích đồ ăn hăm hở nhào về phía trước, còn cô gái trái lại nghiến răng nghiến lợi, quay lưng quăng xích trên vai, hùng hục kéo giật nó lại.
Khuất Dương buồn cười, bèn tiến tới giúp đỡ, chú chó bị kéo giật lại, con sóc bấy giờ tựa hồ giật mình, nhanh nhẹn ngậm chặt quả tùng chạy biến.
Nguyễn Tiểu Kiều đặt mông xuống đất, một người một chó cùng thở phì phò. Lát sau nhớ tới "ân nhân cứu mạng" Khuất Dương, cô mới phủi mông đứng dậy, cảm ơn rối rít. Khuất Dương bấy giờ mới nhìn rõ cô, một gương mặt thanh tú điển hình Trung Quốc, không quá mỹ miều, duy có đôi mắt là trong vắt như làn suối, vừa nhìn đã thấy vô cùng yêu mến.
Khuất Dương xua tay nói tiếng Trung: "Tiện tay ấy mà, vả lại tên tiếng Anh của tôi cũng là Q."
Nguyễn Tiểu Kiều ngạc nhiên, còn chưa kịp đáp lời thì chú chó bỗng dưng vùng thoát, chạy ra thật xa, Nguyễn Tiểu Kiều hơi nghiêng mình chào anh, vội đuổi theo, đến khi cô bắt được kẻ đầu têu phá phách, ngoảnh lại nhìn thì chỉ thấy bóng lưng mờ nhạt của anh giữa làn sương sớm.
Lần thứ hai gặp gỡ cô không biết anh. Song anh chỉ liếc qua liền nhận ra đôi mắt trong veo ấy. Ai đó từng nói, xác suất hai người xa lạ gặp lại là một phần vạn, trở thành bạn bè là một phần hai vạn, yêu nhau thì càng tới một phần năm vạn, còn nếu muốn trở thành vợ chồng thì phải một phần mười lăm vạn. Giả dụ muốn sống bên nhau tới răng long đầu bạc, vậy phải mất hơn 20 năm chờ đợi bạn đời, còn phải mất sáu, bảy mươi năm kề vai sát cánh nữa. Muốn nói câu "Anh yêu em/Em yêu anh", phải cần tới nhiệt huyết của cả đôi bên. Tất thảy đều không đơn giản. Chí ít cũng phải gặp được đúng người đã... Cho dù phải đợi thật lâu...
Lòng rung động tự lúc nào? Khuất Dương từng tự vấn. Có lẽ do đêm hôm đó cô quá đẹp, có lẽ do dáng ngủ không hề đề phòng lúc ở sô pha, cũng có thể do những khoảnh khắc sống chung vụn vặt đã khiến anh mê đắm... Kỳ thực, cớ gì cứ phải viện lý do? Ái tình chẳng phải đều không biết bắt đầu từ khi nao, chẳng hay sâu đậm từ thuở nào ư? Một khi đã động lòng, thì không cầu sống chết phải có nhau, chỉ nguyện được bên nhau mãi mãi.
Anh chậm rãi thu hồi vẻ xuất thần, màn hình máy tính phản chiếu hình bóng Nguyễn Tiểu Kiều mê mệt say sưa, ánh dương kéo vệt từng đường trên trán cô.
***
Hôm sau nhờ Nguyễn Tiểu Kiều gọi điện thông báo, Shaks mới biết tin Khuất Dương bị thương, bèn lập tức tới nhà Khuất Dương.
"Q, cậu xem xem, tớ mới mua cái này từ bệnh viện về đấy."
"Shaks, tớ chỉ bị thương nhẹ thôi, không cần dùng tới đâu."
"Q, Trung Quốc có câu tục ngữ 'giấu bệnh sợ thầy' (1), như vậy không tốt, cậu đừng nên học theo Thái Hoàn Công."
"..."
Còn chưa tới cửa đã nghe thấy giọng nói của hai người họ, lúc Nguyễn Tiểu Kiều mở cửa ra thì nhìn thấy cảnh Shaks một tay cầm gậy chống, một tay cố lôi Khuất Dương đang ngồi ở sô pha dậy, lớn tiếng tranh luận.
Shaks phát hiện ra cô, bèn rủ rê: "Nguyễn, cậu mau giúp mình, Q chẳng chịu nghe lời gì cả, tớ vì tốt cho cậu ta chứ đâu!"
Nguyễn Tiểu Kiều nhìn Shaks rồi lại quay sang ngó vẻ mặt bất đắc dĩ của Khuất Dương thì hiểu ra ngay, trông Shaks hào hứng hăm hở, cô bỗng phá lên cười, ôm bụng giải vây giùm Khuất Dương: "Shaks, đừng ép nữa, Khuất Dương thực sự không cần dùng tới thứ đó đâu."
Shaks không thể lý giải nổi thái độ của Nguyễn Tiểu Kiều, càng gấp tới độ giậm chân bình bịch: "Nguyễn, sao cậu có thể nối giáo cho giặc (2) như vậy! Còn cấu kết với nhau (3) nữa!" Dạo gần đây anh ta học đòi Lãnh Tri Ngôn, thích dùng thành ngữ, tuy luôn bị mọi người chê cười nhưng hễ mở miệng là bật thốt thành ngữ bốn chữ.
Nguyễn Tiểu Kiều càng cười như nắc nẻ, Khuất Dương thì nín nhịn không phá lên cười, Shaks kích động hồi lâu, lượn qua lượn lại trông hệt con gà trống vĩ đại, Nguyễn Tiểu Kiều ngớt cười, cầm lấy cây gậy trong tay anh ta, dỗ anh ta ngồi xuống: "Được rồi, là lỗi của tớ, tớ nhất định sẽ bảo anh ấy sử dụng món quà này."
Shaks bực dọc ngồi xuống, cất giọng lo lắng dặn dò cô: "Nhất định phải bảo cậu ấy dùng nhé."
Khuất Dương vừa cầm cốc nước Tiểu Kiều đưa, vừa tỏ ra cảm kích: "Shaks, cậu tới thăm thế này tớ rất vui, nếu được tớ sẽ sử dụng cây gậy đó, cậu không cần phải bận tâm quá đâu."
"Là Tiểu Kiều báo cho cậu à?"
Tựa hồ như lý lẽ của mình đã được hai người họ chấp nhận, Shaks nhanh chóng quên mất chuyện giằng co vừa rồi, vui vẻ đáp: "Đúng vậy, sáng nay gọi tới công ty, Tiểu Kiều bảo chân cậu bị thương nên không đi làm được, tớ nghe vậy vội vàng tới thăm đó."
"Vậy à, thế cậu tìm tớ có việc gì?"
"Ôi trời, cậu không nhắc thì suýt chút nữa tớ quên khuấy mất." Shaks vỗ đùi đánh đét, hấp tấp nói: "Hôm qua tớ nhận được điện thoại của cô Ân, cô hỏi tớ có phải cậu có bạn gái không. Tớ không dám nói lung tung, bèn trả lời qua quýt cho có lệ."
"Mẹ tớ ư?" Thấy Shaks gật đầu như gà mổ thóc, Khuất Dương bỗng nổi lòng hiếu kỳ: "Sao mẹ tớ bỗng dưng lại hỏi cậu chuyện này?"
"Hình như do ngài Đại tướng bảo mẹ cậu rằng mấy tuần rồi cậu không về thăm ông."
Khuất Dương hơi cau mày, rồi tủm tỉm cười với Shaks: "Shaks, chân tớ đang đau, tắm rửa không tiện, đúng lúc có cậu, giúp tớ với nhé? Tục ngữ có câu 'Nam nữ thụ thụ bất thân', Tiểu Kiều không thể giúp tớ được, đành nhờ cậu thôi."
Shaks đang muốn dò la chuyện hai người họ, nào ngờ Khuất Dương thình lình chuyển đề tài quá nhanh, khiến anh ta ngớ người ra. Nguyễn Tiểu Kiều cười đến đau cả bụng, đẩy nhẹ anh ta, bảo: "Mau giúp anh ấy tắm rửa đi, tớ đi nấu cơm, hai người xong là vừa kịp ăn."
Kẻ xướng người họa, Shaks đành ngoan ngoãn đỡ Khuất Dương lên lầu, loáng thấy cổ tay trái của Nguyễn Tiểu Kiều thì chợt dừng lại.
"Q, đó là..."
Khuất Dương nhìn theo tầm mắt anh ta, trông thấy chiếc vòng ngọc trong suốt bọc lấy cổ tay xinh xắn của Nguyễn Tiểu Kiều. Anh đưa ngón trỏ khẽ "suỵt", thì thầm: "Đừng để cô ấy biết."
Lời tác giả
Lễ tang là lễ tang của bà Nguyễn Tâm Trúc, người đẩy xe nôi là Lãnh Tri Ngôn.
Lúc đó Khuất Dương 6 tuổi, Tri Ngôn 5 tuổi, Tri Niên 7 tuổi, Tiểu Kiều còn chưa đầy tháng.
Lúc Khuất Dương nhặt được Tiểu Kiều, anh 29 tuổi, cô 23 tuổi.
PS: Khuất Dương tốt nghiệp tiến sỹ năm 28 tuổi.
*Labrador: Một giống chó phổ biến trên thế giới.
(1) Câu "Giấu bệnh sợ thầy" có xuất xứ từ tích: Khi Thái Hoàn công Điền Ngọ (400 TCN-357 TCN) bị bệnh, danh y Biển Thước đã tới gặp và bảo ông phải tiêm thuốc mới khỏi được nhưng ông không nghe, sau đó mấy ngày, Biển Thước thấy bệnh ông chuyển nặng, khuyên nên bôi thuốc rồi uống thuốc nhưng ông cũng không đồng ý. Cuối cùng thì phát bệnh nặng, vô phương cứu chữa mới đến nhờ Biển Thước. Biển Thước cũng không chữa nổi, bỏ sang Tần. Sau đó ông cũng bệnh nặng qua đời.
(2) Nguyên văn là "Trợ Trụ vi ngược", có nghĩa là giúp người xấu làm điều ác. Xuất phát từ 2 điển cố:
a. Sau khi Lưu Bang vào thành Hàm Dương, thấy cung điện nguy nga, châu báu vô vàn, mỹ nữ vô kể thì muốn ở lại trong cung vui vầy hưởng thụ. Nhưng lúc đó võ tướng Phàn Khoái khuyên y không nên vì chuyện nhỏ mà làm lỡ việc lớn, nhưng y không nghe, Trương Lương lại khuyên y rằng sở dĩ bọn họ có thể đánh tới Hàm Dương, chủ yếu do Tần Quốc tàn bạo vô lý. Bọn họ phải thay trời hành đạo, diệt trừ thế lực xấu xa, xóa bỏ sự xa hoa lãng phí và hoan lạc của tiền triều, thi hành chính sách tiết kiệm, hiệu triệu thiên hạ, nếu hiện giờ y chiếm lĩnh Tần quốc mà chỉ biết hưởng thụ vui vầy thì chính là hành vi "Trợ Trụ vi ngược". Lưu Bang nghe Trương Lương nói có lý, bèn rút khỏi Hàm Dương, đóng quân bên ngoài.
"Trụ" ở đây ý chỉ vua Trụ vương, nổi danh bạo chúa trong lịch sử.
b. Vua Trụ vô cùng sủng ái phi tử Đát Kỷ, Đát Kỷ không những mị hoặc, mà còn rất độc ác, chỉ để thỏa mãn tâm tính điên cuồng bất thường của mình mà lôi kéo, dụ dỗ Trụ vương bày ra các hình phạt cực kỳ tàn khốc, Trụ vương luôn chiều theo ý nàng. Bởi vậy, người đời sau luôn quy tội triều Ân diệt vong vì Trụ vương sủng ái phi tử quá mức, Đát Kỷ là "Nữ nhân họa thủy". Nhưng nhân vật Đát Kỷ có nghi vấn chỉ là nhân vật xuất hiện trong truyền thuyết, không có thật.
(3) Nguyên văn là cụm "Lang bái vi gian", lang là sói, bái là một giống thú như chó sói. Ngày xưa nói con lang con bái phải đưa nhau đi mới được, lìa nhau thì ngã, vì thế cùng nương tựa nhau gọi là lang bái - 狼狽. Lang bái vi gian - 狼狽為奸 cùng nhau làm chuyện xấu.