Con Trai Gian Thần


Trong thời hiện đại có một cái gì đó được gọi là camera, có thể nhìn thấy phong cảnh và lưu những hình đó lại, sau đó gửi cho bạn bè và gia đình, để tất cả mọi người có thể cùng chiêm ngưỡng.

Nhưng ở thời cổ đại, không có loại máy móc này, chế tạo hình như cũng rất phiền phức, mấu chốt là không có nguyên liệu, "Hà Ngọc" trong trí nhớ không biết cách làm, vì thế hắn thay đổi phương pháp khác.

Vẽ những cảnh đẹp ấy thành tranh.

Hắn từ nhỏ đã theo phụ thân đi qua không ít địa phương, rong chơi khắp núi non nổi tiếng, loại tranh này tiện tay có thể vẽ hai bức, một chút cũng không tốn sức.

Nếu như có thể dùng phương pháp này cùng Cố Yến Sinh kết một mối duyên cũng tốt, không được cũng nhiều nhất là lãng phí chút thời gian mà thôi, cớ sao không làm?
"Thiếu gia, người lại để mắt tới cô nương nào sao?" Nguyên Bảo lẩm bẩm nói, "Ta liền nói như thế nào ngay cả Công chúa cũng cự tuyệt, thì ra là có tình yêu khác.

"
Hà Ngọc thản nhiên liếc hắn một cái, "Nhiều chuyện, ta làm như vậy tự nhiên là có dụng ý.

"
Nguyên Bảo không tin.

Lúc đi vào cầm một nắm tranh lớn, lúc trở về một bức cũng không có, còn không đi cửa chính, trèo đầu tường nhà người ta, đây không phải là chột dạ không yên, chẳng phải là coi trọng người ta sao?
Bất quá Cảnh Nam cung là lãnh cung, bên trong ngoại trừ Tam hoàng tử mà Thiếu gia nói muốn đem làm con thừa tự ra, chẳng lẽ là phi tử trẻ tuổi nào đó? Hoặc là nha hoàn cung nữ năm đó đi theo hầu hạ?
Năm đó mẫu phi Tam hoàng tử cũng từng được vô vàng sủng ái, Hoàng Thượng thưởng không ít thứ tốt, bên người cũng có thể còn lưu lại mấy cung nữ nha hoàn trung thành, Thiếu gia nhất thời cao hứng, coi trọng các nàng.

Hà Ngọc biết hắn đang nghĩ gì, thản nhiên nhìn hắn.

Nguyên Bảo bị hắn nhìn chằm chằm đến sợ hãi, "Thiếu gia người vẫn nên phạt ta đi.

"
Hà Ngọc xoay người tiếp tục đi, "Một chân đuổi theo.

"
Hắn có nhiều ý tưởng cổ quái, thủ đoạn tra tấn người cũng là vô số, Nguyên Bảo không có phòng bị, kêu thảm thiết một tiếng đáng thương hề hề cầu xin tha thứ, không lay chuyện được tâm địa sắc đá của Hà Ngọc, cứ như vậy trơ mắt nhìn hắn cong chân nhảy theo.

Thằng nhãi này ngày thường không thích hoạt động, công phu cũng yếu, chịu không nổi khổ, vừa nhảy một chút đã làm như chịu rất nhiều ủy khuất cho mình.

Cũng chỉ ở trước mặt Hà Ngọc mới dám như vậy, nếu đổi chủ tử, đã sớm đánh chết hắn.

Hà Ngọc lòng dạ rộng rãi, hơn nữa có đôi khi hắn rất hâm mộ Nguyên Bảo.

Ăn và ngủ, ngủ và ăn, vô tư.

Không cần suy nghĩ nhiều như vậy, cũng không cần học nhiều thứ như vậy, càng không cần giống như hắn mỗi ngày phải kiên trì luyện công.

"Đi tìm vài người hỏi thăm, gần đây trong cung có động thái gì?" Hà Ngọc nhét một ít ngân phiếu cho hắn.

Đôi khi việc làm này bây giờ rất là đúng đắn.

"Bây giờ sao?" Nguyên Bảo hỏi.

"Ừm."
"Ta lập tức đi ngay." Nguyên Bảo cầm ngân phiếu nhét trong ngực vui vẻ chạy đi.

Hà Ngọc lắc đầu.

Một ít tiền như vậy đã bị mua chuộc, thực sự không có tiền đồ.

Hắn cho nhiều, dùng không hết đều rơi vào túi Nguyên Bảo, hắn dùng nó làm chuyện gì Hà Ngọc không quan tâm.

Nguyên Bảo đi rồi, trên đường trở về chỉ còn lại mình hắn, Hà Ngọc bẻ gãy một cành mận, bỏ đi những phần dư thừa, làm thành một cây gậy nhỏ trơ trụi, đem đi luyện kiếm.

Trước khi nghỉ phép, Vũ phu tử dạy bọn họ một bộ kiếm pháp, Hà Ngọc từng thấy Cố Yến Sinh sử dụng qua, là ngày giết Bát hoàng tử.

Lúc ấy hắn quá mức khiếp sợ, ngược lại xem nhẹ chuyện Cố Yến Sinh dùng bộ kiếm pháp giống với Võ phu tử từng dạy mình "Phá Vân Cửu Thức".

Chiêu này lấy khinh công làm chủ, bởi vì bọn họ tuổi còn nhỏ, nếu thật sự cùng người lớn liều mạng đấu nhau về sức lực hoặc kinh nghiệm thì chỉ sợ sẽ chết rất thảm, cho nên Võ phu tử nghĩ ra biện pháp, để cho bọn họ có thể dựa vào kỹ năng để khéo léo chiến thắng.

Cố Yến Sinh lúc ấy vì để phòng thân, chiêu này xem qua cũng không phải sở trường của y, hoặc có lẽ y chỉ biết có cái này thôi, nên không thể không dùng.

Dù sao có là loại nào đi nửa hắn cũng không có liên quan đến Võ phu tử.

Cũng có thể không có liên quan thật, là tên này trộm xem bọn họ luyện võ, cũng cảm thấy hứng thú với chiêu này.

Nếu cảm thấy hứng thú, vậy thì học cho tốt đi.

Cổ tay Hà Ngọc vắt ngang, cành cây run rẩy, bỗng dưng đảo qua, từng mảng hoa mận rơi xuống lả tả.

Kiếm của hắn linh hoạt sắc bén, nhẹ nhàng lướt đi, đại khái là có quan hệ với người dùng nó, Hà Ngọc am hiểu nhất chính là khinh công, chiêu này vừa vặn cùng khinh công bổ sung cho nhau, cho nên người đầu tiên trong Thư viện học được "Phá Vân Cửu Thức" không phải Chu Hạo Nhiên, mà là hắn.

Nếu muốn dạy người, tuy rằng không bằng Võ phu tử, nhưng có thể làm được, bất quá đối với Cố Yến Sinh cũng vừa đủ.

Cố Yến Sinh nhất định là từ rất xa nhìn trộm bọn họ luyện kiếm, chỉ có thể học lướt qua, sử dụng cũng không kỹ càng thuần phục, cho nên Hà Ngọc hiểu lầm cho rằng công phu của hắn không cao.

Hắn khẳng định y muốn giấu diếm công phu chân thật của mình, mẫu phi đã dạy cho y, võ công tộc Miêu Cương rất dễ dàng sẽ bị người ta nhìn ra.

Trong rừng hoa mận có một thân ảnh sáng màu, lúc cao lúc thấp, lúc trái lúc phải, kiếm của Hà Ngọc chỉ đến đâu, nơi đó biến thành một biển hoa.

Dưới chân hắn quét ngang, trên mặt đất vô số bông tuyết bay lên, vạt áo choàng xanh nhạt phất qua, vừa đẹp mắt vừa tràn đầy sức sống.

Bốp bốp!
Nguyên Bảo hưng phấn vỗ tay, "Thiếu gia múa kiếm tốt lắm.

"
"Ngươi thật phiền phức." Hà Ngọc sắc mặt âm trầm, chuẩn bị tìm một cái cớ đem Nguyên Bảo xử lý.

Nguyên Bảo hoảng sợ, vội vàng đem tin tức vừa tìm hiểu tới nói cho hắn biết, "Thiếu gia, chuyện người bảo ta hỏi thăm ta đều hỏi thăm được rồi.

"
Sắc mặt Hà Ngọc lúc này mới tốt hơn một chút, "Nói đi.

"
"Ta tìm mấy người hỏi qua, nói là Hoàng thượng mấy ngày trước đột nhiên đem mẫu phi của Nhị hoàng tử cấm túc, trong vòng ba tháng chỉ cho phép ăn chay niệm Phật, không được ngửi mùi thịt hay ăn cay." Nguyên Bảo ngũ quan thanh tú nhăn lại một chút.

"Nói đến cũng lạ, Hoàng thượng vừa mới cấm túc mẫu phi Nhị hoàng tử, liền đem người điều tra vụ án của Bát hoàng tử rút đi."
Đầu óc Hà Ngọc vừa chuyển liền hiểu, Cố Yến Sinh quả nhiên dùng kế giá họa, nhưng Nhị hoàng tử thuận tay trái, ngày đó y chẳng lẽ cũng dùng tay trái sao?
Hà Ngọc lần đầu tiên trải qua loại chuyện này, lúc ấy tâm loạn như ma, nhìn không ra rất nhiều chi tiết, hiện giờ cẩn thận cân nhắc mới phát hiện Cố Yến Sinh quả thật đáng sợ.

Ngay cả Nhị hoàng tử thuận tay trái cũng có thể bắt chước, không đúng, ngay từ đầu hắn dùng tay phải, nhất định là ở thời khắc nguy nan mới dùng tay trái chống lại.

Mục đích làm như vậy chính là muốn người khác loại bỏ hiềm nghi với Nhị hoàng tử, cho nên từ đầu luôn dùng tay phải, nhưng thời khắc mấu chốt hắn sơ ý lộ ra dùng tay trái.

Loại bản năng này mới khiến người ta tin tưởng nhất.

Nhưng chỉ có những thứ này còn chưa đủ, Cố Yến Sinh nhất định còn làm những việc khác, làm cho Hoàng thượng tin tưởng chắc chắn chính là Nhị hoàng tử làm.

Hắn đã làm gì?
Cuộc đời của tiểu tử này Hà Ngọc đã tra qua, có thể xem như ngồi tàu lượn siêu tốc, lúc lên lúc xuống, rất mạo hiểm.

Cho dù tâm tư vô hại, nhưng bị người bên cạnh bức bách, hắn mới thành bộ dáng hiện tại.

Hắn bị biếm vào lãnh cung, thân phận đột nhiên thay đổi, không có giá trị lợi dụng, tương đương với không ai để ý tới, hoặc là nói mỗi người đều có thể giẫm đạp.

Không thể nói trong hoàng cung không có một người tốt, mà là ở hoàn cảnh vậy, nơi đâu cũng là xà quật.

Ngay cả lúc mới nhập cung là một đóa sen trắng, không bao lâu cũng sẽ nhuộm thành màu đen.

Dần dần mất đi sự tinh khiết ban đầu, mỗi người đều có sự tính toán cho mình.

Một tiểu hoàng tử bị đánh vào lãnh cung, tương đương với vĩnh viễn không có khả năng xoay người, ai sẽ đối xử tốt với hắn? Không đánh hắn đã xem như cảm tạ trời đất rồi.

Trong hoàn cảnh như vậy, Cố Yến Sinh nhất định đã nghĩ thông suốt rất nhiều việc, tỷ như dã tâm, điển hình nhất là quyền lực.

Không bao giờ phải lo lắng sợ hãi nữa, sẽ không bao giờ có người có thể uy hiếp hắn nữa, chỉ cần tàn nhẫn hơn một chút, suy nghĩ nhiều hơn một chút, cái gì cũng sẽ có.

Loại người này có tính tự giác, lại có năng lực, không cần dẫn dắt, tự mình đi lên, rất tốt.

Hà Ngọc thích hợp tác với những người như vậy, vừa có động lực, cũng có tính khiêu chiến.

Hắn chính là muốn thử xem từ nghịch cảnh tự sinh trưởng, cảm cảm giác nơi nơi đều bị mai phục, như vậy mới có thể trưởng thành nhanh hơn, Cố Yến Sinh chính là lựa chọn tốt nhất.

Vẫn là câu nói kia, dệt dấm thêu hoa, không bằng đưa than trong ngày tuyết.

"Nguyên Bảo, sau khi trở về chuẩn bị tốt văn phòng tứ bảo, ta còn muốn vẽ tranh." Một lần có lẽ rất khó đả động người nọ, vậy thì làm nhiều lần, chắc chắn có ngày thành công.

"Thiếu gia còn muốn vẽ tranh?" Nguyên Bảo ngạc nhiên, "Cô nương ánh mắt cao quá vậy, ngay cả Thiếu gia cũng chướng mắt?"
Thiếu gia luận tài hoa có tài hoa, luận tướng mạo có tướng mạo, ngay cả Công chúa cũng yêu thích Thiếu gia.

Đúng là không có mắt, Thiếu gia như thế này, nếu hắn là nữ nhi, không chừng cũng bị Thiếu gia mê hoặc, cư nhiên lại có người có thể cự tuyệt Thiếu gia?
"Thiếu gia, rốt cuộc là loại cô nương gì?"
Hà Ngọc suy nghĩ một chút, "Cao cao gầy gầy, mặt như quan ngọc, một đôi mắt ngọc lưu ly, ôi, thiếu chút nữa đã quên, người này có một nơi rất xuất sắc nhất chính là đôi tay kia.

"
Khớp xương rõ ràng, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, mu bàn tay trắng nõn mỏng manh, mạch máu màu xanh nhạt ngang dọc gồ lên, giống như khuyết điểm trên khối ngọc xinh đẹp, lại giống như đường hoa văn trời sinh.

Nguyên Bảo ở trong đầu họa qua một lần, "Thiếu gia thích nhất định là mỹ nhân.

"
Cố Yến Sinh mặt non nớt, nếu mặc nữ trang, lại trang điểm một chút, hình như cũng không quá kém, có thể xem như mỹ nhân.

Hà Ngọc phụ họa, "Dù sao cũng khẳng định so với bộ dạng của ngươi thì đẹp hơn nhiều.

"
"Phải là như vậy." Nguyên Bảo vẫn có chút tự giác, thậm chí có chút tự hào, Thiếu gia nhà hắn thích phu nhân tương lai, ngay cả tay cũng miêu tả đẹp như vậy.

Chờ một chút, Thiếu gia vừa rồi có phải hay không nói người này hình như cái gì Vân Vân?
Người này?
"Oa, Thiếu gia, người còn nói người không phải đoạn tụ! Cư nhiên nhìn trúng nam tử."
"Ai bảo ngươi là khen nam tử khác đẹp chính là đoạn tụ?"
Hà Ngọc sải bước đi trước, "Đây là thuần túy thưởng thức."
Hắn là sói, Cố Yến Sinh là rắn, còn là một con rắn độc, chỉ có thể nhìn từ xa, không thể nhìn gần, cho nên nhiều nhất chỉ là thưởng thức thôi.

"Vậy Thiếu gia thích cái gì?"
Trong đầu Hà Ngọc lại hình dung hình bóng của Công chúa, nếu Công chúa tâm cơ nặng hơn một chút, lại tàn nhẫn một chút, không nên dễ dàng thích hắn như vậy, không phải vậy thì hình như thật sự đối với hắn là tình yêu chân thành.

Chỉ là tình yêu này vừa chớm nở, đã bị dập nát.

Hắm không thể có khả năng với Công chúa.

"Ngươi nói thật nhiều." Hà Ngọc lườm hắn một cái, đi trước một bước trở về Phượng Tú cung.

Trễ như vậy, Hoàng hậu hẳn đã ngủ, hắn cùng Nguyên Bảo vào phòng, cùng Mãn Hà nói vài câu, hỏi một chút tình huống của Hoàng hậu, không sai biệt lắm, liền cùng đi về phía đông chuẩn bị phòng.

Hà Ngọc vẽ tranh, Nguyên Bảo viết thư.

"Dùng tay trái viết." Hà Ngọc sợ bị Cố Yến Sinh nhận ra.

"A." Nguyên Bảo không hiểu, "Thiếu gia, chữ của ta vốn đã xấu, dùng tay trái viết chẳng phải là càng xấu sao? "
"Dù sao cũng đều xấu, dù đổi hay không cũng không phải đều xấu sao?"
Nguyên Bảo: "..."
Ta không còn gì để nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui