A
Lại một tiếng la thê lương, thân thể của quản gia liền đụng vào tường, phù một tiếng, lại phun ra miệng máu, đã không còn hơi sức bò dậy, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu khẩn hắn.
“Trước đó ngươi dùng chân nào đá nàng ấy, hử?” Tư Mã Dật nhàn nhạt liếc nhìn hắn ta, giọng nói bình thản giống như là đang hỏi thăm một chuyện rất bình thường, nhưng mà đáy mắt kia lưu chuyển ánh sáng sắc bén lại làm cho bất luận cái gì ở chỗ này cũng cảm thấy sát khí quỷ dị.
Quản gia đau đớn nhíu chân mày, sợ hãi ở đáy mắt chỉ có tăng không giảm.
“Không nói, như vậy ta đành phải phế hai chân!” Tư Mã Dật hừ lạnh một tiếng, che dấu hai tròng mắt bắn tán loạn ra tia sáng sắc bén như mũi dao nhọn.
Rắc rắc một tiếng đi qua.
“A! ! ! ! ! ! ! !” Tiếng quát tháo kinh khủng thê lương chói tai của quản gia xé rách cả màn đêm.
Ngày hôm sau, lập tức đã có người ở ngoài cửa lớn của Lục Phiến Môn phát hiện một người một thi thể.
☆☆☆☆☆☆
“Cái gì, ngài nói là đã tìm được người phóng hỏa đốt Vương Phủ, lại còn tự mình đi tự thú sao!” Khi Tần Hoài Hoài nghe nói tin tức kinh người này thì kinh hô nhảy lên, ngơ ngác nhìn Âu Dương Phi trước mắt.
Hôm nay có người quỳ gối bên ngoài Lục Phiến Môn, bên cạnh còn để thi thể của quản gia, toàn thân trên dưới đều là vết thương, vết máu loang lổ, thê thảm không nỡ nhìn.
Người tới tuyên bố là quản gia bức ép hắn, hợp mưu phóng hỏa đốt phủ Thụy vương gia, sau đó lại giá họa cho Yến Phi Tuyết, sau quản gia lại muốn giết người diệt khẩu, nhưng không biết làm sao lại bị hắn giết lầm, sau đó người này giác ngộ, liền tới nha môn tự thú.
“Cứ như vậy!” Tần Hoài Hoài nghe xong liền ngây dại, liều mạng nháy mắt, sửng sốt không thể phục hồi tinh thần lại từ trong tin tức khiếp sợ như thế.
Này, này không khỏi là quá thần kỳ ư, chỉ đơn giản như vậy , mà vấn đề của nàng được giải quyết!
“Ừ!” Âu Dương Phi uống một ngụm trà, lại nói, “Xác thực có rất nhiều nghi điểm, nhưng mà người tới cũng đã thừa nhận, còn nói chuyện đã qua rất cặn kẽ, vì thế tôi không thể không tin!” Mặc dù nàng cũng có hoài nghi, nhưng mà lời nói của người tới tự thú lại giọt nước cũng không lọt, muốn tra cũng không biết tra từ đâu, mà mấu chốt nhất chính là, Duệ Vương gia nghe xong lời khai của hắn, ngay cả thốt một tiếng cũng không có, chẳng qua là im lặng tỏ vẻ cam chịu, người bị hại cũng không phát biểu nghi vấn, nàng cũng chỉ có thể vì vậy xử án!
“Như vậy . . . . . .” Vào lúc này đến phiên Tần Hoài Hoài không hiểu, mặc dù lời nói của người tự thú giọt nước cũng không lọt, nhưng chính là vì hắn nói giọt nước không lọt mới khiến cho người đem lòng sinh nghi, theo lý thuyết, người thông minh giống như Tư Mã Duệ, sẽ không thể không phát hiện được nghi ngờ trong đó, vì sao hắn lại dễ dàng chấp nhận !
Kỳ quái, quá kỳ quái mà! Tần Hoài Hoài trực tiếp lắc đầu.
“A, đúng rồi, hôm nay ngươi nói còn có chuyện khác tìm ta, đến tột cùng là chuyện gì?” Âu Dương Phi hỏi nàng.
“Cái đó, tôi là muốn hỏi ngài, có phương pháp gì có thể đối phó với Hái Hoa Tặc không?” Tần Hoài Hoài lập tức tỉnh táo tinh thần, đến gần nàng ấy hỏi.
Nàng ấy dầu gì là cũng là đệ nhất bộ khoái kinh thành danh tiếng lừng lẫy, cái dạng tặc nhân gì mà chưa từng thấy qua, những thủ đoạn bắt trộm cũng không ít!
“Đối phó tiểu tặc này, phương pháp có rất nhiều, nhưng vì sao ngươi muốn biết?” Âu Dương Phi nhìn quan sát Tần Hoài Hoài một cái, “Chẳng lẽ ngươi. . . . . .”
“Ha ha, Âu Dương tuần bổ không phải là muốn tìm hiểu võ nghệ với tôi sao, tối nay chính là thời cơ tốt nhất. . . . . .” Tần Hoài Hoài không trả lời vấn đề của nàng ấy, chỉ là cười ha ha, nheo cặp mắt lại, cười và nói, “Không biết, ngài có hứng thú cùng nhau tìm hiểu một phen không!”
Âu Dương Phi lập tức hiểu ý nghĩa sâu xa trong nụ cười của nàng ta, hiểu ý gật đầu một cái.
Tần Hoài Hoài ngoắc ngoắc đầu ngón tay với nàng ấy, đầu hai người liền chạm vào nhau, bắt đầu huyên thuyên đặt kế hoạch…..
Đêm đó, bầu trời đêm vốn là yên tĩnh như thế đã bị một tiếng đao kiếm sắc bén đánh nhau phá vỡ.
Một bóng đen từ trong phòng Tần Hoài Hoài phá cửa ra.
Khi Tư Mã Dật chạy tới, thì lại phát hiện Tần Hoài Hoài che vai phải thật chặt, ngồi dưới đất bất lực.
Máu vết thương ở vai phải chảy như rót, sắc mặt của nàng trắng bệch đáng sợ, môi dưới cắn chặt càng trắng bệch không có một tia máu.
“Đáng chết!” Tư Mã Dật thấp giọng mắng, sau đó vội vàng ôm nàng đi đến giường.
Đi vòng qua sau tấm bình phong, nhẹ nhàng đặt nàng lên trên giường.
“Cho ta nhìn xem thương thế của nàng!” Đỡ nàng xong sau đó, hắn vội vàng muốn vén cổ áo của nàng lên nhìn vết thương.
“Tôi. . . . . . Tôi. . . . . . Không có sao.” Tần Hoài Hoài cắn chặt hàm răng, nếu không ý thức của mình sẽ tan rã, khóe miệng lại dâng lên nụ cười khổ sở.
“Ta xem một chút!” Tư Mã Dật xé ra y phục trên vai nàng, vừa nhìn đã lập tức phẫn nộ quát, “Còn nói không sao!”
“Không cần!” Tần Hoài Hoài dùng sức đập tay của hắn, “Nam nữ. . . . . . Thụ thụ bất thân, tôi. . . . . . Hãy bảo. . . . . . Hạnh nhi đến đây đi. . . . . .”
“Dẹp nam nữ thụ thụ bất thân của nàng đi!” Tư Mã Dật cũng không biết ăn phải hỏa dược gì, cặp mắt đều có thể phun ra lửa, hắn đẩy tay Tần Hoài Hoài ra và quát, “Đợi đến khi cô nàng đó tới trước mặt nàng, thì nàng đã sớm chết rồi !”
Ách
Lần đầu thấy hắn phát hỏa lớn như vậy, hắn luôn luôn phúc hắc, lại còn nói thô tục! Điều này làm cho Tần Hoài Hoài mở rộng tầm mắt!
Im lặng nhìn nhìn sau lưng hắn, lại phát hiện Hạnh nhi đã sớm bị một màn này trước mắt dọa sợ, sắc mặt còn khó coi hơn Tần Hoài Hoài, đỡ khung cửa, hai chân đã run run, sửng sốt ngay cả hơi sức bước một bước cũng không có!
Ai
Tần Hoài Hoài im lặng, cực kỳ im lặng, tại sao nàng lại có một nha đầu nhát gan như vậy chứ!
Tư Mã Dật cũng không quản nàng có phản đối hay không, xoạt một tiếng đã xé y phục của nàng ra một mảng lớn, điểm huyệt vị cầm máu, sau đó cẩn thận rửa sạch, thoa thuốc, băng bó cho nàng.
Khi hắn đến gần, mùi vị quen thuộc này lại quanh quẩn ở trong hơi thở, động tác kia liên tục thuần thục, lưu loát, dường như trước đó hắn đã làm qua rồi.
Ánh mắt quét qua băng vải trên bả vai thì ánh mắt thu lại, ánh mắt của Tần Hoài Hoài tối sầm lại.
Nắm bột thuốc ở trong tay, bóp lại thật chặt, ngước mắt lên thì thấy hắn hết sức cẩn thận băng bó ình, động tác nhẹ nhàng mà cẩn thận, giống như hắn đang đụng vào là một vật phẩm cực kỳ trân quý lại còn dễ vỡ.
Đáy mắt của hắn nổi lên ân cần khiến đáy lòng của Tần Hoài Hoài bốc lên một tia ấm áp, cứ thế nắm túi bột thuốc ở trong tay không thể ra tay, chẳng qua là nắm thật chặt.
“Tốt lắm!” Cuối cùng đầu hắn đầy mồ hôi ngước mắt mỉm cười nói với nàng, “Không sao, còn đau không?”
Một lời dịu dàng kia, giống như một làn gió mát, thổi vào đáy lòng của nàng, tâm hồ hơi nổi lên gợn sóng, tim đập rộn lên, có chút cuồng loạn. . . . . .
Thấy nàng không nói gì, Tư Mã Dật lại nhích tới gần chút, tra xét thương thế của nàng, ân cần hỏi, “Thế nào, đau lắm hả?”
Ân cần ở trong ánh mắt mang theo một tia tình cảm vô cùng lưu luyến không dễ dàng phát giác, chói lọi như ánh trăng trong suốt, lại có chút như phung phí, dần dần muốn mê mắt người.
Mỗi một lần khi hắn đến gần, Tần Hoài Hoài luôn giống như uống rượu say, chóng mặt, hai gò má lại bắt đầu hơi nóng lên, nơi cổ họng hơi khô ráp, cặp mắt ngơ ngác nhìn hắn.
Mồ hôi hột trong suốt, từ khuôn mặt tuấn tú của hắn chảy xuống, làm ngũ quan góc cạnh rõ ràng càng tinh xảo như được chạm khắc hoàn mỹ mê người.
Tần Hoài Hoài theo bản năng đưa tay ra, lau mồ hôi hột cho hắn.
Trong nháy mắt tay chạm vào mặt của hắn, có một dòng điện lập tức vọt qua quanh thân, hai người đều chấn động, và nhìn nhau.
“Nàng. . . . . .” Tư Mã Dật kinh ngạc nhìn Tần Hoài Hoài, mắt từ từ trợn to, đáy mắt xẹt qua một tia vui mừng thật nhanh.
Ánh mắt vụt qua một cái, tay duỗi ở giữa không trung của Tần Hoài Hoài cứng đờ, mới ý thức được, mới vừa rồi mình có chút mê loạn, đang muốn thu tay trở về.
“Phi Tuyết. . . . . .” Tư Mã Dật lập tức bắt lấy tay của nàng, giữ ở trong lòng bàn tay, ôn hòa thân thiết hỏi, “Còn đau không?”
“Tôi. . . . . .” Nhìn đôi mắt mê hoặc lòng người kia, Tần Hoài Hoài phát hiện mình có chút lắp bắp.
Ánh mắt của Tư Mã Dật quét qua đôi môi của nàng thì vụt sáng lên, lưu luyến triền ~ miên đêm đó, tư vị ngọt ngào lập tức xông lên đầu, nơi cổ họng căng thẳng, ánh mắt cũng không thể rời khỏi đôi môi của nàng.
Không khí trong nháy mắt có chút mập mờ tế nhị, tình ý lưu luyến theo khí trời gió đêm tản ra. . . . . .
Hai tròng mắt lại liếc lên, môi của hắn đang từ từ đến gần. . . . . .
Trong tay truyền đến nhiệt độ lòng bàn tay của hắn, mềm mại như vậy, là loại cảm giác có thể làm người an tâm, tựa như đêm đó nàng ôm lồng ngực. . . . . .
Rượu tối nay, rất say lòng người, cảm giác say nồng tràn ngập ra, rõ ràng chỉ là cảm giác hơi say, lại đã sớm say đến rối tinh rối mù, cặp mắt mơ hồ chỉ có thể nhìn hắn từ từ đến gần đôi môi, cảm giác lạnh như băng dán lên đôi môi, mềm mại như kẹo đường, đôi môi ngứa ngáy giống như bị lông vũ quét qua. . . . . .
Đêm đó cảm giác mông lung mà ngọt ngào như dòng nước chậm rãi chảy xuôi trong thân thể. . . . . .
Đột nhiên, một ánh sáng lạnh quét qua, giống như băng đánh xuyên qua từ trong đầu!
Má ơi! ! ! ! !
Trong nháy mắt Tần Hoài Hoài thanh tỉnh lại, thân thể cứng đờ, lập tức ngửa đầu ra sau, ánh mắt vừa đúng lúc chống lại tia sáng sắc bén không vui của Tư Mã Dật!
“Khốn kiếp!” Nhìn thẳng vào mắt vài giây, sau đó Tần Hoài Hoài đột nhiên đánh ra một quyền về phía hắn!
“Nàng sao thế!” Con mắt trái của Tư Mã Dật bị ngưng tụ do nàng đánh một quyền bất thình lình, hắn che mắt, kinh ngạc nhìn nàng và nói.
Nha đầu này điên rồi sao, một khắc trước rõ ràng còn rất tốt mà, dịu dàng giống như con mèo con nhu thuận, sao chưa hôn tới, nàng liền lập tức lại biến thành cô gái hung hãn!
“Người của đêm đó, quả nhiên là ngài!” Giờ phút này mê ly trong mắt Tần Hoài Hoài đã sớm bị lửa giận xông đến tan thàng mây khói, nàng nắm chặt quả đấm, cắn răng nghiến lợi, óan hận nhìn hắn.
“Cái gì!” Tư Mã Dật lúc này mới từ trong mê tình tỉnh táo lại.
Tần Hoài Hoài lật người xuống giường, đi tới phía hắn, che dấu hai tròng mắt và hỏi, “Đêm đó ở Duệ Vương gia, người chữa trị vết thương cho tôi là ngài, Dật Vương gia, đúng không!”
“Nàng. . . . . .” Nghe vậy, Tư Mã Dật đột nhiên ý thức được gì đó, nhướng mày hỏi, “Nàng làm thế nào biết được!”
“Rất đơn giản, là mùi trên người ngài bán đứng ngài!”
“Mùi vị trên người ta ! ?”
Tần Hoài Hoài hừ lạnh một tiếng, “Trước ở Duệ Vương gia, ngài cố ý đổi xiêm y, vì vậy mùi vị không giống nhau, nhưng mà tối hôm trước, lúc ngài đổi dược cho tôi, lại không kịp thay xiêm y, cho nên lúc ở Lục Phiến Môn, thì tôi đã ngửi thấy mùi trên người ngài cùng hai hôm trước là giống nhau như đúc!”
“Còn có. . . . . .” Tần Hoài Hoài chỉ chỉ trên vai, “Còn có cái này. . . . . .”