Con Yêu Nghiệt Này Ta Nhận


“Tần Hoài Hoài. . . . . .” Cổ Nguyệt đọc thật thấp, giống như từ đầu nàng ấy đã là Tần Hòai Hòai, vẻ mặt nghiêm túc lại thâm tình như vậy .
“Này, bà chị, tôi cảm thấy Yến Phi Tuyết dễ nghe hơn!” Tần Hoài Hoài, tên thật là khó nghe, Hắc Tử im lặng thầm nhủ, chọn cái gì không tốt, lại chọn cái tên này, quả nhiên là người phụ nữ không nói lý!
“Ai cần cậu lo. . . . . .” Tần Hoài Hoài không chút khách khí mà mắng cậu ấy, “Nhớ, từ nay về sau, các người phải gọi tôi là Tần Hoài Hoài, Tần công tử!”
Bắt đầu từ bây giờ, nàng sẽ bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới. . . . . .
Tần Hoài Hoài một tay cầm hoa lê trắng, một chân đứng ở trên ghế tròn, mặt hơi ửng hồng, mùi rượu xông lên, trong đôi mắt linh hoạt đã sớm bị sương mù che chắn, cộng thêm nói chuyện cũng liên tiếp đánh nấc.
“Là —— là . . . . .” thanh âm mơ hồ từ mặt bàn truyền đến.
Hạnh nhi bị nàng lôi kéo cũng uống không ít, nằm ở trên cái bàn tròn, nửa nâng đỉnh đầu nho nhỏ lên, cố gắng mở rèm mi đã sớm nặng nề, trong đôi mắt, đã thêm hai ba người Tần Hoài Hoài.
“Nào, cạn chén!” Tần Hoài Hoài hào khí mà giơ ly rượu lên, một tay cuộn tay áo lên, một chân đứng ở trên cái băng ngồi, hét lớn một tiếng, “Sạch ly này!”
Trước đó mọi người đã bị một ca khúc ly kỳ cổ quái của nàng ấy mà chóang váng ngây ngất rồi, hôm nay lại nhìn bộ dáng nàng ấy như vậy, trong đầu chỉ có hiện lên hai chữ —— im lặng!
“Cô uống say rồi, đừng uống nữa!” Cổ Nguyệt ngăn nàng lại, kéo tay của nàng qua, đặt ly rượu xuống, “Tôi đưa cô trở về phòng nghỉ ngơi cho khỏe nhé!”
“Không, nấc. . . . . . Tôi không có say!” Tần Hoài Hoài nấc cục một cái, “Tiếp tục. . . . . . Nấc, uống rượu. . . . . .”
Hắc Tử chỉ cảm thấy trước mắt từng nhóm một hắc tuyến. . . . . .
Hạnh nhi đã sớm gục xuống bàn, thở to ngủ, Như Nguyệt ôm cánh tay ca ca nhìn chị gái dũng mãnh trước mắt ‘ làm trò hề ’, nhíu chặt mày nhỏ.
“Được rồi, được rồi, tôi biết cô không có say, nhưng tôi say, cô đỡ tôi trở về phòng đi!” Cổ Nguyệt tựa hồ rất có cách làm thế nào để trị người say rượu, kéo tay Tần Hoài Hoài qua, ôm nàng vào trong ngực, sau đó nói với Hắc Tử, “Tôi đưa nàng ấy trở về phòng, các người cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi!”

“Ca ca. . . . . .” Hắc Tử vốn là nói muốn cùng đưa Tần Hoài Hoài về, nhưng Như Nguyệt bên cạnh kéo cánh tay của cậu thật chặt, cứ thế không thả cậu đi, vì vậy cậu cũng chỉ có thể bảo Cổ Nguyệt đưa Tần Hoài Hoài về, nói là chốc lát nữa sẽ đưa canh giải rượu qua để cho Tần Hoài Hoài tỉnh rượu.
☆☆☆☆☆☆☆
Một mùi thơm hoa lài nhàn nhạt nhẹ nhàng đến.
“Ngươi là ai?” Tần Hoài Hoài ngẩng đầu lên nhìn Cổ Nguyệt, mắt mang men say và hỏi.
Cũng ở trong ánh trăng mờ, thấy được một đôi mắt lưu chuyển tràn đầy màu sắc.
Đối với đôi mắt xinh đẹp, sâu sắc, tối tăm, yên lặng như thâm cốc điểm đầy sao, một ngôi sao băng sáng chói xẹt qua trên bầu trời đầy nhộn nhịp, rơi xuống đáy cốc, vẫn như cũ tản ra tia sáng trong suốt.
Một cái ngoái đầu nhìn rực rỡ, một nháy mắt màu mè.
Liếc mắt một cái vạn năm, trông mòn con mắt.
Một khắc kia khi chống lại hắn, Tần Hoài Hoài lại cảm thấy mình ngã vào tòa Tinh cốc này rồi, chờ chính là chính là trầm luân lại trầm luân, mà không muốn thức tỉnh.
“Ngươi, phải . . . . . Thần tiên không?” Tần Hoài Hoài mở trừng hai mắt, mang theo nụ cười ngây thơ và hỏi.
Hai tròng mắt phát ra tia sáng quyến rũ tự nhiên, môi mỏng khêu gợi nâng lên đường cong hoàn mỹ, như hoa đào nở ra ở trong ban đêm chói lọi say lòng người kia, phát ra tiếng động lòng người dễ nghe.
“Không, ta không phải là thần tiên, ta là tướng công của nàng.”
“Tướng. . . . . . Công?” Tần Hoài Hoài hiển nhiên vẫn còn ở trong mơ hồ, giữa lông mày hơi nhíu lại, “Tên của ngươi thật kỳ quái nha. . . . . .”
“Ha ha. . . . . . Nương tử thật thú vị, ta là tướng công của nàng, ta tên là Hồ Thanh Ca, nhớ, tên tướng công của nàng là ta, Hồ Thanh ca, đừng quên.” Tiếng cười trầm thấp lại êm ái từ phần môi của hắn phát ra, lại giống như tiếng nhạc Thiên Chi, tuyệt vời vô cùng.

Tần Hoài Hoài nghe thấy như si như say, lưu luyến si mê mà xoa đôi môi của hắn, nàng thật sự muốn biết, môi của hắn phát ra thanh âm say lòng người như thế nào.
“Tướng công, Hồ Thanh ca. . . . . .” Nàng giống như là mê muội, ánh mắt tan rã, ánh mắt si mê nhìn về phía hắn.
“Đúng vậy, nương tử của ta, ta chờ nàng đã lâu rồi.” lời của hắn dịu dàng như gió lần nữa vang lên ở bên tai, “Rốt cuộc, ta rốt cuộc cũng đợi nàng đến rồi.”
Ngữ điệu dịu dàng, ánh mắt thâm tình, giống như mang theo ma lực, thật sâu hấp dẫn nàng, một khắc kia, trong mắt của nàng chỉ có hắn.
Tần Hoài Hoài khẽ gọi tên của hắn, “Hồ — Thanh ————”
Chữ cuối cùng vẫn chưa nói ra, bởi vì đôi môi nàng đã bị một đôi môi dịu dàng phong tỏa.
Rất ngọt!
Tần Hoài Hoài chỉ cảm thấy một dòng ngọt tinh khiết đang chậm rãi chảy vào trong miệng, kèm theo một loại vui vẻ khó nói lên lời, lan tràn ở đáy lòng, nàng khát vọng loại thơm ngọt thấm lòng người này, khát vọng cái loại cảm giác vui vẻ đó phát ra từ trong đáy lòng.
Không giống với nóng bỏng trước đó, nụ hôn của hắn rất dịu dàng, dịu dàng giống như là một cơn gió nhẹ trêu chọc qua trái tim, xúc cảm kia kích động nhạy cảm nhất, thân thể không nhịn được mà run rẩy một trận, rồi lại trầm luân cực điểm.
Nàng vươn tay, với tới cổ của hắn, kéo hắn lại gần.
Cái động tác nhỏ này của nàng, khiến Hồ Thanh Ca được khích lệ cực lớn, hai tay có lực khóa chặt ở eo thon của nàng, trằn trọc mấy lần thưởng thức trẻ trung và xinh đẹp đến từ nàng.
Song cửa sổ vung lên, gió đêm mát mẻ bay vào, lại trước sau không thổi tan kiều diễm của phòng này.
Nụ hôn này, rất dài, lâu giống như trải qua nửa thế kỷ, nó giống như là đang tuyên thệ gì đó, dường như, rất sớm trước đó, bọn họ đã ước hẹn rồi.
Một lời thề, hứa hẹn cả đời.

Trong khỏanh khắc mà Tần Hoài Hoài cho rằng đã muốn đạt đến Thiên đường, thì cửa bịch một tiếng bị đá mở ra, giận dữ gầm lên.
“Hồ —— Thanh —— Ca!” Tư Mã Dật dáng người anh tuấn xuất hiện ở cửa.
Một cuộc gió trăng quyến luyến bị tiếng rống giận dữ hùng hậu có lực này, mang theo lực xuyên thấu đột ngột cuốn tan, bị gió đêm quấy rối, mang theo mềm mại, bay về phía bầu trời sao như ẩn như hiện kia.
Thanh kiếm sáng chói trong suốt xẹt qua, cuồn cuộn nổi lên một cơn gió mạnh mẽ, xông thẳng đến Hồ Thanh Ca.
Hồ Thanh Ca xoay người bay vọt lên, bay lượn nhẹ nhàng, bao bọc tay Tần Hoài Hoài rồi lại thêm mấy phần lực đạo.
“Buông nàng ấy ra!” Tay Tư Mã Dật cầm phi vân kiếm, cặp mắt bắn ra tia sáng bén nhọn tán loạn, áp đảo ánh trăng, sắc bén lại trong trẻo lạnh lùng, nhìn chăm chú vào hắn ta.
Hồ Thanh Ca ngẩng đầu lên, quét nhẹ người con trai trước mắt một vòng, trong hai tròng mắt hào hoa phong nhã, khẽ thoáng qua một tia sáng sắc bến, nhanh như sao băng xẹt qua, miệng khêu gợi nâng lên một độ cong quyến rũ, lạnh lùng nói, “Tư Mã Dật ngươi quản quá rộng rồi đấy! Đây vốn là chuyện giữa ta và nương tử của ta, ta thấy nên buông tay chính là ngươi!”
Tư Mã Dật chợt thu ánh mắt lại, trong đó lưu chuyển vẻ lo lắng, hung hăng trừng Tần Hoài Hoài còn đang ngủ say trong ngực Hồ Thanh ca.
Nha đầu chết tiệt kia! Bị người khinh bạc, lại còn có thể ngủ!
Đột nhiên, Tần Hoài Hoài đang ở trong giấc mộng bỗng cảm thấy một cơn gió lạnh đánh tới, không khỏi rùng mình, thân thể không tự chủ được mà nhích lại gần ngực Hồ Thanh ca.
Động tác này của nàng làm cho tiếng cười của Hồ Thanh Ca du dương.
“Ha ha, nương tử thật đúng là đáng yêu, ngay cả tư thế ngủ cũng say lòng người như vậy!” Nói xong, hắn nhẹ nhàng hôn xuống ở cái trán của nàng một cái, lưu luyến trong mắt như tia sáng lưu chuyển ngàn vạn.
Không biết có phải cảm thụ nụ hôn dịu dàng của hắn hay không, Tần Hoài Hoài trong giấc mộng đáp lại bằng thẹn đỏ mặt đáng yêu, bộ dáng kia nói đến xinh đẹp cỡ nào, động lòng người cỡ nào.
Ghê tởm! Cô gái chết tiệt này, lại còn cười với hắn ta!
Một cơn giận từ trong lồng ngực từ từ bốc lên, Tư Mã Dật xoay ngược lại chuôi kiếm, thanh kiếm lóe lên, một tia sáng mạnh mẽ xẹt qua bên trái Hồ Thanh Ca.
Vung ống tay áo, hắn ta như con bướm, nhẹ nhàng bay lên, nhẹ nhàng hạ xuống trước song cửa sổ, ánh mắt trở nên lạnh lùng, lạnh lùng nói, “Tối nay là sinh nhật nương tử của ta, ta tạm thời không muốn xung đột với ngươi, nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, nàng là nương tử của ta! Từ trước kia, ngươi không phải là đã biết!”
Tâm rét lạnh, Tư Mã Dật che dấu con ngươi, “Cho dù là nguyên lão quyết định, thì như thế nào, chỉ cần là cô gái bổn tọa muốn, ai cũng đừng mơ tưởng cướp đi!”

“Ha ha, khẩu khí thật lớn, ngươi xúi giục yêu quái dẫn ta tới rừng rậm Đen, còn mình lại ở nơi này quyến rũ nương tử của ta, loại hành vi tiểu nhân như ngươi làm cho ta khinh miệt!” Hồ Thanh Ca lạnh lùng cười một tiếng.
“Hành vi tiểu nhân, ngươi thừa dịp ta đi ra ngoài, dùng thủ đoạn ti tiện lừa nguyên lão đồng ý, hành vi chiếm Thánh nữ thì nói như thế nào!” Tư Mã Dật cười lạnh, “Buông Hòai Hòai ra, ta nói rồi, nếu muốn lấy được, thì dựa vào bản lãnh của mình đi!”
“Được, chúng ta sẽ tỷ thí một chút, dựa vào bản lãnh, xem đến tột cùng là ai có thể lấy được nàng ấy!” Nhẹ nhàng rơi xuống đất, Hồ Thanh Ca ôm Tần Hoài Hoài đứng ở cạnh cửa sổ.
Dứt lời, một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước hạ xuống bờ môi Tần Hoài Hoài.
Lời nói nhẹ nhàng, ngữ điệu kích động, không thèm quan tâm đến ánh mắt đủ để giết chết người của Tư Mã Dật.
Chỉ chuyển mắt một cái, trong mắt của Tư Mã Dật đã lần nữa khôi phục con mắt sắc lãnh mị, từ bên hông rút ra một thanh nhuyễn kiếm, nhắm thẳng vào Hồ Thanh Ca, “Chúng ta đi ra bên ngoài, ta không muốn quấy rầy đến nương tử của ta!”
“Ở chỗ này, chúng ta so xem, ngươi có thể từ trong tay của ta cướp nàng đi hay không, nếu như có thể, thì tối nay dẫn nàng đi, nếu không thể, như vậy chuyện sau này của nàng không liên quan đến ngươi!” Hồ Thanh Ca tà mị cười một tiếng, nụ cười như vậy hẳn là một mảnh băng hàn.
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, một tia sáng bắn ra, mũi tên gío này mang theo khí thế vô cùng mãnh liệt, xông thẳng vào Tư Mã Dật.
Chỉ thấy hắn không chút hoang mang, nhẹ nhàng cười một tiếng, vừa đề khí, thân thể liền bay ra ngoài cửa sổ, mũi kiếm như nhập vào biển , không tìm thấy.
Lại ba đường mũi kiếm bay tới, nội lực xen lẫn khinh cuồng, một đường quét tới phía Tư Mã Dật, một đường bổ tới khuỷu tay hắn, một đường khác phong kín đường lui của hắn.
Tư Mã Dật nâng kiếm, phi thân, nghiêng chuyển, động tác làm liền một mạch, lưu loát hoa mỹ, giống như là hắn đang múa kiếm, mà không phải đang đánh nhau.
“Để cho ngươi bốn kiếm, lần này ta nên đáp lễ rồi !” Sau đó Tư Mã Dật đứng lại, cổ tay chuyển một cái, một đường kiếm khí ép tới phía Hồ Thanh Ca.
Mũi kiếm xoắn một cái, khí thế như chẻ tre bay qua Hồ Thanh Ca, mũi kiếm tinh chuẩn, vạch tới cánh tay hắn ta, Hồ Thanh Ca bị đau một lần, buông lỏng tay ra.
Lại một đường mũi kiếm sấm chớp cuồn cuộn nổi lên, thân thể Tần Hoài Hoài liền bị quấn vào ngực của hắn.
“Ngươi!” Sau đó Hồ Thanh Ca đứng lại che cánh tay, nơi đó một mảnh máu đỏ.
“Cái này kêu là hiểm trung cầu thắng, lỗi là lỗi tại ngươi không nên buông tay, đổi lại là ta, cho dù chết, ta cũng sẽ không buông nương tử của ta, Hồ Thanh Ca, ngươi thua!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận