Thứ như mấy bữa tiệc ăn chơi xả láng này không thể thiếu ba thứ: người, ăn, uống!
Hai cái trước thôi tạm lướt qua, cái sau đúng là làm khó Hạ Hoàng Tuyền, cô vừa mới trưởng thành, hiếm khi chạm vào bia rượu, bởi vì người nhà thương cô, hơn nữa nói thật là cô không thích mùi vị đắng cay của rượu, cũng chẳng thể nào cảm nhận được cái vị “thơm nồng” mà người khác nếm ra.
Nếu không uống rượu thì thôi, cớ sao lại đau khổ?
Là vì mọi người đều tới mời rượu cô đây này!
Ban đầu còn không dám tiến lên, nhưng ăn no uống say, gan cũng to theo, trực tiếp bưng ly phi tới, “Không uống là khinh thường bọn tôi!” Câu này vừa nói ra, Hạ Hoàng Tuyền cũng chỉ đành bóp mũi mà uống, lúc đầu là uống nước trái cây, nhưng sau đó cô vô tình lấy nhầm bia thành nước trái cây, một hơi rót vào bụng, đợi đến lúc cô phát hiện ra thì đã muộn mất rồi, cô đã dốc cạn ly này.
“Một ly là gục” có lẽ nói về tình huống này đây.
Sau đó, thảm kịch xảy ra.
Trước ngày hôm nay, cô chưa bao giờ biết mình uống nhiều rượu sẽ say quá hóa điên, đương nhiên cô không nhìn rõ mấy người quanh mình.
Thế là…
Cái ly trong tay cô rơi xuống, “Choang!” sau một tiếng vỡ giòn tan, cái ly nát thành từng mảnh nhỏ.
Thương Bích Lạc ngồi ngay cạnh lập tức chú ý đến chuyện này, sau đó quay sang hỏi: “Làm sao thế?”
“…”
Từ từ, màu sắc với cái mùi này… “Em vừa uống bia à?”
“…”
Nhìn chăm chăm vào cô gái đang rũ đầu không đáp, lòng Thương Bích Lạc nổi lên lo lắng, anh nhẹ nhàng gọi: “Hoàng Tuyền?”
Khi anh đang vươn tay chuẩn bị xác nhận, cô đột nhiên ngẩng phắt dậy, một phát xách cổ áo anh lên, hơi nhướng mày, biểu cảm thiếu kiên nhẫn: “Tên khốn này, lúc nãy dong dài lằng nhằng ồn chết đi được! Muốn chết à! Đừng tưởng lớn lên đẹp trai thì tôi không đánh nhá!”
“…”
“Sao không nói gì hả?” Túm cổ áo lắc qua lắc lại, “Khinh thường tôi đúng không?”
Thương Bích Lạc che trán: “…Em say rồi.
”
“Nói bậy! Tôi đâu có uống!” Hạ Hoàng Tuyền nổi giận nói, “Tôi vẫn luôn uống nước trái cây, sao say được? Đừng hòng lừa tôi, tôi thông minh lắm đấy!!!”
Thương Boss lập tức ý thức được mình đúng là đần, người say rượu sao có thể nói mình say được cơ chứ? Đúng là không khoa học! Khi anh còn đang tự hỏi nên xử lý tình huống trước mắt như thế nào, Ngôn Tất Hành không biết chui tới đây từ khi nào, cười gọi: “Muội tử, lại đánh A Thương à?:”
Quần chúng A bỗng thấy cạn lời: “Cái kiểu chào hỏi này thật vi diệu.
”
Quần chúng B rất kích động: “Trạch đấu, đây chính là trạch đấu!”
Quần chúng C khinh thường hừ nhẹ thành tiếng: “Trạch đấu! Chưa đủ trình, đây là cung đấu mới đúng!”
Quần chúng A và B cùng sùng bái gật đầu: “Đúng là vậy, đại ca anh minh!”
Ngôn Tất Hành: “…”
Thương Bích Lạc: “…”
Đúng lúc này, Hạ Hoàng Tuyền lại động đậy, cô chớp chớp mắt, một phát ném thanh niên trong tay đi, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Ngôn Tất Hành cả nửa ngày, nhìn tới nỗi Ngôn tiểu ca hoảng hốt không thôi, hắn nhìn trái nhìn phải, nhưng cuối cùng vẫn không phát hiện mình bất ổn chỗ nào, ngược lại đành quay sang nhìn Thương Bích Lạc: “Tôi…làm sai gì à?”
Thương Bích Lạc còn chưa mở miệng, đã nghe thấy cô cười quái dị một tiếng, nụ cười này khiến da đầu hai thanh niên bỗng tê dại, nguyên nhân là do trong tiếng cười này rõ ràng có cảm giác “đê tiện” nói không lên lời…
Ảo giác rồi? Ngôn Tất Hành vừa định an ủi mình như vậy, bỗng thấy cô gái tiến về trước, đã thế còn nâng cằm hắn lên, cười cười.
Nụ cười này rất có phong cách của Tây Môn Khánh, cô vừa cười vừa nói: “Nương tử đây lớn lên thật tuấn tú, không biết tên họ là gì, đã bao nhiêu xuân xanh, nhà ở nơi nào?” Được rồi, đến cách nói cũng pha chút chân truyền của Tây Môn đại ca.
*Tây Môn Khánh là một nhân vật trong truyện Thủy Hử, tìm bên Tây Môn Khánh – Phan Kim Liên là biết.
“…A Thương, em ấy rốt cuộc uống bao nhiêu thế?” Ngôn Tất Hành đã biết chuyện gì xảy ra rồi.
“Một ly bia.
”
“…Một ly?” Ngôn Tất Hành nhìn cô gái đang nâng cằm mình cười “hi hi ha ha” rõ là vui vẻ, rồi lại nhìn mấy mảnh ly vỡ trên đất, suýt nữa nôn ra máu, “Một ly mà đã thế này?”
Thương Bích Lạc buông tay, không ngờ ngoài việc “sợ nhột” cô còn có nhược điểm này, đương nhiên điều anh không biết là đến ngay Hạ Hoàng Tuyền cũng không rõ chuyện này.
Một mặt thì thấy ngạc nhiên, mặt khác thì không chỉ mình anh phát hiện cái này…Hơn nữa, anh ngẩng đầu nhìn cái tay đang vuốt cằm Ngôn Tất Hành của Hạ Hoàng Tuyền, cảm thấy gai mắt ghê gớm.
Ngôn Tất Hành bị ánh mắt của anh đâm cho run lập cập, lệ rơi ào ào: “Tôi mới là người bị đùa bỡn cơ mà!” Cho nên đừng có dùng ánh mắt giết người ấy nhìn tôi nữa! Tôi vô tội mà!
Khi còn đang xoắn xuýt, cô gái đột nhiên buông tay, hai mắt sáng rực kêu lên: “Oa, lại một tiểu nương tử xinh đẹp nữa!” ‘Véo’ một phát vung tay hớn hở chạy đi xa.
Cái ly trong tay Ngôn Tất Hành cũng rơi xuống đất vỡ toang, bởi vì hắn biết, chuyện này ầm ĩ rồi! Chỗ này có nhiều đàn ông như vậy a a a a a, dựa theo sức lực của cô…Hắn buộc phải đi, cô muốn ngủ với ai chỉ là chuyện trong giây lát đấy! Nói lột quần tuyệt đối sẽ không lột giày đâu!!!
Xem ra tiêu đề lúc trước hắn nghĩ không sai mà, đúng là [Thừa dịp đêm đen gió lớn, Sư Vương bệ hạ đội nón xanh cho hậu cung của mình, mong mọi người cố gắng bảo vệ trinh tiết bản thân!]
Rồi lại tưởng tượng tới cảnh muội tử thật sự ngủ với ai đó, A Thương…Cứu mạng! Thành phố này gặp phải nguy cơ lớn trước nay chưa từng có kìa !!!
Hắn vội vàng chạy lên, một đuổi vừa gào: “Muội tử, chú ý liêm sỉiiiii !!!”
Chuyện sau đó…
Thắp nến!
Tóm lại, cô bị người nào đó dùng “xúc tua” trói về nhà.
Mặc kệ người khác đứng nhìn hay tham gia vào tấn bi kịch này như thế nào, bản thân “kẻ đầu têu” lại chẳng có ký ức gì, thực tế là từ lúc cô bắt đầu uống ly bia kia não đã bị nhảy điện, nói gọn là từ lúc xảy ra cho tới lúc khởi động lại, đoạn giữa không có ký ức.
Dù sao khi cô tỉnh táo lại, cô cứ mơ mơ màng màng cảm thấy mình được ai đó ôm trong lòng đút nước uống, cô giơ tay ôm lấy ly, cái miệng bé xinh nhấp từng ngụm nhỏ.
Bởi vì đầu vẫn còn quay quay, cô uống được mấy ngụm rồi thôi, nghiêng đầu nằm trong lồng ngực làm mình thấy ấm áp thơm tho kia, cọ cọ rồi lại cọ cọ, cuối cùng cũng tìm được chỗ thoải mái, tiếp tục rơi vào mơ màng.
Sau đó chợt cảm thấy trán mình bị người ta sờ, khác với nhiệt độ cơ thể nóng bừng của cô, cái tay kia rất thoải mái mát lạnh, giống như giữa trưa hè được ngậm một que kem.
Vì thế thanh niên bỗng nghe thấy cô gái rên lên một tiếng đầy thỏa mãn.
Thương Bích Lạc cảm thấy tình huống này rất đáng yêu, nhưng mà… Nhớ tới trò khôi hài do chính cô tạo ra kia, thanh niên đen mặt, suy nghĩ xấu xa chảy “ào ào” ra bên ngoài, anh vươn tay cho cô ăn một phát búng vào đầu!
“Hưm!”
Sau khi phát ra một tiếng hừ nhẹ, cô gái quay sang rúc đầu sâu hơn vào người mình đang ôm, không lộ tí da thịt nào, không thể không nói, dù đang mang BFF “đầu óc choáng váng”, nhưng trực giác cô vẫn có tác dụng như cũ, nhìn đi, giờ không phải là không đánh được rồi à?
Đúng vậy, không búng được trán thì quay sang búng ót.
Búng này!
“Au!”
Cô gái đột nhiên rúc cả người vào người Thương Bích Lạc, như chú gấu trúc chuẩn bị nhào lộn trên đất, tròn tròn ngốc ngốc.
Khoảng một phút sau, cô gái đột nhiên ngồi dậy, ôm đầu liều mạng kêu: “Choáng…Choáng quá…”
“…” Cứ duy trì cái tư thế lúc nãy, không choáng mới là lạ?
Anh đang muốn mở miệng nói chuyện, cô bỗng nhiên xông tới ôm chặt anh, lại thêm một trận cọ đầy mãnh liệt: “Chóng mặt quá, tôi chóng mặt quá…” Giọng điệu nghe vừa thê thảm vừa đáng thương.
Thương Bích Lạc ngẩn người: Đây là đang làm nũng à? Ngày thường cô ít khi thể hiện ý niệm này một cách trắng trợn, luôn bày ra bộ dạng muốn được anh vuốt lông nhưng mặt thì như không tình nguyện tí nào.
“Chóng mặt….
chóng mặt…”
Anh thở dài, vươn một tay sờ đầu cô, tay kia vỗ lưng cô: “Không chóng mặt, không chóng mặt nữa…”
Hiệu quả tức thì.
Hạ Hoàng Tuyền lập tức dừng âm thanh khóc lóc than phiền, dưới sự trấn an của anh dần yên tĩnh, cùng lúc đó, Thương Bích Lạc cảm thấy tâm trạng khá phức tạp, cái cảm giác có con sớm này là sao đây? Trước giờ anh không phát hiện trên người mình lại có tình cha mạnh mẽ như vậy đấy!
Hơn nữa…
Bế Hạ Hoàng Tuyền tới giường, mặc dù anh chỉ giúp cô cởi bỏ áo khoác, trên người cô vẫn còn mặc cái áo len mỏng, không thể nói là để lộ đường cong, nhưng bây giờ hai người lại sát gần nhau như vậy, cô còn không có tí phòng bị nào, trong lúc cọ xát, anh cảm giác nhiệt độ cơ thể mình đang dần lên cao.
Đương nhiên đây chỉ là chuyện thường tình, người con gái mình yêu đang nằm trong lòng, nếu anh không phản ứng tí nào mới là chuyện lạ.
Anh vươn tay, nửa dùng sức kéo đầu Hạ Hoàng Tuyền ra khỏi cổ mình, một tay khác ôm lấy eo cô, nghiêm túc nhìn chăm chú vào mặt cô.
Hình như cô buồn phiền vì giấc ngủ bị quấy rầy, cô khó chịu mở mắt ra, trong mắt một mảnh mông lung, cứ ngơ ngác nhìn anh như đang hỏi “Vì sao không cho tôi ngủ?” Lặng lẽ lên án.
Cái bộ dáng ngốc nghếch đáng yêu này đúng là dụ người phạm tội mà.
Cổ họng Thương Bích Lạc thít chặt, lại gần, rất xấu xa hỏi: “Muốn ngủ à?”
Cô nghiêng đầu tự hỏi một lát, rồi gật đầu, giọng nói mềm mại: “Muốn.
”
“Muốn anh ôm em ngủ không?”
Tiếp tục gật đầu: “Muốn.
”
Khóe miệng kẻ nào đó gợi lên nụ cười đen tối, hỏi ra vấn đề cuối cùng: “Vậy có biết anh là ai không?”
Vấn đề này có vẻ làm cô gái rất là thắc mắc, cô híp híp mắt, mặt dí sát vào, nhìn rồi lại nhìn, cuối cùng nở nụ cười ngốc nghếch, trả lời một cách chắc chắn: “Biết.
”
Thanh âm ấy như vuốt mèo, cào ngứa tim người ra, thật là ngứa.
“Anh là ai?”
“Mẹ!” Nhào tới, cọ cọ ~ (cua gắt lắm cơ)
“…” Như bị thùng nước đá dội thẳng xuống đầu, Thương Bích Lạc suýt hộc máu, anh nghiến răng, gằn từng chữ một “Mẹ? Vì sao không phải là bố?” Thôi được rồi, anh bị chơi tới ngu người rồi.
Cô cười “hì hì hì” : “Bố không đẹp như vậy đâu, mẹ mới đẹp.
”
“…” Tạm biệt.
Ngẫm nghĩ cả nửa ngày, hóa ra anh không phải mang tình cha mà là tình mẹ à? Thương Bích Lạc chỉ thấy mệt mỏi không muốn yêu…
Đúng lúc này, cô gái đột nhiên dùng sức, ôm anh cùng lăn “phịch” xuống giường, cái tư thế nằm thế này chắc chắn thoải mái hơn hẳn, nhưng mà cô lại tiếp tục làm nũng.
“Hát ru, con muốn nghe hát ru.
”
Thương Bích Lạc bị ép nằm xuống đang co giựt khóe mắt, xoa xoa đầu cô: “…Ngoan ngoãn chút, đi ngủ.
” Ca hát gì đó, hoàn toàn không phải sở thích của anh!
Bởi vì BFF “say rượu” mà Hạ Hoàng Tuyền lập tức trôi về “thời thơ ấu”, giống như đứa trẻ được chiều hư, ý muốn không được thỏa mãn liền lăn ra ăn vạ, đạp chân tứ tung: “Mặc kệ, muốn nghe cơ, con muốn nghe!”
“Ngoan, không nghịch.
” Thương Bích Lạc thử vuốt lông.
Kết quả càng sờ cô càng được đà ăn vạ, tiếp tục lăn lộn kêu khóc: “Hu hu, muốn nghe muốn nghe, con nhất định phải nghe!”
“…” Thương Bích Lạc ôm trán, nhìn chăm chăm vào cảnh tượng trước mắt, suy nghĩ khẽ động, đột nhiên có một khoảng khắc chợt hiện lên trong đầu anh: trong căn phòng trống rỗng, một cô gái trẻ sắc mặt tái nhợt đang ngồi tựa vào giường, cô ấy ngẩng đầu nhìn ánh nắng tươi đẹp bên ngoài ô cửa sổ, khóe miệng hiện lên nụ cười nhẹ, rồi cúi đầu vỗ vỗ đứa trẻ trong lòng, vừa khẽ khàng vỗ về vừa nhẹ nhàng ngâm nga một ca khúc mang làn điệu nhẹ nhàng êm tai không biết tên.
“Con muốn nghe muốn nghe muốn nghe!!!”
Sự bất mãn của cô gái làm cắt đứt cơn trầm tư, anh nghĩ tới hình ảnh mình vừa nhớ tới, thoáng ngơ ngẩn, vốn cho là mình đã hoàn toàn quên mất, không ngờ sẽ nhớ thêm lần thứ hai, là vì cô sao?
Anh nhìn chăm chú vào cô gái bên cạnh vẫn còn đang lăn lộn quanh mình, hơi hơi cong khóe miệng, vươn đôi tay ôm cô vào lòng, dựa theo hồi ức, bắt đầu ngâm nga một làn giai điệu hát ru duy nhất mà anh biết, ban đầu có hơi mới lạ, sau cũng dần thông thuận, bởi vì…anh từng nằm trong lòng ngực người ấy nghe khúc hát này không biết đã bao lần.
Làn điệu từ đứt quãng đến uyển chuyển nhẹ nhàng, cô gái dần yên tĩnh lại, rơi vào giấc ngủ sâu.
Thanh niên đặt một tay dưới đầu cô, tay kia vuốt ve lưng cô theo nhịp điệu nhẹ nhàng của khúc hát, anh không biết nụ cười trên mặt mình lúc này giống người mẹ trong trí nhớ kia thế nào.
Khoảng khắc này, anh chỉ tập trung nhìn chăm chú vào gương mặt nhỏ nhắn của cô gái, như đang tò mò vì sao cô lại khiến anh nhớ lại chuyện cũ mà anh cho là đã phủ đầy bụi thời gian kia.
Bởi vì…
Em ấy không giống người chút nào, mẹ ạ.
Cách bức rèm dày, dưới sự bao phủ của đêm tuyết rơi, thành phố này lắng đi sự ồn ào vui tươi.
Trận tuyết đầu tiên của mùa đông rơi ngay đêm Giáng Sinh, không lời báo trước.
.