Cõng Boss Đến Hạn Cuối

Editor: tiểu mao

Nguồn: Cung Quảng Hằng

Trong nhận thức của những người này, tổng số quân nhân và dị năng giả trong quân đội ít hơn so với nhân dân, cái sau tạm thời chưa nói, cái trước thì đúng là sự thật. Thêm là không phải tất cả năm trăm ngàn quân đều đóng quân ở trong thành phố, trên thực tế, một phần lớn trong số họ kiểm tra chặt chẽ tình hình dọc theo con sông, tiến hành huấn luyện để đề phòng tình huống zombie ập đến bất cứ lúc nào, số người ở lại trong thành phố cũng không quá nhiều.

Nhưng tục ngữ có câu “lạc đầ gầy còn to hơn ngựa béo”, tuy quân đội không nhiều người, nhưng những kẻ tiên phong nhảy ra tạo phản cũng không thể xưng là người đông thế mạnh, cho nên bọn họ sau đó cũng tự hỏi nên áp dụng phương pháp nào đây.

“Ồ, chỗ đầu tiên bị đánh là cục dự trữ vật tư.” Thanh niên có gương mặt giống y chóc người vừa nói kia đang ngồi xếp bằng trên ghế, xoay mấy vòng ghế thật đẹp rồi vỗ tay bôm bốp, “Chúc mừng anh, lại đoán đúng rồi.”

Thanh niên được hắn ta khích lệ chẳng buồn liếc nhìn hắn một cái, chỉ lo nhìn chăm chăm vào tình hình hiện tại qua những “cặp mắt” rải rác khắp thành phố.

Tô Nhất không để ý, quay mặt sang hướng khác, ánh mắt chuyển tới người con gái đang ôm đao ngồi im bên cạnh, biểu cảm cô vừa trấn định vừa nghiêm nghị, cả người cứ như hòa cùng một thể với trường đao trong lòng, dù chưa ra khỏi vỏ nhưng đã cảm giác được sức mạnh của nó.

Chuyện kế thừa ký ức của bản thể thì thôi tạm thời không nói, từ lúc chân chính “sinh ra” tới nay, đây là lần đầu tiến hắn ta nhìn thấy biểu cảm này của cô, vì thế quan sát một cách thích thú.

Mà đúng lúc này, người thanh niên mặc quân trang vẫn luôn im lặng bỗng nhấc điện thoại trên bàn, dùng giọng nói trầm ổn không tương xứng với ngoại hình, nói: “Bắt đầu hành động.” Sau khi cúp điện thoại, anh ta quay lại nhìn ba người trong phòng, “Dựa theo kế hoạch, đã phái một phần quân đội tới cứu viện.”

Đúng vậy, vị trí bây giờ của ba người họ không phải là trong tiểu khu mà là ở văn phòng của Tô Giác trong tổng bộ quân đội.

Giống như trước đó Tô Nhất từng nói, sau đợt hôn mê, những người có quân hàm cao hơn anh ta đều không xuất hiện dị năng, nói cách khác, trong các dị năng giả của quân đội, Tô Giác chắc chắn là người có quân hàm cao nhất. Có lẽ cũng bởi do vậy, sau khi anh đàm phán với phía bắc đã đạt được quyền chỉ huy cho lần hành động này.

Đúng như Thương Bích Lạc dự đoán, nhóm người phản động kia đã áp dụng sách lược “Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương”, nói ngắn gọn là, mặt ngoài thì công kích kho vật tư, mục tiêu thực tế lại là tổng bộ quân đội.

*Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương: sạn đạo là đường làm bằng cầu treo hoặc ván gỗ xếp hai bên sườn núi đá, câu này hiểu là dùng hành động rõ ràng tạo ảo giác để che lấp ý định thực tế, gần giống câu Giương đông kích tây, bình thường thì câu này hay bị rút về thành ám độ trần thương.

Cũng giống như câu hỏi mà Hạ Hoàng Tuyền đã hỏi khi lần đầu nghe thấy cái này cách đây mấy tiếng trước: “Cái này có phải hơi đơn giản không?”

Mà Thương Bích Lạc trả lời lại là: “Mặc dù đơn giản nhưng vấn đề là nó căn bản không sợ bị phát hiện.”

“Hả?”

Nhìn dáng vẻ khó hiểu của cô gái, Thương Bích Lạc cười nhẹ: “cô chắc đã từng nghe câu “Dân dĩ thực vi thiên” rồi chứ?”

*câu này nghĩ là người dân xem lương thực là thứ quan trọng nhất để sinh tồn

“Cái này là đương nhiên,” Hạ Hoàng Tuyền cảm thấy khinh thường, khẽ hừ một tiếng nói, “Chỉ cần con người dựa vào thức ăn để duy trì chức năng sinh lý, câu này sẽ không bao giờ lỗi thời, đúng không?”

“Đúng là vậy.” Thanh niên hơi gật đầu, “Quân đội có thể thống trị thành phố, ngoại trừ yếu tố vũ lực, còn có một điểm rất quan trọng, đó là phải có những vật tư sinh hoạt quý giá. Nó bóp nghẹt cổ họng của hầu hết mọi người, bọn họ đương nhiên phải ngoan ngoãn nghe lời. Cho nên trên mặt ý nghĩa nào đó mà nói, ai có vật tư, người đó chính là lão đại.”

“Ừ... đúng vậy thật.” Hạ Hoàng Tuyền cái hiểu cái không gật đầu, trong lòng hiểu được một chút nhưng không biết nói sao cho rõ.

“Khi bọn họ tấn công vào nơi dự trữ vật tư, tất nhiên sẽ tuyên truyền bậy bạ, nếu có là một người dân mà nghe thấy tin này, cô sẽ làm gì?”

“Tôi á?” cô nghiêng nghiêng đầu, sau một hồi ngẫm nghĩ thì trả lời lại: “Chắc có lẽ tôi cũng sẽ tới, xem có cơ hội chia cho miếng canh không, dẫu sao vật tư cũng bị quân đội giữ trong tay, lúc phân phối ít nhất còn đảm bảo tính công bằng, nếu như bị tư nhân chiếm được, ngày tháng sau này e là không tốt lắm?”

“Đúng vậy.” Thương Bích Lạc dang tay, “Tính hóng chuyện của người nước mình rất mạnh mẽ, trong lúc vô tình, chỗ đó sẽ càng tụ tập thêm nhiều người, trong đó sẽ có mấy người có tâm gây rối, bùng nổ xung đột tuyệt đối không nhỏ, đủ để cuốn mọi người vào.”

nói tới đây, Hạ Hoàng Tuyền đã hoàn toàn hiểu rõ, cô thở dài: “Cho nên cái này không phải âm mưu hay dương mưu gì cả. Dù biết rõ vấn đề nhưng quân đội vẫn phải phái người tới, bởi vì họ căn bản không thể từ bỏ vật tư.”

“Chính xác.” Thương Bích Lạc nhỏe miệng cười, vươn tay điểm điểm đầu: “Chỗ này của cô hôm nay rất linh hoạt.”

“Này!” Hạ Hoàng Tuyền giơ nắm đấm uy hiếp, “Ngứa đòn à?”

“Chờ chuyện này chấm dứt thì nói sau.” Giờ với Thương Bích Lạc, bị đánh rất giống đang mát xa, còn tính được thời gian... Cái này làm cô vô cùng muốn hộc máu!

cô hít một hơi, nghĩ tới tình thế trước mắt, đành tạm thời vứt bỏ tạp niệm, nói tiếp: “Hỗn loạn càng lớn, số người quân đội phái tới sẽ càng nhiều, thậm chí...” cô tạm dừng rồi mới nói tiếp, “Trong những người đó có xuất hiện dị năng giả, quân đội cũng chỉ có thể dùng những người có dị năng mới đủ khả năng đối kháng, cái này đúng thực là...”

“Trắng trợn táo bạo dụ rắn ra khỏi hang.” Thương Bích Lạc rất ăn ý nói tiếp, “Nhưng vẫn là câu nói cũ, biết thì đã sao? Vẫn phải đi.”

Đối thoại lần này có lẽ tới đây là hạ màn.

Mà tình thế lúc này đã hoàn toàn chứng thực cách nói của Thương Bích Lạc, Tô Giác liên tục nhấc điện thoại, lăp đi lặp lại mệnh lệnh phái người tới “chi viện” cho kho dự trữ vật tư, duy trì trật tự nơi đó, tới tận khi sau một cú điện thoại, anh ta một hơi phái ra hết dị năng giả “còn lại”.

Nghe tiếng vang nhẹ khi người thanh niên đặt điện thoại xuống, tất cả mọi người đều biết, thời cơ đã đến.

Đối với mấy kẻ nào đó mà nói, “tổng bộ” trống rỗng, dị năng giả gần như xuất ra gần hết, chẳng lẽ đây không phải thời cơ tốt nhất để ngư ông đắc lợi à?

Nếu nói đám người phản động kia muốn dụ rắn ra khỏi hang, nhóm Hạ Hoàng Tuyền chẳng nhẽ không phải? Chỗ khác nhau là, đối phương công khai còn nhóm họ là thực mà như ảo.

Đừng quên, số dị năng giả thật sự trong quân đội là khoảng hơn 700 người.

Ai thắng ai thua, thật ra không cần hỏi nữa, nhưng mà...

Hạ Hoàng Tuyền nhíu mày, cái tên Ngôn Tất Hành kia rốt cuộc chạy tới chỗ nào rồi? Dựa theo tình huống bình thường, hẳn là hắn phải đọc được tin tức rồi chứ? Nếu vậy thì ít nhất cũng phải chạy tới tập hợp với bọn họ rồi?

Chắc là...không bị sao đâu nhỉ? Dù gì thì trước đó còn gặp đối phương, trên người hắn cũng không đậm tử khí, mặc kệ chuyện thế nào, không chết là được, hơn nữa giờ không phải là lúc lo cái này.

cô bỗng đứng dậy: “Bắt đầu rồi!”

Khi người khác còn chưa nhận thấy, cô đã dựa vào trực giác nhạy bén mà bắt được sự bất thường.

Chỉ thấy cô vừa dứt lời, không khí giống như ngưng đọng, nặng trĩu, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, tất cả giống như quay về bình thường, nhưng mà cũng chỉ là giống như mà thôi.

Tô Nhất nở nụ cười: “Quả đúng là dị năng hệ tinh thần, cô lại đoán đúng rồi.”

“không chỉ như vậy, tất cả tín hiệu đều bị cắt đứt.” Tô Giác bổ sung thêm.

“Đây gọi là bắt rùa trong hũ.” Tô Nhất vươn ngón trỏ quơ quơ, “Nhưng mà hình như bọn họ nhìn nhầm ai là rùa rồi.”

Có gần ba trăm người nổi dậy lần này, trông thì không quá nhiều, nhưng lại hình thành từ một số nhóm lớn và mấy nhóm nhỏ, hơn nữa gần như toàn bộ là dị năng giả, đối với một thành phố chỉ có năm, sáu ngàn dị năng giả mà nói thì đây quả thật không phải con số nhỏ. Đương nhiên mục tiêu của bọn họ là chiếm lấy đại bản doanh của quân đội trước khi quân đội kịp quay về phòng thủ, rồi sau đó khống chế người gọi là “quan lớn”... Vũ khí, quân đội không dám tấn công dân chúng một cách vô cớ, nhưng không có nghĩa là bọn họ không dám.

nói ngắn gọn, đối với họ mà nói, chỉ cần chiếm được tổng bộ thì coi như thắng.

Đáng tiếc, 200 đấu với 600, cuộc chiến chắc chắn sẽ có kẻ thua.

So với những “bộ đội lâm thời” hầu như không hợp tác, những chiến sĩ ăn ý với nhau do cùng trải qua quá trình huấn luyện ngắn hạn hiển nhiên chiếm ưu thế hơn, ít nhất lúc bọn họ tấn công không làm đồng đội bị thương. Hơn nữa gần như là cùng lúc, dị năng giả của quân đội đã khống chế được dị năng giả tạo ra “kết giới” của nhóm kia, để ngừa hắn lỡ tay làm vỡ hũ bắt “rùa”.

Hạ Hoàng Tuyền ngồi gần cửa sổ lầu hai, nhìn chăm chú vào “trận chiến của các dị năng giả” đang diễn ra trên khoảng đất trống bên dưới, cái này chắc là trận đấu đầu tiên kẻ từ lúc các dị năng giả ra đời, hơn nữa... đây cũng là lần đầu tiên đánh nhau với người khác của rất nhiều người.

Nếu phải dùng một câu để hình dung, vậy có lẽ là ––

“Thảm không nỡ nhìn.” Thanh niên đẩy xe lăn tới cạnh cô gái, lắc đầu nói, “Nhìn xem, giữa những người đó chẳng có tí phối hợp nào.”

Ném nhũ băng lỡ tay cắt rách quần áo đồng đội.

Lưỡi dao gió bay chệch quỹ đạo.

Làm cả địch lẫn bạn cùng rơi vào đầm lầy.

Hạ Hoàng Tuyền quan sát, không khỏi đỡ trán, cái tình huống loạn xà ngầu này là thế quái nào?

Những người này không phải chưa từng chiến đấu với zombie, nhưng vẫn chưa nắm chắc cách sử dụng dị năng, so sánh thì bên quân đội tốt hơn nhiều, ít nhất trước đó bọn họ từng được Thương Bích Lạc tiến hành phân tổ, hơn nữa bản thân bọn họ hàng ngày cũng được rèn luyện chiến đấu.

Quả cầu lửa đang bay tới!

Vị chiến sĩ đứng mũi chịu sào nào đó né mình tránh đòn, đúng lúc đó, chiến hữu bên cạnh ăn ý tiến lên, giơ hai tay lên, nhưng ngay lập tức, mặt đất trước mặt bỗng nhô lên một khối nham thạch màu vàng đất làm rào cản.

Quả cầu lửa đạp vào cái này, lửa văng tứ phía!

Mấy chiến sĩ gần đó linh hoạt né tránh, còn mấy dị năng giả vẫn chưa kịp phản ứng, nặng thì bị bỏng trực tiếp, nhẹ thì chảy góc áo, lập tức vang lên một trận mắng, thậm chí có kẻ còn lấy lại tinh thần, khua khoắng tay với kẻ ném cầu lửa, nắm tay ra vẻ uy hiếp.

Chẳng bao lâu, kết cục đã định.

Hoặc nên nói, từ đầu tới cuối, cái này căn bản là một cuộc đàn áp từ một phía.

“cô cảm thấy thế nào?”

Đối mặt với vấn đề của thanh niên, Hạ Hoàng Tuyền sửng sốt, sau đó lại thở dài: “Làm tôi nhớ tới một câu.”

“Hử?”

“Quần cũng cởi rồi lại cho tôi xem cái này?!”

“Khụ!!!” Thương Bích Lạc bị sặc luôn.

*câu này là từ ngữ mạng, ý chỉ cái tên tiêu đề với nội dung video không đồng nhất với nhau.

Tuy lời này có hơi bất nhã nhưng lại thể hiện đúng tâm trạng của Hạ Hoàng Tuyền, cô vốn tưởng đây là chuyện lớn, đã bất chấp tất cả, làm tốt công tác chuẩn bị như cái đợt tới phía nam kia, không ngờ mọi chuyện lại được Thương Bích Lạc giải quyết hết từ đầu tới cuối, kết quả là cô hoàn toàn không có cơ hội lên sân khấu.

Héo cả người, không chịu nổi, không chịu nổi mà!

“Nhưng mà cứ kết thúc bình lặng thế này cũng không phải là xấu.” Sau khi Hạ Hoàng Tuyền nói xong cũng thấp giọng bật cười.

Thương Bích Lạc quay sang nhìn chăm chú vào gương mặt tươi cười của người con gái đang đứng cạnh mình, trong lòng ấm lên, chớp mắt sau lại cụp mắt, ngón tay nhẹ nhàng xoa tay vịn, tuy là không tệ thật nhưng đáng tiếc là...

“Khoan đã! Mấy người không được đụng đến tôi! Nếu không không chỉ có mình tôi chết đâu!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui