Gió thu hiu quạnh!
Có cây tả tơi!!
Sóng lớn dâng lên!!!
Sóng to ngập trời!!!!
Chỉ thấy một người con gái mặc áo đen đứng trên đỉnh mỏm đá, tay trái cầm đao, vạt áo gió thật dài bay phần phật trong gió...
“Stop!” Hạ Hoàng Tuyền đang chải đầu phải khẩn cấp kêu dừng, trừng Ngôn Tất Hành, “Anh đang miêu tả cái thứ quái dị gì đấy?”
“Khi đại hiệp lên sân khấu không phải đều là không khí này à?” Không biết Ngôn tiểu ca xới đâu ra một cái mũ nồi đen đội lên đầu, bày vẻ đạo diễn đang suy ngẫm sâu xa, nói, “Cái này gọi là vô chiêu thắng hữu chiêu, đầu tiên phải lấy khí thế ngập trời áp đảo đối phương, sau đó!”
“Sau đó tôi và bọn họ cùng bị sóng gió cuốn xuống sông, cảm ơn.”
“...”
“Hơn nữa, ở gần sống Đái có cái mỏm đá to nào như anh miêu tả không? Không, nói đúng hơn, chỗ sân khấu solo đúng ra phải là trong thành phố chứ không phải bờ sống mới đúng chứ? Tư duy của anh sao lại có thể phát triển tới hướng đấy được vậy?!”
“...!Hết thuốc chữa.” Ngôn Tất Hành đau thương che mặt lại, “Cái kiểu con gái không có chút tế bào lãng mạn như em đúng là hết thuốc chữa!”
Hạ Hoàng Tuyền thở dài, vừa khoác áo gió lên người, vừa phản pháo không chút ngại ngần, “Nếu là mấy cái tế bào lãng mạn vớ vẩn như vậy thì em không cần!”
“...” Ngôn Tất Hành muốn hộc máu, nhìn về phía Thương Bích Lạc, lên án: “A Thương! Quản người phụ nữ của cậu đi!”
Thương Bích Lạc chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi lại tập trung ánh mắt vào việc thắt cái nút áo cuối cùng cho cô gái, sửa cổ áo, Hạ Hoàng Tuyền được Hoàng Hậu nương nương hầu hạ vô cùng sảng khoái liếc mắt nhìn Ngôn Tất Hành đầy khiêu khích, nở nụ cười rất chi là khoe khoang, hình như cảm thấy như vậy còn chưa đủ khích tướng, cô còn vươn tay ôm lây cổ thanh niên, nhón chân in lên trên mặt anh “chụt” “chụt” “chụt”...
Ngôn Tất Hành muốn vứt chén, lại nhìn thấy tên nào đó nhìn như “hiền lương thục đức” đang lia mắt về phía mình, nụ cười vừa u ám vừa đắc ý –– Khốn thật! Khoe tình cảm đi chết đi!
Lửa giận của hắn dâng lên vạn trượng, vứt cái kịch bản trong tay ra ngoài: “Cấu kết với nhau làm việc xấu gì đó thật đáng ghét!!!...A!”
Úi? Sao đầu đau thế nhở?!
“Này, anh không sao chứ?”
Ngôn Tất Hành đột nhiên lắc đầu, mất một hồi mới tỉnh lại từ trạng thái hoảng hốt, thấy cô gái đang khom lưng lo lắng nhìn mình...!Khom lưng? Lúc này hắn mới phát hiện mình đang nằm trên đất.
Nói như vậy là lúc nãy mình nằm mơ? Hình như còn không cẩn thận ngã xuống sofa.
“Ngã bị đau chỗ nào rồi?”
“Không, không sao, chỉ là...” Hắn vừa nắm tay cô gái để đứng dậy, cái tay khác thì nhẹ nhàng xoa xoa đầu, “Vừa mơ thấy một cơn ác mộng vô cùng đáng sợ thôi.”
“Ác mộng đáng sợ?”
“Ừ...” Sao lại mơ thấy giấc mộng như vậy? Hắn cúi đầu nhìn Hạ Hoàng Tuyền cũng đang cúi người nhặt cái nệm rơi trên đất, bỗng thấy ngỡ ngàng, giây tiếp theo chợt đối diện với tầm mắt của cô, cô gái chớp chớp mắt, tò mò hỏi, “Giấc mơ ấy như thế nào?”
“...” Không biết vì sao, Ngôn Tất Hành bất giác giấu đi tình huống thật, trong miệng chạy ra một đoàn tàu, “Bị một ngàn con khủng long rượt...”
“Hả, giấc mơ đấy thì sợ nỗi gì!” Hạ Hoàng Tuyền nghi ngờ liếc mắt nhìn thanh niên một cái, trực giác mách bảo rằng đối phương đang nói dối, nhưng mà cô cũng không muốn truy hỏi tới cùng, nói không chừng là bị một ngàn con khủng long đè...!Phi! Làm người ai lại nghĩ thế, chắc chắn là mình bị tên Thương Bích Lạc nhuốm đen.
“Chuyện đáng sợ phải là sau khi bị rượt đuổi mới đúng.” Chắc chắn người vừa cất tiếng là Thương Bích Lạc, anh vừa nói vừa vươn tay “đoạt” Ngôn Tất Hành từ tay cô gái.
“...” Hạ Hoàng Tuyền im lặng nhìn trời, kiểu tư duy của cô đúng là càng ngày càng giống anh mà! Đây đúng là hướng phát triển đầy đáng sợ!
“Ây ây...” Mình lại bị bắt nạt rồi hả? Thanh niên vội chuyển đề tài, nhìn đồng hồ treo tường nói, “Tới giờ xuất hành rồi.”
“A, đúng rồi.” Hạ Hoàng Tuyền hít một hơi thật sâu, “Phải đi thôi.”
Thương Bích Lạc nắm chặt tay cô, thấp giọng hỏi: “Căng thẳng à?”
“Đương nhiên rồi.” Cô đang đi kéo hận thù đấy.
Nhưng mà cô cũng biết, nếu mình không muốn đi thì không đi cũng được, nhưng cô không thể trốn tránh.
Thật ra cô hiểu “dị năng” đầy mạnh mẽ của mình là thứ nguy hiểm tới mức nào, giống như đang ôm vàng mà lẫn trong đám người, nếu không đủ sức bảo vệ thì sẽ nhanh chóng bị cướp đi.
Bọn họ không nói không có nghĩa là cô không biết.
“Đừng lo, anh sẽ bảo vệ em.”
“Anh nói ngược à?” Cô gái nâng cằm, liếc xéo thanh niên, hừ nhẹ thành tiếng, “Nhìn kiểu gì cũng phải là em bảo vệ anh mới đúng, hỡi công chúa cao quý!”
Một đòn như vậy không đủ gãi ngứa cho Thương Bích Lạc, anh chống khuỷu tay lên tay vịn, bàn tay chống cằm, cười khẽ ra tiếng: “Như vậy, xin hỏi kỵ sĩ đại nhân, ngài có muốn một nụ hôn chúc phúc không?”
“Xin miễn thứ cho kẻ bất tài!”
“…” Ngôn Tất Hành đứng cạnh mà lệ tuôn thành dòng, cái cặp đôi ngớ ngẩn bước vào “hình thức hai người yêu đương” này là dư thế nào? Vứt sạch hắn rồi đúng không?
May quá, đoạn thời gian này không dài, nếu không hắn thật sự muốn đốt đuốc thiêu chết hai đứa này!
Sau khi ra ngoài, cả đường chiến tranh lạnh.
Khi ba người tới nơi, không ít dị năng giả đã tới, địa điểm tập hợp mà “liên minh dị năng giả chọn” là nhà thi đấu của trường đại học trong thành phố, trước khi tận thế kéo tới, chốn này cũng coi như trường đại học hạng nhất trong nước, tài chính và sinh viên không bao giờ thiếu.
Nhà thi đấu lớn nhất trong trường này đã từng được dùng làm địa điểm thi đấu bóng bàn và các môn thể thao khác, sức chứa khoảng mười ngàn người.
Lúc này, trung tâm sân vận động được bao quanh bởi hàng ghế khán giả, bởi vì để sau này sử dụng mà nó đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Vừa bước vào cửa, Hạ Hoàng Tuyền đã cảm nhận được vô số ánh mắt thiêu đốt, mặc dù cô thấy có hơi không chịu được, nhưng cũng biết bây giờ không thể để lộ bất kỳ biểu hiện rụt rè nào, tay trái cô dần nắm chặt trường đao bên hông, ngẩng đầu, nhìn lại những ánh mắt kia không chút nao núng, không nhìn tới khi ánh mắt đối phương tránh đi thì thề không bỏ qua!
Không phải so mắt đứa nào trừng lâu hơn à? Cô không sợ đâu!
Nhưng theo hiểu biết của cô, trong mắt những người khác đã biến thành một cảnh tượng khác: Vị Lang tiểu thư trong truyền thuyết mang nét mặt lãnh diễm cao quý, đằng sau có Bái tiên sinh và một tên lâu la đồng hành (Ngôn Tất Hành: Tôi phản đối! Phản đối!), chậm rãi đi vào sân, cô mặc một thân áo gió đen nhánh, trang phục không có thay đổi đáng kể gì so với lần trước, nhưng! Đó chỉ là ảo giác!
Cô ngẩng đầu lên!
Cô nhìn qua đây!
Con mắt trái vẫn luôn che bởi bịt mắt giờ đã để lộ!
Giữa tròng mắt màu hổ phách là đồng tử màu đỏ, giống như mắt rắn khiến lòng người sợ hãi, hình như vì để tăng thêm sức uy hiếp, thế mà cô còn quay ra dùng ánh mắt uy hiếp nhìn chăm chăm mọi người.
Ánh mắt thật đáng sợ!
Sát khí thật rõ ràng!
Người phụ nữ này đáng sợ quá!
Hạ Hoàng Tuyền nên cảm thấy may mắn vì dị năng của mình không phải thuật đọc tâm, nếu không chắc chắn sẽ phun máu.
Nhưng mà vậy cũng tốt, giờ cô không biết gì cả, chỉ một mình một người từ tốn bước tới trung tâm sân vận động, nhóm Thương Bích Lạc dừng bước ở hàng cuối cùng của khán phòng.
Sân vận động đột nhiên trở nên cực kỳ yên tĩnh, những người đang nói chuyện đột nhiên im lặng trong giây lát, không hẹn mà cùng chuyển ánh mắt tới thân hình mỏng manh trên sân, không biết có phải áo giác hay không, rõ ràng cô gái đi bộ không một tiếng vang, nhưng hình như có thể nghe rõ tiếng bước chân của cô, “cộp cộp cộp” dẫm vào lòng mọi người.
Bước chân cô vững vàng kiên định, không chút run rẩy hay dao động.
Tới tận khi bước tới giữa sân, cô gái mới dừng bước, xoay người nhìn thẳng vào mọi người.
Nhưng thật ra, Hạ Hoàng Tuyền không bình tĩnh như những gì người khác thấy, tay trái cầm trường đao đang hơi siết chặt, sau khi vỗ đao nhằm xoa dịu cảm giác căng thẳng, cô hít sâu một hơi, dùng chất giọng không lớn nhưng đủ để mọi người nghe rõ, mở miệng nói, “Mọi người, ăn cơm chưa?”
“…” Có mấy người ngã ra đất.
Ngôn Tất Hành không nhịn nổi nữa, bật cười “Phụt” một tiếng.
Thương Bích Lạc nhướng mày, rất hào hứng nhìn tiếp.
“Tôi biết, các vị không phải vì câu này mà đến,” Hạ Hoàng Tuyền không để bụng phất phất tay, “Như vậy, chúng ta sẽ vứt bỏ mấy thứ nhàm chán vô nghĩ đi.”
Một khi đã mở miệng, dường như mọi thứ bắt đầu trôi chảy hơn, những lời hay ý tốt đã nghĩ trước đó đều vứt ra sau đầu, cô thoải mái phát huy, hơn nữa còn cảm nhận vi diệu rằng, như thế này hình như cũng không có gì là không tốt?
“Tôi nghĩ, những người ở đây đều không xa lạ gì với tôi, nói thẳng là, có không ít người trong số các vị ở đây đã từng bị tôi đánh.
Tôi không biết, hôm nay các vị mang suy nghĩ thế nào tới đây.”
Cô vừa nói vừa chầm chậm rút trường đao bên hông: “Muốn hóng náo nhiệt cũng được, muốn chiếm được lợi cũng tốt, muốn trả thù tôi cũng không sao… Mấy cái này không liên quan đến tôi.
Nói thật, tôi không hào hứng lắm với vị trí hội trưởng tào lao này, nhưng mà có người nói với tôi, đó là vị trí của kẻ mạnh.
Cho nên, hôm nay tôi tới đây, chỉ vì muốn làm một chuyện, đó là nói cho các vị,” cô nhìn chăm chú vào lưỡi đao, dưới ánh đèn nó phát ra ánh sáng sắc lạnh, cô hơi cong khóe miệng, nhếch lên từ trái qua phải, dưới ánh mắt chăm chú của đám đông, cô tự tin kiêu ngạo nói, “Tôi mới là người mạnh nhất.”
“Ai không phục, thì tới đây!” Sau một đường đao đẹp đẽ, cô vững vàng đem trường đao cắm xuống sàn nhà trước mặt, “Đánh đến khi phục mới thôi!”
“…” Sau vài giây yên tĩnh ngắn ngủi, đột nhiên vang lên âm thanh ồn ào vang dội.
“Khẩu khí lớn thật!”
“Cô ta cũng quá…”
“Ai lên!”
“Chà chà, đúng là kéo hận thù không chút đắn đo nha.” Ngôn Tất Hành đỡ trán, “Như này thật sự ổn không đấy?”
“Không sao đâu.” Thương Bích Lạc đan tay vào nhau, bình tĩnh nói, “Tôi đã bố trí bom dưới sân vận động, lỡ có chuyện gì, giết sạch bọn họ là được.”
“… Không phải chứ? Cậu bình tĩnh một chút!” Ngôn Tất Hành điên mất, vì sao một người yêu chuộng hòa bình như hắn lại ở cạnh hai phần tử nguy hiểm thế này?!
“Tôi nói đùa thôi.”
“… Hả?” Tôi nói tôi không tin có được không?!
Thương Bích Lạc ghét bỏ, liếc mắt nhìn Ngôn Tất Hành một cái: “Tránh xa tôi ra một chút, biểu cảm của anh nhìn quá ngu.”
“…” Khốn nạn! Tôi cũng muốn nổi nóng rồi đấy biết không?!
“Mọi người đừng trúng phép khích tướng của cô ta! Dị năng của cô ta là cướp đoạt sức mạnh của người khác, sao có thể không thắng?”
“Nhưng mà!”
“Có bản lĩnh thì cô đừng dùng dị năng!”
Lời anh giai này vừa ra, lập tức nhận được vô số ánh mắt khinh thường của người khác, quá đê tiện! Mặc dù mọi người cũng nghĩ như vậy, nhưng anh nói trắng ra thì đúng là không biết ngại!
“Được!”
Nằm ngoài dự đoán của mọi người, cô thật sự đáp ứng.
Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô nói thế này: “Tôi đảm bảo, lúc đánh người tuyệt đối sẽ không làm mọi người mất dị năng.
“…” Mọi người không biết nên nói gì mới tốt.
Điều kiện này đúng là không tệ, nhưng mà, cái gì gọi là “lúc đánh người”? Trông bọn họ dễ bị đánh thế à? Họ giờ đã khác xưa! Bọn họ có dị năng! Bọn họ sẽ không bị đánh nữa!
Vô số người nhớ lại quá khứ, nhìn thẳng vào hiện tại, kỳ vọng vào tương lai, bị sự cố gắng từ đáy lòng làm cho cảm động mà ào ào rơi lệ.
Sau đó, chỉ thấy cô gái lại đi thở dài, dùng giọng điệu vô cùng thiếu kiên nhẫn nói, “Đã nói tới mức này, cũng không có ai xung phong xuống đây à? Chẳng lẽ nhất định bắt tôi phải nhẹ tay chút sao?”
“… Tôi xuống!”
“Không, để tôi!”
“Tên khốn này, không được cướp với tôi!”
“Tôi…”
“Ấy, ấy, không phải chứ.” Ngôn Tất Hành đỡ trán, “Bọn họ lại vì tranh giành danh sách bị đánh mà quần nhau thật hả?”
Chuyện này là thế nào!!!.