Nụ hôn giữa những người yêu nhau thường mãnh liệt và nóng bỏng, bản thân nó không có vấn đề gì, nhưng đối với người lần đầu bước vào con sông như cô gái mà nói, nhiệt độ mà nụ hôn thanh niên trao cho cô lúc này đã vượt quá một giới hạn nhất định, cô không khỏi nhớ tới một câu chuyện xưa mà mình đã từng nghe, muốn cho một người cởi quần áo, cần có gió bắc hoặc mặt trời (1).
Mặc dù cái suy nghĩ này chẳng đâu vào đâu, nhưng mà, nụ hôn này giống như đang bị giam cầm trong song cửa sổ bỗng nhiên bị gió mạnh thổi tung, một cành hoa bồi hồi bên cửa sổ lợi dụng chỗ trống rồi tiến vào, dây leo hòa cùng gió bắc mãnh liệt và mặt trời rực nóng, thật là… Không được…
Tay Hạ Hoàng Tuyền túm đầu vai Thương Bích Lạc, dùng sức đẩy ra, thở hổn hển, quả đúng là không tưởng được, làm loại chuyện này lại còn vất vả hơn đánh nhau, cô giận dữ nói: “Anh làm cái quái gì đấy?”
Tiếc là, cái mà cô gái tự cho là “thu trước tính sau” trong mắt đối phương lại là cảnh tượng hoàn toàn khác: bởi vì động tác nhiệt tình lúc nãy, đôi môi trước nay luôn giữ màu hồng nhạt của cô gái đã có chút sưng đỏ, ánh nước nhàn nhạt lấp lánh trên cánh môi hé mở, từng tiếng thở dốc dồn dập vang lên, đôi mắt phủ làn sương mỏng đang nhìn chăm chú vào anh, có vẻ đang cật lực truyền đạt sự tức giận, nhưng rõ ràng đã thất bại, ánh mắt như hoa xuân trong sương ấy thay vì nói là tức giận, trông giống oán trách hơn, vốn có lẽ ban đầu là vì khiến người khác sợ hãi, nhưng giờ phút này… Chỉ khiến người ta cảm thấy sự quyến rũ thâm sâu.
Khó lòng kiềm chế.
Thương Bích Lạc nghe theo tiếng gọi trong lòng, lại lần nữa sán tới, bỗng bị một cái tay mềm mại ngăn lại.
Sau khi dùng móng vuốt vững chắc ngăn miệng người nào đó, Hạ Hoàng Tuyền có chút bực bội: “Cái tên khốn nhà anh là kẻ cuồng dâm đấy à?” (2) Rồi sau đó giống như bị điện giật, tay vội rụt về, bất chợt dùng áo ngủ lau lau, môi tên khốn này ướt át, giống như môi cô, đó là vì…
Vì thế, thanh niên nhìn thấy rõ ràng mặt cô gái lại lần nữa đỏ phừng bằng tốc độ mắt thường có thể thấy, cô thẹn quá hóa giận, siết chặt nắm đấm, quát lên đe dọa: “Anh anh anh anh anh rốt cuộc là bị điên gì thế?”
Tâm trạng của Thương Bích Lạc cứ tốt lên một cách kỳ lạ như vậy đấy, bởi vì một chuyện có thể xảy ra mà lo được lo mất, lại vì một chuyện bé nhỏ không đáng kể mà tâm hồn vui sướng, hoàn toàn đem toàn bộ khả năng chi phối cảm xúc giao vào tay đối phương, nhưng hình như cũng không có gì không tốt cả.
“Chỉ là đột nhiên muốn hôn em.”
“… Đừng, đừng đừng đừng có nói câu không biết xấu hổ như thế! Cái gì gọi là đột nhiên chứ, anh cho em là điểm tâm đấy à? Muốn ăn thì ăn!”
Vừa mới nói xong những lời này, Hạ Hoàng Tuyền liền thấy trên gương mặt Thương Boss nở rộ nụ cười “tràn ngập ác ý”, còn vô cùng mặt dày nói thêm: “Về độ ngon, quả thật rất giống.”
“…Khốn nạn!!!” Cô một phát đấm thẳng vào con mắt dâm dê đê tiện của tên khốn này!
Rồi sau đó kéo theo một tràng đánh “bùm bụp” vô cùng mãnh liệt.
Sau một trận mây mưa, á nhầm, là mưa gió, Hạ Hoàng Tuyền một phát nhấc Thương Bích Lạc nằm trên đất ném lên ghế, hừ một tiếng, cong lưng nắm cằm anh: “Nghe cho rõ đây! Em không biết rốt cuộc anh và A Giác đã nói gì với nhau,” anh liền lộ ra ánh mắt có phần cô đơn đánh thương, giống như con chó dữ bị vứt bỏ, không, bản thân chó dữ gì đó không phù hợp với giả thiết bị vứt bỏ, “Nhưng mà, có một số việc, người thực sự đưa ra quyết định là chính bản thân mình đúng không?”
“…”
“Khụ,” Hạ Hoàng Tuyền quay đầu đi, mắt không nhìn thanh niên, nói, “Mặc dù anh đáng ghét, vô liêm sỉ, da mặt dày, ác độc, nhưng mà, em cảm thấy…Anh như vậy cũng…cũng…Tóm lại!” Cô quay đầu lại, “Đừng suy nghĩ lung tung, thật là, người có đầu óc tốt luôn đáng ghét thế đấy, luôn thích nghĩ đông nghĩ tây!”
Biểu cảm Thương Bích Lạc ban đầu từ hơi kinh ngạc rồi chuyển sang thoải mái, giờ thì thành buồn cười, anh nhẹ nhàng cười nói: “Em đang an ủi anh à?”
“Ai mà làm chuyện buồn nôn thế chứ” Biểu cảm cô gái lại “Hung dữ” lên rồi.
“Hóa ra không phải à…” Tái hiện vẻ mặt thất vọng, dùng ánh mắt đáng thương công kích!”
“…” Rõ ràng biết tên khốn này đang giả bộ, nhưng mà…Thật sự khác trước rồi sao? Nếu trước kia cô mà nhìn thấy biểu cảm này, sẽ làm lơ còn cười nhạo, thậm chí là đánh dã man là đằng khác, nhưng bây giờ, thế mà lại hơi muốn vuốt lông.
Không ổn, thật sự rất không ổn!
“Hóa ra thật sự không phải à…”
“… Anh đủ rồi nhá!” Hạ Hoàng Tuyền mím môi, hơi lắc lắc cằm thanh niên trong tay, bất ngờ cúi người hôn anh, mà mục tiêu không phải khóe miệng, mà là…
“!”
Trong mắt Thương Bích Lạc lóe lên tia kinh ngạc, nụ hôn của cô gái mềm nhẹ tựa như lông vũ đang vuốt ve trái tim, mềm mại ngứa ngáy, tê dại nhưng ấm áp, lại như chú mèo đang làm nũng với chủ, thật cẩn thận dùng cái lưỡi nhỏ liếm liếm từng chút một, bởi vì chưa từng làm thế bao giờ nên có phần mới lạ, còn chứa vài phần thấp thỏm, nhưng không biết rằng, sự ngây ngô này chính là liều thuốc thúc tình tốt nhất.
Tay anh nhẹ nhàng ôm lấy eo cô gái, kéo cô lại gần mình hơn, rồi sau đó dừng động tác, đã có bài học phía trước, anh đương nhiên biết bây giờ làm cái gì cũng không được, nếu không sẽ gây phản tác dụng, người ta hay gọi là “Trộm gà không thành còn mất nắm gạo”, cái này đúng thật là sự tra tấn ngọt ngào mà.
Thương Bích Lạc chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ đem loại chuyện này xem là tra tấn, cũng không có gì khó tin, có thể nói đây hoàn toàn là sản phẩm của thời gian và không gian khác đối với bản thân trong quá khứ, đương nhiên, thời gian và không gian này rõ ràng là một chiều không gian cấp thấp.
Nhưng khi sự việc thật sự xảy ra, anh nhận ra rằng có một số điều không cần phải suy nghĩ kỹ càng, cứ tự nhiên mà muốn lại gần muốn thêm thân mật như thế ấy, đây là bản năng tồn tại sâu trong thân thể mỗi người.
Nhưng có lẽ bản năng này của anh ẩn sâu hơn người khác, khó bị chú ý hơn, ngoại trừ cái này, thì không khác gì.
Thanh niên bất giác thở nhẹ, cảm nhận nụ hôn đúng nghĩa đầu tiên mà cô chủ động trao cho anh.
Anh thuận theo động tác của cô gái, khẽ hé môi, rồi sau đó… Lại bị đẩy ra thêm lần nữa!
“…” Quần cũng cởi… Không, vẫn chưa cởi, mới chỉ liếm môi?!
“Đừng, đừng được một tấc lại muốn tiến một thước!” Cái này cực hạn rồi đấy! Còn tiếp tục làm nữa sẽ thấy ngại lắm! Tiến thêm một bước nữa là bước vào thế giới khác luôn đó biết không?!
Hạ Hoàng Tuyền đỏ mặt che miệng lại, nhảy xuống khỏi đùi thanh niên, liên tục lùi về sau vài bước: “Mặt em không có dày như anh đâu!” Nhìn động tác đỡ trán của thanh niên, cô nổi giận, “Cái biểu cảm thất vọng của anh là sao đấy?” Dù vậy, rõ ràng, rõ ràng người chịu thiệt là cô mới đúng chứ?
Thương Bích Lạc thở dài: “Xem ra chúng ta sau này cần phải luyện tập nhiều hơn mới được.”
“…Ai muốn cùng luyện tập với anh!” Đá! Đấm! Dẫm!
Vì thế, nguy cơ nho nhỏ giữa hai người liền trôi qua hạnh phúc trong màn tay đấm chân đá…Hả? Tóm lại, ngày hôm sau, Thương Bích Lạc, Hạ Hoàng Tuyền và Ngôn Tất Hành, ba người cùng dọn đồ ra khỏi ngôi nhà mà họ đã sống một thời gian dài, mà nguyên nhân cô gái đồng ý cũng giống như lời Tô Giác đã nói, đó là không muốn gây thêm phiền phức cho anh ta.
Rồi sau đó, tất cả chính thức bước vào quỹ đạo.
Sau khi hiểu rõ hoàn cảnh của tất cả dị năng giả và người thường, Thương Bích Lạc tiến hành phân tổ cho bọn họ, nhằm vào phối hợp khác nhau mà thực hiện huấn luyện.
Hạ Hoàng Tuyền vốn còn đang lo những người này sẽ kiêu ngạo khó thuần, hoặc tỏ vẻ bất mãn với chuyện huấn luyện, kết quả xem thử, phát hiện bọn họ bị tên khốn Thương Bích Lạc này dạy dỗ tốt bất ngờ, vì thế hoàn toàn yên tâm.
Sau khi giúp vài người tiến hành thức tỉnh dị năng, kết quả bài kiểm tra cho “Vương chi ban cho” của Hạ Hoàng Tuyền cũng đã có (Thương Bích Lạc nói cái tên gọi này đại diện cho khả năng không ai có được, Hạ Hoàng Tuyền bị sự kiên trì của anh đánh bại, đành bất lực nghe theo), cô đúng thật có thể trao dị năng cho người khác, nhưng cũng phải chịu hạn chế không nhỏ:
Đầu tiên, dị năng phải phù hợp với tính chất đặc biệt của bản thân;
Nói ngắn gọn là, cho dù là người thường, trong cơ thể cũng sẽ tồn tại khuynh hướng nào đó, chỉ vì quá mức mỏng manh nên không đủ thức tỉnh trở thành sức mạnh, tinh hạch được thả ra sẽ tiến hành lựa chọn người phù hợp với mình.
Nhưng, cái gọi là phù hợp chỉ là cách nói tương đối, ví dụ như một viên tinh hạch có độ phù hợp với mọi người là 1%, người bị nó lựa chọn là 2%...Tuy là chọn “một” nhưng cũng đủ bi kịch rồi.
Tiếp theo, thức tỉnh dị năng theo kiểu bị động có khả năng thất bại;
So với thức tỉnh theo kiểu tự nhiên, nguy cơ dựa vào các yếu tố bên ngoài để có được năng lực tự nhiên sẽ tăng lên, vì vậy tỉ lệ thành công không phải là 100%.
Xét cho cùng, độ phù hợp với tinh hạch càng cao thì xác suất thành công cũng càng cao và ngược lại.
Cuối cùng, “dị năng giả nhân tạo” không thể phát huy hoàn toàn sức mạnh của tinh hạch.
Tên gọi “dị năng giả nhân tạo” do Thương Bích Lạc ra định nghĩa, ý nghĩa không cần nói cũng hiểu, nhưng cũng chính là vì thế bọn họ mới không thể phát huy hết sức mạnh của tinh hạch, hiệu suất sử dụng cao nhất cũng chỉ có 80%, còn thấp… trong mấy cái thực nghiệm trước mắt, thấp nhất là 60%, nhưng không biết liệu có thay đổi gì không, cũng không loại trừ có khả năng sẽ thấp hơn.
Bởi vì điều thứ hai và thứ ba, khiến mấy “dị năng giả tự nhiên” muốn có thêm dị năng đều thấy nản lỏng, dẫu sao nỗi đau khi thức tỉnh dị năng nhân tạo không phải ai cũng chịu được, thậm chí có người còn bị vỡ mạch máu, xương cốt đứt đoạn, nội tạng xuất huyết, cả người gần như biến thành người máu, dù vậy nễu lỡ như không thức tỉnh hoặc thức tỉnh rồi nhưng hiệu suất sử dụng quá thấp, vậy thí đúng là bị hố rồi.
Hơn nữa những người này đều biết rõ, dùng tinh hạch của zombie có thể thăng cấp dị năng, nhưng mà, năng lượng này được hấp thu vào trong cơ thể sẽ được chia đều cho tất cả các dị năng… Túm gọn là, nếu lỡ thức tỉnh một cái dị năng ăn hại, đã không dùng được nhiều lắm còn suốt ngày bị kéo chân sau, chỉ muốn nằm xuống đất cầu xin người khác thu lại dị năng, lỡ mà đem luôn cái dị năng thức tỉnh trời sinh kia lấy đi luôn thì biết làm sao?
Nếu có thể lấy về lại lần nữa, ai biết nó sẽ là “tự nhiên” hay “nhân tạo”, hiệu suất sử dụng có bị hạ thấp không!
Theo lời Ngôn Tất Hành là: “Dị năng thức tỉnh giống như đục một lỗ trên người, có người đục một cái, có người thì hai ba bốn năm cái lỗ, hơn nữa còn được khảm đá quý phù hợp.
Mà dị năng của muội tử chính là cướp đi đá quý của người này rồi khảm vào lỗ của người kia, cũng như giúp những người không có lỗ khoan thành công và khảm đá quý vào, đương nhiên vẫn có khả năng khoan thất bại, cái này tùy thuộc vào phẩm chất của đá quý!”
Muốn giải thích kỹ nguyên nhân thức tỉnh dị năng phải dùng tới khoa học để giải thích, trước mắt chưa có kết luận nào, nhưng nếu dùng ngôn ngữ game để giải thích…Vẫn dễ hiểu hơn chút.
“Còn về dị năng giả đa hệ và dị năng giả đơn hệ, giống như chơi trò chơi, là một kỹ năng tăng nhanh? Hay là nhiều kỹ năng cùng tăng?”
“Rõ ràng người trước chiếm ưu thế, đương nhiên, nếu người sau có hai kỹ năng cũng hỗ trợ nhau cũng có thể lợi hại hơn người trước, tình huống cụ thể còn phải đợi phân tích.”
Nhưng mà vì số lượng tinh hạch có hạn, thức tỉnh dị năng giả nhân tạo có tỷ lệ thất bại, hơn nữa “dị năng giả nhân tạo” muốn làm chủ được năng lực cũng phải mất rất nhiều thời gian, không giống như “dị năng giả tự nhiên” làm dễ như uống nước, cho nên dưới tình huống hiện tại, cô chỉ khoan lỗ cho vài người được Thương Bích Lạc lựa chọn, luôn cảm thấy nói kiểu này hơi ác.
Có điều, đương lúc mọi chuyện đang phát triển tốt đẹp, tên khốn Ngôn Tất Hành này bỗng gặp gỡ một mối phiền toái không lớn không nhỏ, gọi tắt là “kiếp đào hoa”.
(1) The North Wind anh the Sun: là một trong những chuyện ngụ ngôn của Aesop’s Fables, câu chuyện liên quan đến cuộc cạnh tranh của Gió Bắc và Mặt Trời để quyết định xem ai là kẻ mạnh hơn.
Thử thách là làm cho một du khách đi ngang qua phải cởi áo choàng.
Tuy nhiên gió Bắc càng thổi mạnh, người lữ hành chỉ càng quấn quần áo chặt hơn để giữ ấm, nhưng khi mặt trời chiếu sáng, người lữ hành không chịu nổi cái nóng và phải cởi áo choàng ra.
Câu chuyện ngụ ý rằng thay vì hoàn toàn kiểm soát đối phương, tốt hơn nên buông tay và thuyết phục đối phương.
(2) bản gốc là từ si hán: tiếng trung thì có nghĩa là người yêu chân thành ai đó (si tình) hoặc cũng có nghĩa là đồ ngốc, còn trong tiếng Nhật, nó có nghĩa là kẻ cuồng dâm, biến thái.
Mình nghĩ tác giả muốn dùng theo nghĩa tiếng Nhật.
.