Cõng Boss Đến Hạn Cuối


Hạ Hoàng Tuyền bị sét đánh ầm ầm liền lỡ miệng hỏi ra: “Anh ta thật sự ép cô làm cái…cái đó…” Hoàn toàn không nói thành lời được! Ngôn tiểu ca mà cô biết không phải là loại đàn ông làm ra chuyện đáng khinh thế!
Mặt Đỗ Hướng Vãn đỏ ửng kêu lên: “Không phải như cô nghĩ đâu.”
“…Ồ.” Hạ Hoàng Tuyền thở phào, cô đã nói mà, dù thế nào thì vẫn cảm thấy Ngôn tiểu ca không phải người như vậy, dù đang ở tuổi nổi loạn.

Nhưng mà cái gọi là “ép” kia lại là chuyện gì đây?
Ngay còn khi đang xoắn xuýt, đối phương đã mở lời trước.
“Lúc đấy, anh ta quấn chặt không tha tới cùng, dù tôi chỉ nói với bạn nam khác có một câu thì anh ta cũng phải đi tìm người ta làm phiền, làm hại tất cả mọi người không dám nói chuyện với tôi.”
“…” Ngáo thật! Hơn nữa không biết vì sao, Hạ Hoàng Tuyền cảm thấy có hơi buồn cười, cái này đúng là lịch sự đen tối trăm phần trăm, cô có dự cảm, sau này Ngôn tiêu ca e là không dám ngẩng đầu trước mặt mình nữa.
“Vào buổi chào cờ thứ hai đầu tuần, anh ta còn chạy lên cướp micro nói mấy lời khó hiểu, sau khi tan học thì bám đằng sau, quẳng thế nào cũng không được, hàng xóm còn bàn tán là…”
“…” Hạ Hoàng Tuyền chớp chớp mắt, vừa nghe vừa ngồi xuống băng ghế dài, không biết vì sao, cô cứ cảm giác, người con gái trước mặt tuy giọng nói mang vẻ oán trách nhưng thật ra lại không mang thái độ “ghét bỏ” với đoạn ký ức này.
Hơn nữa thật khó mà tưởng tượng cái tên vô cùng “ngáo chó” trong miệng đối phương lại là Ngôn tiểu ca, quá khứ với hiện tại có phải khác hơi nhiều không? Ít nhất bây giờ hắn là một người đàn ông rất biết cách quan sát suy nghĩ của người khác, nói sao nhỉ? Đàn ông trưởng thành đúng là đáng sợ, đương nhiên cái trường hợp của Thương Bích Lạc từ nhỏ đến lớn không bao giờ tiến bộ lại là ngoại lệ!
Sau khi nói được một hồi, cô gái kia hình như nhận ra cái gì, trên mặt hiện lên vẻ ngại ngùng, “Xin lỗi, tôi thất lễ rồi.”
“Không sao… Nhưng mà tôi rất tò mò, anh ta ngáo như vậy, à nhầm, khốn nạn như vậy, sao cô lại thích anh ta?”
“…” Đỗ Hướng Vãn rõ ràng là đang sửng sốt, sau đó mới nói, “Sau đó, nhà tôi gặp chút chuyện, rất thiếu tiền.”
“Sau đó? Anh ta lấy tiền uy hiếp cô?” Hạ Hoàng Tuyền thật sự muốn hộc máu, cái tình tiết phim thần tượng Đài Loan tiêu chuẩn gì đây? “Hừ hừ hừ hừ, tiểu yêu tinh, muốn tiền ư? Để tôi bao dưỡng cô đi!” Nghĩ tới cảnh Ngôn tiểu ca mà làm nam chính tổng tài cứ thấy không khỏe sao á, cô thử tưởng tượng cảnh hắn nở nụ cười mạnh mẽ quyến rũ là lại thấy nổi hết cả da gà.
“Không, không phải.” Đỗ Hướng Vãn lắc đầu, “Anh ta rất dứt khoát cho tôi vay tiền, còn nói không cần giấy nợ, có viết cũng bị anh ta xé ngay tại chỗ.

Chỉ là,” cô ấy mím môi, “Khi đó, tôi ngoài bản thân mình thì chẳng có gì để báo đáp anh ta.”
“Anh ta không nhận? A… xin lỗi, tôi chỉ là…”
“Cô đúng là rất hiểu anh ta.” Đỗ Hướng Vãn nhìn chăm chú vào Hạ Hoàng Tuyền, cô nghe rõ được sự thương cảm lẫn trong âm thanh ấy, “Anh ta không những không nhận mà còn mắng tôi một trận, nói tôi sỉ nhục anh ta.”
“…Phụt.” Hạ Hoàng Tuyền che miệng lại, không nhịn được cười, “Quả nhiên là Ngôn tiểu ca.” Mặc dù lúc ấy đang vào thời kỳ nổi loạn, nhưng bản chất của một người sẽ không thay đổi bất chợt, Ngôn Tất Hành khi đó vẫn là Ngôn tiểu ca của bây giờ.
“Sau đó nữa…” Cô gái mặc áo gió màu vàng chợt ngẩng đầu, nhìn chăm chăm là chiếc lá thu bị gió cuốn đi, thở dài thành tiếng, “Chúng tôi vẫn ở cùng nhau, anh ấy đối với tôi rất tốt, tình hình trong nhà cũng dẫn chuyển sang tốt đẹp.”
“Vậy không phải rất tốt à?” Cô thấy thắc mắc, nếu chỉ nhìn vào tình huống này, chắc chắn là tình tiết HE, hơn nữa trong lời kể lại của cô gái kia, Ngôn Tất Hành tuy rằng không tính là người tốt, nhưng chắc chắn cũng không đủ để đạt tới trình độ khốn nạn tiêu chuẩn.
“Tôi lúc ấy cũng cho rằng mọi thứ sẽ vẫn tốt như thế, bố mẹ tôi đều là giáo viên, từ nhỏ đều yêu cầu rất cao với việc học của tôi, anh ấy biết việc này… Nên dù vẫn lười đọc sách nhưng cũng dần bớt trốn học hơn.

Sau đó, có một ngày, anh ấy đột nhiên biến mất.”
“Biến mất?” Cú cua gắt này khiến Hạ Hoàng Tuyền rất là kinh ngạc, mặc kệ nhìn từ mặt nào, Ngôn Tất Hành đều không phải kiểu đàn ông vứt bỏ trách nhiệm, sao lại…Linh cảm chợt lướt, “Anh ta gặp phải chuyện gì à?”
Đỗ Hướng Vãn lắc đầu, “Tôi không biết, nhưng sau này tôi nghe người ta nói mới biết nhà anh ấy hoàn toàn sụp đổ rồi.

Anh ấy chẳng nói gì cho tôi biết cả.” cô ấy cười tự giễu, “Chỉ nhét một phong thư chứa tiền vào nhà tôi, bên trong đó còn có một tờ giấy, trên đó có viết ba chữ.”
Hạ Hoàng Tuyền đỡ trán, cô lại cảm thấy mình có lẽ đoán được ba chữ kia rồi.
“Cô đoán trên đó viết gì?”
“…Tiền chia tay?”
“Quan hệ của hai người đúng thật là rất tốt.”
“Ờ hờ hờ hờ.” Cứ cảm thấy câu nói ấy trong lúc này không phải khích lệ gì.
“Cô nói xem, anh ta có phải là đồ khốn nạn không?”
“Có!” Hạ Hoàng Tuyền trả lời như chém đinh chặt sắt.
Đổi lại là ánh mắt kinh ngạc của cô gái: “Cô…”
“Thật là một thằng khốn.” Hạ Hoàng Tuyền thở dài, “Hoàn toàn không hiểu trong lòng con gái nghĩ như thế nào, vừa tự phụ lại còn tự ti, bởi vì không dám đối mặt nên chỉ biết kẹp chặt đuôi chạy trốn, quá khốn nạn!”
Đỗ Hướng Vãn bật cười, “Đúng, anh ta là đồ khốn! Tôi chưa bao giờ đụng tới số tiền anh ta để lại.

Suốt nhiều năm sau, tôi vẫn luôn tích cóp tiền, luôn muốn có một ngày đem tiền nợ lúc trước trả lại cho anh ta… Không, tôi muốn đập tiền vào mặt anh ta.” Vành mắt cô ấy dần đỏ lên, “Lúc ấy, vì sao anh ấy không tới gặp tôi lấy một lần? Vì sao không tự mình hỏi một câu liệu tôi…có để ý đến việc anh ấy chẳng có gì trong tay, có muốn cùng anh ấy chịu khổ không? Cứ vậy mà lặng lẽ biến mất, cái này nghĩa là anh ấy trước giờ đều chưa từng tin tưởng tôi đúng không? Tôi ở trong lòng anh ấy, chẳng lẽ là vì tiền nên mới…”
“Không phải! Tôi cảm thấy trong lòng Ngôn tiểu ca nhất định không phải nghĩ như vậy.”
Đỗ Hướng Vẫn giật mình: “Vì sao, sao cô lại cảm thấy như vậy?”
Hạ Hoàng Tuyền đáp không chút nghĩ ngợi: “Trực giác của phụ nữ.”
“…”
“Đừng nhìn tôi như thế, trực giác của tôi linh lắm nhé.” Hạ Hoàng Tuyền gãi má, “Tôi cảm thấy anh ta chắc chắn không nghĩ vậy, nếu đã thấy thắc mắc vậy tự mình hỏi anh ta thì thế nào?”
“Tôi…”
Trước đó Đỗ Hướng Vãn từng gặp lại Ngôn Tất Hành không dưới một lần nhưng vẫn chẳng thể nói ra miệng, trên mặt ý nghĩa nào đó thật ra bọn họ rất giống nhau, Hạ Hoàng Tuyền đứng dậy: “Khi đôi bên đưa ta lựa chọn không giống nhau mới có thể thoải mái khinh bỉ!” Nếu chỉ vì sợ hãi nghe được đáp án mà mình không muốn nghe mà trốn tránh vấn đề, cũng coi như từ bỏ tư cách theo cách gián tiếp rồi, không phải sao? Hơn nữa… Cô quay đầu nhìn về nơi cách đó không xa, “Thân là đàn ông, phụ nữ đang lúc chùn bước, anh chẳng lẽ không nên chủ động một chút à?”
“Hả?” Đỗ Hướng Vãn cũng nhìn theo hướng mà cô đang nhìn chằm chằm, tất cả những gì thấy được là những bụi cây đã lâu không được cắt tỉa sau ngày tận thế, không còn gì khác.
Hạ Hoàng Tuyền hừ lạnh một tiếng: “Muốn tôi túm tóc nhổ lên hả? Tiếu củ cải!”
*bản gốc là tiếu la bặc: từ la bặc tức là củ cải, còn chữ tiếu có nghĩa là giống hoặc họ Tiêu, câu này chắc là đang chửi xéo Ngôn tiểu ca cúi người nấp đi như củ cải trốn dưới đất.
“Đại Vương, không cần phiền thế đâu.” Ngôn Tất Hành mang vẻ mặt đau khổ đứng dậy từ bụi cây, trên đầu còn cắm vài cái lá cây xanh mướt.
Hạ Hoàng Tuyền nhìn cái bộ dạng đáng thương kia mà không nhịn được cười, nhưng cuối cùng vẫn cố nén lại, đi tới trước mặt thanh niên, nhón chân phủi mấy cành lá trên đầu, rồi sau đó đẩy hắn về phía cô gái kia: “Đừng có làm bộ như muốn nói lại thôi thế, đã tới rồi, muốn nói gì thì nói một lần cho xong, dây dưa dây cà chẳng giống anh gì cả!”
“Dạ, dạ, cẩn tuân ý chỉ của Đại Vương.”
“…Muốn ăn đập hả?”
“Thần sai rồi.”
“…” Thật là, Hạ Hoàng Tuyền thở dài, nhìn thanh niên đi về phía cô gái, một trận gió thu thổi qua, cô hơi rụt cổ, quấn chặt quần áo, khóe miệng dần cong lên một nụ cười.
Mười phút sau.
Mặc dù Ngôn Tất Hành coi “chuyện kia” là nỗi tiếc nuối nhiều năm qua, nhưng đến lúc thực sự giải quyết hình như không tốn thời gian quá nhiều, sau khi lịch sự nói lời từ giã, hắn hít một hơi thật sâu, trong lòng bỗng thấy trống trải.

Tảng đá nặng đè trong lòng nhiều năm nay đã biến mất, nên thoải mái mới phải chứ? Nhưng lòng lại không chỉ có vậy, đột nhiên có một thứ biến mất, cõi lòng sao có thể không cô tịch?
Đi chưa được bao lâu, hắn liền dựa vào thân cây mà cô đang đứng, cô thì đang ngẩng đầu nhìn trời, vẻ mặt thơ thẩn, trong ngực ôm một vài thứ không biết tên, cả người như chú sóc ôm quả dẻ ngồi dưới tàng cây, làm người ta muốn chọc một chút.
Nhưng mà rõ ràng là không làm được.
Nguyên nhân thứ nhất là do tên khốn có lòng dạ hẹp hòi nào đó, mà nguyên nhân thứ hai…
Còn chưa đợi tới lúc hắn đi tới cạnh cô, đôi tai nhỏ của cô gái đã khẽ rung, nhanh chóng cảm nhận được tiếng ma sát rất nhẹ giữa lòng bàn chân hắn và mặt đất, cô quay đầu, biểu hiện ban đầu có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó liền đổi thành vẻ “mặt dì ghẻ” trách: “Quá chậm!”
“Xin lỗi, xin lỗi.” Ngôn Tất Hành chắp tay trước ngực, vẻ mặt sám hối, “Anh không ngờ em lại chờ anh.”
“Đúng vậy, em lo anh khóc xong không về được nhà, đã chuẩn bị khiêng anh về nhà rồi đây.” Hạ Hoàng Tuyền nhướng mày, tức giận nói, đương nhiên, đây là nói dối, là trực giác mách bảo, thời điểm này ở lại thì tốt hơn.
Cho nên cô hiển nhiên không biết được sau một phen đối thoại chẳng đâu vào đâu, cái không khí cô đơn quanh người thanh niên dần biến mất.
“Trong ngực em đang ôm gì thế? Trái cây? Bánh mì…Trứng gà?” Ngôn Tất Hành cầm một quả táo lên, “Ăn được không?”
“A, cái này a…” Hạ Hoàng Tuyền gật gật đầu, sau khi hắn cắn một miếng, mới tỏ vẻ bối rối nói, “Lúc nãy em đứng ở ven đường, sau đó mấy người đi ngang qua…đều cho em cái này, thật là em đâu phải người quản lý đô thị!”
“Không phải quản lý mà còn hơn cả quản lý.” Thanh niên nở nụ cười ranh mãnh.
“Ha hả.” cô gái cười lạnh hai tiếng, “Cũng phải nói tiếp, gần đây em đắc tội không ít người, còn đang lo liệu có kẻ bỏ thuốc xổ không, thấy anh ăn không bị làm sao, em cuối cùng cũng yên tâm.”
“…”
“Túi anh to, cầm giúp em!” Vứt hết đồ vào túi Ngôn Tất Hành không chút ngại ngùng, Hạ Hoàng Tuyền vẫy vẫy tay, tiếp đón tiểu đệ cu li, “Đi thôi!”
“Túi em cũng đâu có nhỏ hơn anh.” Ngôn Tất Hành nhìn hai túi áo phình to của mình, cảm thấy tạo hình hiện tại bất thường như con dế nhũi.
“Trông xấu quá đi.”
“…” Cho nên cô để anh đây xấu thay hả? Ngôn Tất Hành thở dài, “Em gái, em thật sự bị A Thương dạy hư rồi.”
“Nói nhảm!” Điểm này đương nhiên cô biết, nhưng cô còn cách nào sao? Người ta nói ảnh hưởng có hai mặt, đến bao giờ Thương Bích Lạc mới trở nên thông minh và thiện lương như cô? Cứ cảm thấy…một Thương Bích Lạc như vậy sẽ làm người ta toát mồ hôi lạnh! Hạ Hoàng Tuyền tự mình tưởng tượng đến nỗi sét bổ đùng đoàng, liền quyết tâm phủi sạch cái suy nghĩ này, ngược lại nhìn về phía thanh niên bên cạnh, “Giải quyết xong rồi?”
“Ừ, coi là thế.”
“Cách nói mơ hồ kiểu ‘coi là thế’ là thế quái nào” Hạ Hoàng Tuyền trách móc, nhưng cũng không hỏi sâu, hắn nở nụ cười trêu chọc, “Sao? Chẳng nhẽ em nghĩ gương vỡ lại lành? Nhưng mà anh đối với tiểu tam thật sự… Mặc dù con trai làm tiểu tam thanh danh đỡ hơn bên nữ, nhưng mà…”
“Anh nghĩ nhiều rồi!” Ngôn Tất Hành bỗng vươn tay vỗ đầu cô gái, khi đối phương trừng mắt nhìn, hắn lại thở dài, khóe miệng gợi lên nụ cười nhẹ, “Đã qua rồi.”
Giờ nghĩ lại, cái thích mà mình nghĩ lúc đó có thật sự là thích không? Nếu nói vậy, sao có thể bỏ chạy dễ dàng như thế, còn nếu không phải, tại sao mình lại đưa ra lựa chọn ấy.

Nhưng mà, dù phải hay không cũng không sao cả, dù là hắn hay Đỗ Hướng Vãn, đều hiểu rõ, giữa bọn họ đã kết thúc từ lâu.
Từ rất rất lâu.
“Đểu cáng!”
“…Cô ấy đã có vị hôn phu rồi không phải sao? Anh cũng…ừm, tóm lại như bây giờ rất tốt.”
“Cũng?” Hạ Hoàng Tuyền nhanh chóng nắm được từ ngữ mấu chốt.
“Khụ!”
“Này! Nói chuyện đừng có mà nói lấp lửng thế! Nói mau!”
“…Tạm biệt!”
“Tên khốn kia, đừng chạy!”
Lời tác giả: Thật ra Đỗ Hướng Vãn không phải người xấu, nói cho cùng chỉ là hai người đã bỏ lỡ nhau, nhưng mà nếu không trải qua chuyện ấy, Ngôn Tất Hành cũng không thay đổi thành một người đàn ông chững chạc và tốt đẹp như ngày hôm nay, còn về chân tướng…Boss biết! Tên khốn âm u này cái quỷ gì cũng biết!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui