Cửa phòng vừa mở, Chu Viêm liền ném tiểu quỷ trong tay lên ghế sô pha.
Bỏ tất cả túi mua hàng rau dưa củ quả vào tủ lạnh, mới bắt đầu ra tay giáo huấn người.
Chu Ngẫu Phiến thuận thế lăn hai vòng, vốn tưởng vừa rơi xuống đất anh sẽ lập tức lớn tiếng dọa người, gào lên mấy câu, kết quả chờ một lúc lâu vẫn không thấy có gì xảy ra.
A, anh của cậu không đánh đòn.
Tiểu quỷ liền lập tức sống lại tại chỗ.
Cậu đã dám làm ra loại chuyện không biết xấu hổ này, vậy mà vẫn còn có thể tránh được một kiếp, chứng minh chuyện này còn lâu mới chạm đến điểm mấu chốt của anh.
Nhìn tình thế này, cậu còn có tương lai!
Nghĩ như vậy, cậu liền nhịn không được mà muốn tìm đường chết chạy qua chạy lại múa ương ca.
Được cưng chiều, chính là cảm giác vui sướng như vậy đó!
Chu Viêm đại mã kim đao ngồi xuống trước mặt cậu, bắt đầu đề ra nghi vấn.
Trong lòng Chu Ngẫu Phiến đã sớm nghĩ kỹ hai ba câu sách lược ứng đối, gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó.
Mặt Chu Viêm âm trầm: “Nói, em học loại ham mê bất lương này ở đâu?”
Chỉ vì muốn cự tuyệt một cô gái, căn bản cũng không cần làm đến mức này.
Như vậy cũng chỉ có một lời giải thích cho chuyện này, em trai của y, ở nơi mà y không nhìn thấy, đã học hư.
Ngẫm lại trong ba năm làm người thực vật, y xác thật không có cách nào để quản giáo em trai.
Dù sao đây cũng là thất trách của mình, y liền không tự chủ được mà thủ hạ lưu tình với đầu sỏ gây tội.
Chu Ngẫu Phiến đảo tròng mắt, ủy ủy khuất khuất nói: “Ca, em là muốn giúp anh giải vây mà, anh không cảm ơn thì thôi, cư nhiên còn phê bình em.
Hừ, chó cắn Lữ Động Tân, không hiểu tấm lòng người tốt.”
Chu Viêm trừng mắt: “Em mắng anh là chó?”
Chu Ngẫu Phiến rụt cổ, tỏ vẻ ngoan ngoãn: “Em là chó em, chúng ta là đồng loại, ai cũng không thể chê ai.”
Chu Viêm vừa tức giận lại vừa buồn cười: “Chó trung thành chăm chỉ, còn biết trông nhà, em thì biết làm cái gì? Em tới chết cũng chỉ là một con mèo lười, đã tham ăn lại còn nghịch ngợm.
Từ từ, suýt chút nữa đã bị em dắt mũi, em nói mau, mấy năm nay rốt cuộc đã giao lưu với dạng bằng hữu bất lương gì?”
Y chỉ lộ ra ba phần khẩu khí, tiểu nhân tinh Chu Ngẫu Phiến liền hiểu ngầm, đây là muốn kiểm tra vòng bạn bè của cậu đây mà.
Có điều trên phương diện này, cậu thật sự trong sạch như miếng đậu hủ.
Ở quốc nội ngoại trừ mấy người độc giả, căn bản là không có bao nhiêu bạn bè.
Muốn nói là dạy hư, thì cũng là cậu dạy như con nhà người ta mới đúng.
“Ca, em luôn ở bệnh viện bồi anh, nào có thời gian để làm quen bạn bè.
Còn nữa, là nam nhân thì không cần người khác quản giáo.
Hiện tại xã hội thông thoáng, anh đây là xâm phạm quyền riêng tư cá nhân đấy.”
Chu Viêm nghiến răng: “Em học được kiến thức này, liền dám dùng đến trên người anh của em đúng không?”
Tuy đã sớm biết em trai nhà mình từ nhỏ trong đầu chỉ toàn mấy thứ phế liệu dâm tà, viết tiểu thuyết cũng không kiêng nể gì, nhưng cậu cũng chưa bao giờ làm xằng làm bậy ở ngoài hiện thực, Chu Viêm liền vẫn luôn nhắm một con mắt cho qua.
Thiếu niên tuổi dậy thì bao giờ cũng tràn ngập ảo tưởng và trí tò mò đối với chuyện người lớn.
Cô cậu thiếu niên nào mà trong máy tính không tồn trữ vài gigabyte phim ảnh.
Chu Ngẫu Phiến vẻ mặt vô tội: “Ca, anh là người thân cận nhất của em, em chỉ đùa một chút thôi mà.
Sự thật chứng minh biện pháp kia có hiệu quả khá tốt, cô gái kia khẳng định sẽ không đến dây dưa anh nữa.”
Chu Viêm nhất thời nghẹn lời, luận tài ăn nói, dù có mười Chu Viêm cùng xông lên, cũng không thể nhanh nhẹn bằng em trai của y.
Y chợt tỉnh ngộ, y thực sự không nên để cho em ấy có cơ hội giảo biện.
Chuyện có thể động thủ giải quyết, thì đừng nên dài dòng.
Nhớ lại năm đó Chu Ngẫu Phiến tám tuổi, đi học luôn miệng ngâm nga điệu hát thịnh hành lúc đó, gây sự chèn ép cô giáo dạy ngữ văn bật khóc tại chỗ, lúc ấy y đã xử lý như thế nào? Đúng rồi, lột quần trực tiếp đánh mông!
Hiệu quả thực sự tốt, từ đó về sau, Chu Ngẫu Phiến khi đi học liền không bao giờ giở trò quỷ, được toàn bộ giáo viên nhất trí khen ngợi.
Chỉ có giáo viên dạy ngữ văn kia, mỗi lần nhìn thấy cậu đều lộ ra biểu tình một lời khó nói hết.
Chu Viêm hít sâu một hơi, trịnh trọng cảnh cáo em trai: “Việc hôm nay anh bỏ qua, nhưng về sau nếu em còn không đứng đắn không đàng hoàng như vậy nữa, anh tuyệt đối sẽ dùng đến gia pháp!”
Chu Ngẫu Phiến như gà con mổ thóc mà gật đầu.
Chờ Chu Viêm vừa rời khỏi, cậu lặng lẽ làm một cái thủ thế thắng lợi, bắt chéo chân ngâm nga hát.
Biên tập viên Cao Vĩ đúng lúc gọi điện thoại tới.
“Ngẫu Phiến, cái gameshow lúc trước có nói qua với em đã được thông qua rồi.
Giám đốc chúng ta quyết định, lập tức phái mỹ thiếu niên giá trị nhan sắc cao là em ra ngoài, giúp mạng văn học Sao Mai chúng ta kiếm khách…… khụ, tuyên truyền một chút.”
Chu Ngẫu Phiến cảm thấy hôm nay chính ngày hoàng đạo, chuyện tốt liên tiếp xảy đến, tiền tài danh khí đều có thu hoạch, đỉnh cao nhân sinh chỉ còn thiếu mỗi một người anh trai làm ấm giường.
“Anh Cao, gameshow này an bài như thế nào, có thể gửi hợp đồng qua để em xem một chút hay không?”
Cao Vĩ: “Được, anh đã gửi qua email rồi, em nhớ chú ý kiểm tra nhận thư, về sau ký hợp đồng cũng dễ nói chuyện.
Giám đốc có nói, phí lên sân khấu của em là mỗi ngày 300 ngàn, mỗi kỳ quay ba ngày, tổng cộng sáu kỳ chính là 5 triệu 4 trước thuế.”
Chu Ngẫu Phiến nhẩm tính trong lòng, bảng giá này cũng không tệ lắm: “Đài truyền hình chế tác gameshow coi như còn có nhân phẩm đi, có thể tìm hiểu trước một số phân đoạn trêu cợt khách mời hay không ạ?”
Cao Vĩ: “Gameshow nào thì cũng yêu cầu tạo điểm thu hút.
Nhưng các em đều là tác gia đại thần đang hot, không phải mấy tiểu minh tinh có thể tùy ý để người ta xoa nắn, ngòi bút lại lợi hại, một khi khẩu tru bút phạt ai có thể chịu trụ, bọn họ khẳng định không dám đắt tội các em đâu.
Đợi đến lúc bắt đầu ghi hình sẽ được phát trước kịch bản, nếu có phân đoạn nào em không quá thích, có thể câu thông với bọn họ trước một tiếng.”
Đây có lẽ chính là ưu thế của tác gia, một minh tinh nếu bị hất nước bẩn, bị công ty đóng băng, liền rất khó để xoay người.
Nhưng tác gia thì không giống như vậy, không sợ nhân phẩm bị người khác lên án, chỉ cần có tài hoa, viết văn tốt, vẫn sẽ luôn có độc giả theo dõi.
Chu Ngẫu Phiến hơi trầm ngâm: “Em xem hợp đồng thế nào đã.”
Cậu cùng Cao Vĩ hàn huyên thêm vài câu mới cúp điện thoại, mở xem email được gửi đến.
Gameshow này tên là “Cùng bạn lưu lạc thiên nhai”, tổ tiết mục mời bốn vị tác gia mạng đang nổi làm khách mời cố định.
Khách mời cần phải dẫn theo một người thân đến tham gia tiết mục, chủ yếu lấy tin nóng trạng thái sinh hoạt hằng ngày của khách mời làm điểm nhấn.
Chu Ngẫu Phiến híp mắt, dẫn theo người thân?
Đây thật đúng là trời cũng giúp ta, cậu vốn đang nghĩ, phải nên làm thế nào để lay chuyển thần kinh thẳng như ống thép của anh trai, thì cơ hội liền xuất hiện.
Đến khi dùng xong cơm chiều nằm xuống giường, trong đầu cậu đã hình thành một bản kế hoạch hoàn thiện.
Khu bình luận của Chu Ngẫu Phiến có bốn độc giả lâu năm giữ chức vụ đồng quản lý, hai nam hai nữ, mỗi người mỗi vẻ, đều là người đáng tín nhiệm, nếu bọn họ nguyện ý, cậu thậm chí còn tính toán sau khi thành lập văn phòng, sẽ chính thức phát thư mời bọn họ đến làm việc.
Cậu liên hệ cho một người trong đó – một cô gái tên Na Na, âm thầm truyền thụ một phen.
Cô gái này có bản lĩnh mà người khác không có, chính là phi thường am hiểu tiểu thuyết đồng nhân, thường xuyên viết tiểu thuyết kéo CP các nhân vật trong truyện, vẽ một chút truyện tranh.
Chỉ cần trong văn đồng nhân không tồn tại điểm bôi đen nguyên tác, hoặc lợi dụng để kiếm lợi ích xâm phạm bản quyền, Chu Ngẫu Phiến cũng không bài xích loại phương thức có thể giúp mở rộng tuyên truyền này.
Thế giới luôn đa dạng hóa, văn hóa khác biệt cũng cần tính bao dung.
Cậu tin tưởng vào lực lượng hủ nữ, lấy sức mạnh của họ, hoàn toàn có thể khiến cho anh của cậu phải thay đổi ánh mắt!
Không phá thì không xây được.
Cậu không cam lòng, cả đời bị coi như em trai của anh ấy.
Một ván này, cậu đánh cuộc.
Chu Ngẫu Phiến lăn qua lộn lại ở trên giường, cảm giác lo được lo mất mãnh liệt làm cậu khó đi vào giấc ngủ.
Nhất thời liền nhớ tới cô gái tiếp cận Chu Viêm lúc chiều và dư vị nụ hôn cậu trộm lấy được kia.
Cậu lặng lẽ đứng dậy trong bóng đêm, để chân trần đi về hướng phòng ngủ của Chu Viêm.
Cửa không khóa, trong bóng tối ẩn ẩn truyền đến tiếng hít thở đều đều, lúc này không sai biệt lắm đã nửa đêm, ca của cậu khẳng định đã ngủ say.
Không gian yên tĩnh khiến cho tà niệm trong lòng càng thêm phóng đại, Chu Ngẫu Phiến biết mình sắp tiến vào Lôi Trì, nhưng lại không thể khống chế được bản thân.
Cậu nhón chân bước tới, bò lên trên giường anh trai.
Mới vừa xốc chăn lên, liền nghe thấy một giọng nói trầm thấp mang theo từ tính: “Sao em lại tới đây?”
Bên tai như vang lên tiếng sấm, tiểu dâm tặc có ý đồ trộm hương trộm ngọc bị kinh động mà run lên.
Hít vào, thở ra.
Cậu không sao, cậu còn có thể diễn tiếp.
Chu Ngẫu Phiến ấp úng nói: “Ca…… còn chưa ngủ sao?”
Chu Viêm duỗi tay bật đèn đầu giường, xung quanh sáng lên một mảnh nhợt nhạt.
Y sống hai đời, thể chất khác hẳn với người thường, sao có thể để người khác đi vào phòng mà không hề có phát hiện.
“Đều đã 12 giờ rồi, em định giở trò mèo gì?”
Chu Ngẫu Phiến đáng thương hề hề chen vào trong ổ chăn, ôm lấy vòng eo rắn chắc hữu lực của anh trai: “Em gặp một cơn ác mộng cực kỳ đáng sợ, cần người nhà dịu dàng an ủi và ôm ấp.”
Chu Viêm ê răng: “Em cho rằng mình mới tám tuổi à? Bớt lảm nhảm, cút đi ngủ!”
Chu Ngẫu Phiến cảm thụ được tám khối cơ bụng cứng rắn dưới lòng bàn tay, lặng lẽ nuốt một ngụm nước miếng: “Ca, đừng kiêu ngạo lãnh khốc vô tình như vậy mà, giướng lớn như vậy, để em ngủ cùng nha.”
Lại nói tiếp, từ sau khi bọn họ sang Mỹ, ca của cậu liền cưỡng chế phân giường cho hai người.
Ặc…… tình tiết này chỉ sợ là đến khóa(?).
Đương nhiên, lúc đi cậu còn chưa tròn 18 tuổi, chính là một đứa nhỏ đơn thuần ngây thơ, cho nên đã để cho anh trai thực hiện được.
Phi…… cảm giác càng giải thích càng không xong.
Chu Viên bất đắc dĩ: “Nằm đàng hoàng cho anh!”
Rốt cuộc cũng không đuổi em trai ra ngoài.
Bọn họ đều là cô nhi, không cha không mẹ, ông Chu cũng đã mất nhiều năm như vậy rồi, ngoại trừ lẫn nhau cũng không có ai khác để dựa vào, cảm tình xác thật không giống với những cặp anh em khác.
Chu Viêm tắt đèn, người bên cạnh liền lăn vào trong lòng ngực y, làm cho y có chút cứng đờ.
Đã rất nhiều năm, trong ngực của y ngoài Cốc Đằng, đã không hề có người khác.
Trong bóng tối vang lên âm thanh rầu rĩ của Chu Ngẫu Phiến: “Ca, anh định khi nào kết hôn?”
Vấn đề này là cái gai trong lòng cậu, mỗi lần chạm vào đều đau thấu tim, nhưng nếu không hỏi rõ ràng, lại giống như mắc nghẹn trong cổ họng.
Chu Viêm im lặng một lúc mới nói: “Anh sẽ không kết hôn.”
Y có chút kỳ quái vì sao em trai lại đột nhiên hỏi đến chuyện này, nhưng nếu đã nhắc tới, vậy cũng có thể nói cho em ấy biết ý tưởng của mình.
Giữa người nhà với nhau, nhân sinh quy hoạch cũng nên có điều câu thông với đối phương.
Nếu như y chưa từng xuyên qua, có lẽ lúc này sẽ cười mắng: “Anh của em ngay cả bạn gái còn chưa có, kết hôn cái quỷ gì.”
Nhưng y đã tìm được người khắc cốt ghi tâm, vì vậy trong những năm tháng y còn tồn tại, liền chỉ có một người duy nhất kia.
Cả đời, hai đời, vô số đời, thẳng đến lúc ý thức tiêu tán, thời khắc sinh mệnh đi đến điểm cuối.
Chỉ một mình hắn.
Chu Ngẫu Phiến sửng sốt, không ngờ ca của cậu cư nhiên lại trả lời như thế, liền không khỏi mừng thầm, điều đó phải chăng có nghĩa là, cả đời này anh ấy đều thuộc về cậu hay không.
Người ta một khi cao hứng, liền dễ dàng quên mất tiết chế.
Cậu vui vẻ rạo rực ôm chặt anh của mình, chẳng sợ bị anh không kiên nhẫn đẩy ra bốn năm lần, vẫn kiên trì không ngừng quấn lên.
Chu Viêm: “……” Đây cũng là một con tiểu xà tinh đi!
Dưới sự kích động, Chu Ngẫu Phiến lại càng khó ngủ.
Cảm giác người nằm bên cạnh dần dần an tĩnh lại, tựa hồ như đã một lần nữa tiến vào mộng đẹp, trái tim xôn xao lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Cậu liền cọ cọ……
Ngay khi cậu đang se dục huân tâm, đột nhiên trời đất quay cuồng, một cổ sức mạnh thật lớn túm cậu ném đi.
“Bang” một tiếng, trời sáng rồi? Không, thứ sáng là cái đèn trần ở trong phòng, sáng trưng thập phần chói mắt.
Đầu óc Chu Ngẫu Phiến choáng váng, còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ nghe Chu Viêm rống giận một tiếng: “Tiểu hỗn đản, không đánh em một lần, em liền không nhớ kỹ đúng không!”
Phía dưới chợt lạnh, quần không thấy, mấy bàn tay “chát chát” đi lên, danh xứng với thực là ngó sen xào thịt.
Chu Ngẫu Phiến nước mắt lưng tròng: “Ca, nhẹ chút……”
Cả người Chu Viêm run run, túm cổ áo cậu, sải bước đi ra ngoài ném tiểu quỷ này về phòng của cậu, sau khi trở về còn “lạch cạch” khóa cửa lại.
Chu Ngẫu Phiến cuộn tròn ở trên giường không ngừng run rẩy, khóe mắt phiếm hồng, nước mắt còn chưa khô.
Quá kích thích, cậu ra rồi……
May mắn động tác của anh cậu rất nhanh, nếu không cậu thật không biết phải giải thích như thế nào, tránh được một kiếp, mừng thay mừng thay.
Chu Viêm trở lại phòng, vẫn chưa lập tức đi vào giấc ngủ.
Y đốt một điếu thuốc lá, nửa đêm đứng ở ban công.
Gió xuân đầu mùa mang theo lạnh lẽo, lại không cách nào giúp y bảo trì sự bình tĩnh.
Nếu như không xuyên qua, y lúc này hãy còn ngây thơ mờ mịt, sẽ cho rằng đó chỉ là trò đùa dai của em trai.
Nhưng sống hai đời, từng có vợ có con, dù cho có là tinh thần rắn rỏi cũng đã sớm bị thuần hóa thành sợi chỉ mỏng.
Vậy thì, đây là chuyện quái quỷ gì?
Chu Ngẫu Phiến quá nửa đêm mới ngủ, ngày hôm sau đương nhiên mà dậy muộn.
Ca của cậu lại đi ra ngoài rèn luyện, chỉ để lại ở trên bàn một tờ giấy, bảo cậu hâm nóng bữa sáng rồi mới được ăn.
Chu Ngẫu Phiến vẫn chưa phát giác ra chuyện gì khác thường, sau khi dùng xong bữa sáng, liền ra ngoài đi sửa điện thoại.
Chiếc di động này cậu đã dùng nhiều năm, pin đã lão hóa, nếu lần này sửa không được, cậu liền tính toán mua một chiếc mới cùng loại với anh trai, ahihi, điện thoại cặp đôi.
Cửa hàng di động chỉ cần đi hết đường cái là thấy, ở phố buôn bán trong tiểu khu cũng có vài nhà mở kinh doanh.
Chu Ngẫu Phiến chọn một nhà trông lớn nhất, bước vào tìm thợ sửa.
Đúng lúc, gặp được một gương mặt quen thuộc.
Đối phương nhìn thấy cậu, sắc mặt hiện ra bảy sắc cầu vồng, thập phần xuất sắc.
“A, chị gái, lại gặp nhau rồi ~” cậu cười tủm tỉm, mở chuyện chào hỏi.
Nhạc Đình vô cùng xấu hổ, lại có chút bực bội, quay đầu đi không muốn để ý đến cậu.
Nhưng cô càng như vậy, Chu Ngẫu Phiến ngược lại lại càng muốn chọc tức cô, biết làm sao bây giờ, đây là bản tính ác liệt của tiểu yêu tinh rồi.
Đối với tình địch, từ trước đến nay chỉ có đuổi tận giết tuyệt, làm gì có phương châm lưu cho đối phương một chút hơi tàn.
Lúc này, người bán hàng và thợ sửa trong tiệm, đồng thời đều bị ông chủ gọi vào, mở một buổi họp nhỏ.
Nguyên nhân hình như là, mấy hôm trước vì sơ suất trong khâu quản lý, dẫn tới hàng bày bán trong tiệm bị mất trộm.
Cách một cánh cửa, còn có thể ẩn ẩn nghe thấy ông chủ nổi trận lôi đình, mắng một đám nhân viên nhỏ yếu bất lực đến máu chó phun đầy đầu.
Chu Ngẫu Phiến chỉ vào cái ghế duy nhất trước quầy sửa di động, nói: “Chị gái, thật là trùng hợp, chị cũng tới sửa điện thoại sao? Em thấy bọn họ còn phải mất một lúc lâu nữa, không bằng chị ngồi xuống chờ một lát đi?”
Người ta nói lời khách khí, Nhạc Đình liền ngại duỗi tay đánh người cười, ngữ khí cũng trở nên hòa hoãn hơn một chút: “Không cần đầu, cậu tự mình ngồi đi, tôi rất nhanh là sửa xong rồi.”
Ý cười trên mặt Chu Ngẫu Phiến càng tăng thêm, khóe miệng nổi lên mấy phần ngọt ngào: “Mông em đau, ngồi không được.
Ngày hôm qua không ngoan, buổi tối bị ca ca hung hăng giáo huấn một trận đó.”
Nhạc Đình hít vào một hơi, sắc mặt đỏ lên, dáng người cơ hồ như lung lay sắp đổ: “Cậu……”
Đây là thị uy đúng không? Đây chắc chắn là thị uy đúng không?
Cẩu nam nam!
Vì sao soái ca khắp thiên hạ đều đã sắp hàng tổ hợp, có đôi có cặp!
Ô ô ô, như này thì phụ nữ các cô phải sống làm sao!.