Một hàng ba người tới New York, sau khi nhận phòng khách sạn liền ghé thăm ông chủ cũ của Chu Viêm, lúc này đang ở tại một câu lạc bộ quyền anh nổi danh ở quận Bronx.
Trở về chốn cũ sau ba năm cách xa, Chu Viêm vô cùng cảm khái.
Mọi thứ ở nơi này vẫn giữ nguyên bộ dáng ngày xưa, chỉ là có chút cũ hơn trước, thay đổi lớn nhất ngược lại lại chính là người đại diện Justin.
Từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy ông, Chu Viêm thiếu chút nữa đã không nhận ra: “Trời ạ, anh bạn già, sau khi kết hôn anh phát phì rồi.
Xem ra anh được Laura chăm sóc khá tốt nhỉ?”
Rõ ràng vào ba năm trước, Justin vẫn còn là một gã đô con, cơ bắp rắn chắc râu ria xồm xoàm, đi đến đâu trẻ con liền tự động né ra xa ba thước, nhưng người đang đứng ở trước mắt hiện giờ lại là một ông chú bụng bia, tai to mặt lớn vừa mập vừa đen.
Justin vừa lên đã cho Chu Viêm một cái ôm thật chặt: “Viêm, rất vui được gặp lại cậu, cậu vẫn không thay đổi gì cả, vẫn là dáng người khỏe mạnh làm người khác ghen tỵ này.
Nhưng mà tôi thì đã có thứ mà cậu không có, một cô vợ xinh đẹp.”
Chu Viêm cười mà không nói, không phải chỉ là vợ đẹp thôi sao, ai mà không có chứ?
Chu Ngẫu Phiến cũng ôm Justin một cái: “Chú béo, cháu có mang cho chú đặc sản nhà làm Trung Quốc, toàn bộ mười thùng.”
Nghe thấy có nước chấm yêu thích của mình, Justin cũng không thèm để ý đến biệt danh hài hước của Chu Ngẫu Phiến, ông cũng coi như là nhìn tiểu quỷ này từ nhỏ đến lớn, tính tình của nó vẫn luôn nghịch ngợm tinh quái làm cho người ta vừa thương vừa ghét.
“Tiểu quỷ, cháu vẫn là tên nhóc đáng ghét ngày xưa.
Nhưng còn biết điều mà mang theo nước chấm, chú sẽ tạm tha cho cháu lần này.”
Sau khi giới thiệu qua người trợ lý là Lữ Hồng Cảnh, Justin liền dẫn ba người vào trong: “Từ sau khi cậu rời đi, thành tích của GG càng ngày càng đi xuống, nhờ tên Bob kia nên cũng vớt vát được một ít thể diện, nhưng một năm trước cậu ta đã chuyển sang câu lạc bộ VC rồi.
Hiện giờ còn ở lại đều là người mới, muốn có thành tích thì ít nhất phải mất thêm 3-4 năm nữa.”
Ông chủ câu lạc bộ Robert cũng vì thế mà vô cùng sầu não, nhưng vì không thể tìm thấy hạt giống tốt nên cũng không có cách nào.
Chu Viêm: “Robert có ở đây không?”
Justin nhún vai: “Ra ngoài nghe điện thoại rồi, nên mới bảo tôi ra đón cậu đây.”
Câu lạc bộ GG từ khi thành lập đến nay thành tích tốt nhất chính là cho ra lò một vị quyền vương hạng nhẹ cân Chu Viêm, ảnh poster của y vẫn còn đang treo ở sảnh huấn luyện, được dùng để khích lệ người mới.
Justin không tin Chu Viêm vẫn còn có thể đánh quyền, nhưng điều này cũng không thể gây trở ngại cho tình bạn của hai người.
Chu Viêm đã từng mang đến cho câu lạc bộ vinh dự to lớn và một số tiền thưởng khổng lồ, cống hiến và địa vị của y đều là những thứ không thể xóa nhòa.
Ở tầng một của câu lạc bộ là sảnh huấn luyện, bày biện rất nhiều thiết bị giúp ích cho việc tập luyện.
Bên tai không ngừng vang lên những âm thanh nắm đấm đánh vào bao cát và tiếng hô quát.
Khi đoàn người Chu Viêm vừa tiến vào, đám người vốn đang tập trung khổ luyện liền dần dần ngừng lại, như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm vào Chu Viêm, ánh mắt dường như không mấy thân thiện.
Một đám đàn ông vạm vỡ đằng đằng sát khí vây lên, sinh ra một cổ áp lực mạnh mẽ làm cho Lữ Hồng Cảnh không khỏi lông tơ dựng đứng, theo bản năng mà thối lui nấp ra phía sau lưng Chu Viêm.
Justin không vui xua tan mọi người: “Các cậu làm gì đấy, mau đi huấn luyện đừng có lười biếng!”
Một người cao gầy trẻ tuổi trong đó nhìn Chu Viêm mà nói: “Anh chính là Viêm Chu, người đã từng đoạt được đai lưng vàng trong giải đấu WBO hạng nhẹ vào ba năm trước?”
Chu Viêm có chút khó hiểu đối với địch ý của nhóm võ sĩ trẻ tuổi này, y nhìn quét một vòng, các tay đấm mà mình đã nhận thức trước đây không còn mấy người, lúc này đều đang đứng ở một góc xa xa phất tay với y, trên mặt đều là biểu tình xem kịch vui.
Nhóm người vây quanh y đều là người mới chưa từng thấy mặt, xen lẫn trong sự tò mò là một vẻ khiêu khích, giống như võ sĩ đấu bò tót kiêu ngạo mà vẫy vẫy tấm vải đỏ.
Justin cười khổ giải thích: “Xin lỗi, có lẽ là do mấy hôm nay phải thao luyện quá tàn nhẫn, dù gì thì không phải ai cũng có tư chất cao như cậu.”
Chu Viêm bừng tỉnh, cho dù là đảng học sinh sinh viên hay võ sĩ quyền anh, bình thường đều ghét nhất một thứ gọi là con nhà người ta.
Y hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, mấy năm nay Justin hẳn là đã dùng tên của y để kích thích đám người mới này rất nhiều lần.
Chậc chậc, chưa gì đã chọc giận nhiều người như vậy, quả thật là có chút hưng phấn.
Vẫn là câu châm ngôn kia, chuyện có thể dùng nắm đấm để giải quyết thì không cần phải dài dòng làm gì.
Chu Viêm bẻ khớp ngón tay, nhấc cằm về phía võ đài: “Anh bạn nhỏ, muốn thử tài nghệ chứ?”
Một câu anh bạn nhỏ đã thành công khơi mào hỏa khí của tay đấm này, chưa từng thấy người nào có ngữ khí kiêu căng như vậy!
Tuy Chu Viêm là quyền vương, nhưng nghe nói người này đã từng gặp tai nạn giao thông trọng thương, cho dù lúc này có trở về thì thực lực chắc chắn đã bị thụt lùi, trong khi mình lại chính là võ sĩ hạng nhất hạng nhì của câu lạc bộ này.
Tay đấm tràn ngập tự tin mà bước lên võ đài: “Tôi biết anh đã từng bị thương, yên tâm đi, tôi sẽ nương tay cho.”
Chu Viêm tiếp nhận đôi găng tay được một võ sĩ nào đó ném cho, nghiêm túc nói: “Ok, những lời này tôi cũng tặng lại cho cậu.”
Y cởi áo khoác vứt ra phía sau, Chu Ngẫu Phiến ở phía dưới liền chạy tới tiếp được: “Ca, cố lên.”
Cậu biết rõ thực lực của anh trai, việc đánh hạ đối thủ chỉ đơn giản như một bữa ăn sáng, liền quay sang nói với Justin: “Hey, chú có muốn cá cược không, 100 đô la, cháu cược anh trai sẽ thắng.”
Justin trợn mắt: “Tiểu quỷ, đừng hòng lừa được tiền của chú nữa.”
Trước kia mỗi lần Chu Viêm thi đấu, Chu Ngẫu Phiến sẽ luôn dụ dỗ người khác cá cược, bao giờ cũng đánh cuộc anh trai sẽ thắng.
Lúc đầu Justin còn tham gia, nhưng sau đó mới thấy rõ sự thật, Chu Viêm thực sự là vua bất bại ở trên võ đài.
Nhưng ông xác thật cũng có chút lo lắng cho thân thể của Chu Viêm, nếu tình hình chiến đấu không ổn, ông sẽ kịp thời hô ngừng.
Mấy tay quyền khác nghe vậy liền không phục mà ồn ào: “Này, tôi cược, 200 đô la, Lucian chắc chắn sẽ thắng.”
Nào có đạo lý tiền tới cửa mà lại không cần, Chu Ngẫu Phiến cười tủm tỉm thu tiền thu tiền.
Đây chỉ là một trận thi đấu luyện tập, trọng tài cũng không tổ chức quá chính quy, chỉ hô một tiếng “Go!”, hai bên liền bắt đầu tiến vào trạng thái chiến đấu.
Tay đấm Lucian giành trước tiến công, xuất ra một bộ tổ hợp quyền pháp, nhưng lại bị Chu Viêm tích thủy bất lậu chặn lại.
Ở trong mắt của y, đường quyền mà người thường không thấy rõ lại tựa như một pha quay chậm, tránh thoát một cách vô cùng dễ dàng.
Trong lòng Chu Viêm đã phán đoán ra thực lực của đối thủ, chỉ cần dùng ba phần sức mạnh là có thể giành chiến thắng tuyệt đối.
Điều này cũng nằm bên trong dự đoán của y, phải biết rằng các võ sĩ quyền anh ở quốc nội thậm chí còn không cần y phải xuất ra một phần thực lực.
Nếu y không thu liễm sức mạnh, một quyền là đã có thể giết chết người ta.
Thấy Lucian bắt đầu thở dốc, Chu Viêm biết thời cơ phản công đã đến.
Quyền pháp của y cũng không quá tuyệt đẹp, nhưng lại mang theo một phong cách tựa như lôi điện sấm chớp, tung ra gần năm sáu quyền, đối thủ đã hoàn toàn bị đánh ngã xuống đất.
Nhóm võ sĩ hô cố lên ở hai bên võ đài trong nháy mắt liền an tĩnh lại, trong sảnh huấn luyện cũng lâm vào một sự yên lặng quỷ dị.
Ngay cả bản thân Lucian cũng có chút ngây ngốc, cậu ta chỉ cảm nhận được một cổ sức mạnh thật lớn vừa đánh trúng người mình, hoàn toàn không thấy rõ rốt cuộc Chu Viêm đã ra bao nhiêu quyền.
Đây chính là sự chênh lệch thực lực giữa trời với đất!
Chu Viêm tiến đến nâng Lucian dậy, để cậu ta ngồi xuống băng ghế dưới võ đài, lo lắng hỏi: “Anh bản nhỏ, cậu không sao chứ?”
Lucian lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Chu Viêm nóng bỏng đến mức cơ hồ như muốn đâm thủng y, cho dù đối phương có gọi mình là gà tiểu học cũng hoàn toàn không có ý kiến…… Không, cậu ta ở trước mặt Chu Viêm còn không xứng được xem là gà tiểu học, là trẻ sơ sinh mới tập đi cũng không sai.
“Viêm, anh quả nhiên xứng đáng với danh hiệu quyền vương, tôi thua.”
Chu Viêm cười cười vỗ vai cậu ta, võ sĩ quyền anh chính là xúc động mà lại đáng yêu như thế.
Khiêu khích nhau trước khi thi đấu cũng được xem là một tiết mục truyền thống, sau khi đánh xong bất luận ai thắng ai thua cũng tuyệt đối không hai lời.
Đặc biệt là khi Chu Viêm chiến thắng trận đấu bằng thực lực tuyệt đối, không chỉ khiến cho Lucian bị thuyết phục mà ngay cả các tay đấm khác cũng phải ngã mũ thán phục.
“Viêm, anh thật sự rất mạnh, Lucian dễ dàng bị hạ trong chớp mắt, thật không thể tưởng tượng nổi!”
“Quyền vương quả là quyền vương, tôi cảm thấy câu lạc bộ chúng ta sắp sửa có thêm một chiếc đai lưng vàng rồi.”
Nhóm võ sĩ vây quanh Chu Viêm, muốn y chỉ đạo thêm vài trận đấu luyện tập, Chu Viêm thịnh tình không thể từ chối, lại phải lên võ đài đánh thêm mấy hiệp với mọi người, mỗi lần đều kết thúc với phần thắng nghiêng về phía Chu Viêm.
Chu Ngẫu Phiến nhỏ giọng hỏi Justin: “Chú béo, bây giờ chú có còn nghi ngờ thực lực của anh trai cháu nữa không?”
Justin nhìn Chu Viêm ở trên võ đài, kinh ngạc mà nói: “Chuyện này thật quá sức tưởng tượng, chú cảm thấy thực lực của Viêm còn tốt hơn ba năm trước, kỳ tích, đây thật đúng là một kỳ tích!”
Lữ Hồng Cảnh vẫn luôn ở bên cạnh Chu Viêm hỗ trợ đưa khăn lông và nước uống, cho dù chỉ ở bên cạnh nhìn, anh ta đều kích động đến lệ nóng doanh tròng.
Chu Viêm chính là một võ sĩ quyền anh vĩ đại như thế, đời này có thể gặp được người thật chính là vinh hạnh của anh ta.
Đến khi Chu Viêm bước xuống đài, trên người cũng đã ra một tầng mồ hôi mỏng, từ phía cửa bỗng nhiên truyền đến một tràn vỗ tay, mọi người nghe tiếng nhìn sang, chỉ thấy ông chủ câu lạc bộ Robert đang bước tới.
Ông chủ là một người da màu, đầu đội mũ lưỡi trai, kính râm lóng lánh, một thân tây trang cao cấp, đứng giữa một đám võ sĩ mặt mũi bầm dập ướt đẫm mồ hôi, trông ưu nhã tựa như tiên nhân giáng trần.
Ông nhiệt tình ôm lấy Chu Viêm: “Viêm, quá tuyệt vời, thật sự quá tuyệt vời, hoan nghênh cậu trở về!”
Chu Viêm biết ông khẳng định đã nhìn thấy, đối với võ sĩ mà nói thì hết thảy đều là hư vô, chỉ có thực lực mới là quan trọng nhất: “Robert, tối nay chú rảnh rỗi chứ, tôi mời chú một bữa.”
Robert liên thanh nói: “Không không, dựa theo truyền thống của người Trung Quốc các cậu, tôi hẳn là phải nên mời cậu một bữa mới phải, đúng lúc tôi rất lâu rồi cũng không ăn món Hoa, khởi hành đi tới nhà hàng Trung Hoa nào!”
Quán ăn Trung Hoa ở Mỹ, ai đã từng ăn qua đều biết hương vị chỉ một lời thật khó nói hết.
Chu Ngẫu Phiến liều mạng với chậu bông cải xanh, không động tới các món khác.
Có thức ăn ngoài để so sánh, cậu liền đột nhiên cảm thấy cơm nhà làm của anh trai mới là tuyệt thế mỹ vị, đây chính là hậu quả của việc bị chiều hư mà ra.
Lữ Hồng Cảnh biết bọn họ gặp lại người quen cũ, có lẽ sẽ có một vài chuyện riêng tư muốn nói, liền thức thời mà không đi cùng.
Chu Viêm cũng không động đũa bao nhiêu, chỉ lo đua rượu với Robert và Justin.
Nếu như đã vào quán ăn Trung Hoa, là người Mỹ thì cũng phải học cách nói chuyện ở trên bàn ăn.
Mọi người ngồi ở trong góc, cũng không lo cuộc nói chuyện sẽ bị người khác nghe thấy.
“Viêm, lần này cậu trở về, ngoại trừ đánh quyền thì còn có kế hoạch gì khác hay không?” Robert vô cùng thẳng thắn, ông tin rằng hai anh em Chu gia đã biết chân tướng của vụ tai nạn năm đó, nếu đổi lại là ông, ông cũng tuyệt đối sẽ không cam tâm mà bỏ qua chuyện này.
Chu Viêm đốt điếu thuốc, không để cho em trai sờ tới hộp thuốc lá liền xoay người nhét vào trong túi áo: “Rốt cuộc ai là kẻ chủ mưu của vụ tai nạn năm đó, mấy năm nay các chú khẳng định là đã có suy đoán rồi đúng chứ?”
Robert và Justin liếc nhau: “Chúng tôi cũng không chắc chắn, nhưng có rất nhiều chuyện chỉ cần suy luận ngược hướng, xem kẻ nhận được lợi ích lớn nhất từ vụ tai nạn của cậu là ai, từ đó mà tìm ra kẻ giật dây.”
Chu Ngẫu Phiến bất mãn ở dưới bàn đá ca ca: “Ngoài cái câu lạc bộ LOW kia thì còn có thể là ai? Ông chủ ở chỗ đó cũng đâu phải lần đầu tiên làm ra chuyện này, dù gì cũng có liên quan đến 1 tỷ tiền cá độ kia mà!”
Giống như ở các môn thể thao khác, ở giới quyền anh, việc động tay động chân với thắng bại của võ sĩ cũng là chuyện quá bình thường.
Ngay lúc đó, đối thủ của Chu Viêm là một quyền vương hạng trung lệ thuộc với công ty LOW có tên là Kent.
Tuy rằng y là võ sĩ hạng nhẹ, nhưng vẫn tin tưởng mình có thể đánh thắng đối thủ.
Công ty LOW cũng có thể dự cảm được kết quả thi đấu, cho nên đã tiên hạ thủ vi cường, động chạm vào phanh xe của Chu Viêm, khiến y gặp tai nạn giao thông mà biến thành người thực vật.
Sau đó, đối thủ của Kent đã biến thành một quyền vương hạng nhẹ khác, gã cũng giành được phần thắng một cách vô cùng thuận lợi.
Công ty LOW nhờ đó mà kiếm về một số tiền khổng lồ, thanh danh vang dội, vươn lên trở thành con dê đầu đàn của ngành sản xuất.
Justin chấn kinh: “Các cậu làm thế nào mà biết được?”
Chu Ngẫu Phiến đắc ý nói: “Là vì……”
Cậu vừa định nhảy ra khoe khoang sự nghiệp to lớn của mình, nhưng lại bất ngờ bị Chu Viêm duỗi tay ấn trở về, còn bị nhét cho một miếng trái cây chặn miệng.
Hacker cũng không phải là nghề nghiệp quang minh chính đại gì, nào có thể để cho người khác biết được thân phận.
Cho dù Justin và Robert đều là người đáng tính nhiệm, nhưng y cũng không hy vọng em trai sẽ để lộ quá nhiều chuyện về bản thân, thêm một người biết được thân phận của em ấy, chính là thêm một mối nguy hại.
Chu Viêm bình đạm nói: “Tôi thuê thám tử tư nên mới biết rõ mọi chuyện.
Nếu tôi muốn báo thù, các chú có giúp tôi không?”
Justin lắc đầu cười khổ: “Nếu như có đầy đủ chứng cứ, chúng tôi tất nhiên là phải giúp đỡ một tay.
Nhưng vấn đề là, đã qua lâu như vậy rồi, cậu hoàn toàn không thể tra ra được nhược điểm của chúng đâu.”
Ánh mắt của Chu Viêm lạnh băng: “Tôi không cần đến nhược điểm.”
Robert vội vàng khuyên nhủ: “Viêm, tuy tôi rất hiểu cho cậu, nhưng cậu tuyệt đối không thể làm ra chuyện trái pháp luật vì đám chó chết đó, cậu hãy bình tĩnh lại đi.”
Biết đối phương đã hiểu lầm, Chu Viêm hòa hoãn biểu tình: “Robert, chú yên tâm đi, tôi sẽ không hủy hoại cuộc sống tốt đẹp của mình đâu, đó chính là chuyện ngu xuẩn nhất.”
Justin nghi hoặc: “Vậy ý của cậu là?”
Chu Viêm nhẹ nhàng bâng quơ: “Nếu đã là võ sĩ quyền anh, vậy thì cứ phân thắng bại ở trên võ đài.
Tôi sẽ khiêu chiến với tất cả võ sĩ ở công ty của chúng.”
Justin khiếp sợ há to miệng, thật lâu sau cũng chưa khép lại được.
Chu Ngẫu Phiến lén lút cầm lấy một miếng ớt thảy vào.
Justin nuốt xuống theo bản năng, trò đùa dai thành công, khiến cho cậu ôm bụng cười to.
Justin giả vờ giơ tay muốn đánh, cậu liền như một con cá chạch mà trốn mất.
Robert vô cùng tự tin với thực lực hiện giờ của Chu Viêm, nhưng vẫn có chút lo lắng: “Nếu chúng lại giở trò cũ, làm cho cậu bị thương thêm lần nữa thì phải làm sao đây? Tôi nghe nói bọn chúng có qua lại với một băng nhóm xã hội đen.”
Chu Viêm bình tĩnh phả ra một vòng khói, sương mù lượn lờ trước mắt y: “Tôi liền chờ bọn chúng ra tay vậy!”
Robert và Justin không rõ ý định của Chu Viêm cho lắm, nhưng về việc y muốn báo thù thì bọn họ đều nghe hiểu.
Chuyện này thật sự không có cách nào để khuyên giải, nếu như đặt mình vào vị trí của Chu Viêm, bọn họ đều sẽ không thể nào bình tĩnh được như vậy.
Lúc hai anh em Chu gia trở lại khách sạn thì đã là đêm khuya.
Khí hậu ở Mỹ lạnh hơn nhiều so với thành phố S, trùng hợp thế nào mà điều hòa lại bị hỏng, Chu Ngẫu Phiến đề nghị hai người làm chút vận động trên giường để sưởi ấm, nhưng lại bị anh trai vô tình bác bỏ.
Đừng tưởng rằng y không nhìn thấy tiểu quỷ này vừa lén lút rút phích cắm.
Chu Viêm phải đánh quyền, Chu Ngẫu Phiến phải vào đại học, hai người ít nhất cũng phải ở lại Mỹ bảy tám năm, dù sao cũng không thể ở khách sạn mãi.
Chu Ngẫu Phiến liền ra tay mua một căn biệt thự đơn lập ở quận Queens, với tài lực hiện giờ của cậu, một hơi trả 2 triệu đô la Mỹ cũng là việc nhẹ nhàng.
Hơn nữa, trong một quãng thời gian rất dài, giá cả nhà đất ở nơi này trong tương lai sẽ chỉ tăng chứ không giảm.
Thân là một fan boy kiêm tiểu đệ, Lữ Hồng Cảnh như thế nào lại không đi theo, lập tức gom góp tài chính mua một căn biệt thự nằm không xa chỗ ở của hai anh em Chu gia, thuận tiện giao lưu với cô bạn gái mới tên Ruth.
Nhà ở và bạn gái đều có đủ, về sau rốt cuộc cũng không cần phải xem hai anh em này nhão nhão dính dính show ân ái, chọc mù mắt mình nữa.
Hừ, không phải chỉ là vợ đẹp thôi sao, ai mà không có chứ?
Trong khi Chu Ngẫu Phiến thuận lợi thi đậu đại học H, nước mắt tuôn trào giống như sinh ly tử biệt mà rời nhà để đi học thì Chu Viêm tương tự cũng đã thuận lợi trở lại võ đài, lần thứ hai đánh ra danh khí cho bản thân.
Trong lúc nhất thời, tin tức về vị quyền vương phương Đông một lần nữa trở lại võ đài, liên tiếp giành chiến thắng đã chiếm cứ khắp các kênh thể thao.
Thực lực của Chu Viêm quá mức cường đại, mỗi đối thủ của y đều bị đánh đến mức không hề có sức phản kháng.
Các fan ở Trung Quốc đều hưng phấn mà tự hào, chỉ hận không thể có mặt tại hiện trường để hoan hô chúc mừng Chu Viêm.
Giới quyền anh Mỹ tựa hồ như không dự đoán được tay quyền đến từ phương Đông này sẽ ngóc đầu trở lại, còn đánh bại rất nhiều cao thủ trong giới.
Bình luận đánh giá trên các mặt báo đều không đồng nhất, hoặc là tán dương sức mạnh và thực lực cường đại của y, hoặc phê bình y không có tinh thần nhân đạo, thi đấu không có phong độ thân sĩ, đánh đối thủ quá thảm.
Chu Viêm đã sớm quen với việc đón nhận những ngờ vực và đánh giá chủ quan của người khác, những tờ báo này càng như vậy, y lại càng phải dùng thắng lợi tuyệt đối để đáp trả.
Đặc biệt là các tay đấm đến từ công ty LOW, khí thế sát phạt của Chu Viêm lại càng hung hiểm hơn.
Thậm chí còn có một lần, biết rõ ở dưới đài có mặt ông chủ của LOW, y xuất khẩu cuồng ngôn, ấn đối phương xuống bùn đất.
Ông chủ của LOW là con trai của một nhà giàu có, ở giới quyền anh vẫn thường xuyên xuất hiện nhiều lời đồn đãi gã này không tôn trọng tay đấm của mình, dùng thủ đoạn khống chế bọn họ, lợi dụng bọn họ để điên cuồng gom tiền.
Sau khi xâm nhập vào cơ sở dữ liệu tuyệt mật của LOW, Chu Ngẫu Phiến đã chứng thực cho những lời đồn đãi này.
“Là một loại thuốc kích thích kiểu mới, gây nghiện, trong khoản thời gian ngắn sẽ giúp cho người sử dụng tăng cao sức mạnh, nhưng cũng có một vài tác dụng phụ ảnh hưởng đến cơ thể người.
Loại thuốc này trước mắt không nằm trong danh sách cấm, kể cả khi có bị phát hiện thì cũng không thể định tội.”
Đây chính là lỗ hổng trong giới quyền anh, chỉ cần không ngừng nghiên cứu phát minh ra thuốc kích thích mới, thì lệnh cấm chỉ là vật trưng bày cho có.
Chu Viêm thở dài: “Ngoài Kent ra, các tay đấm khác của LOW cũng rất vô tội.”
Sở dĩ y nặng tay với các võ sĩ của LOW như vậy cũng là vì muốn cho bọn họ nằm bệnh viện một đoạn thời gian, ít nhất cũng không phải chịu tình cảnh bị hãm hại.
Y tin tưởng, chỉ cần họ là người bình thường, không ai sẽ nguyện ý sử dụng thuốc cấm mãn tính để phá hủy thân thể của chính mình.
Mà Kent, có lẽ ban đầu gã cũng chỉ là một người bị hại, nhưng sau khi liên tục giành được danh hiệu quyền vương, thực lực và sức ảnh hưởng càng ngày càng lớn mạnh, gã cũng dần dần biến thành kẻ đi hãm hại người khác.
Trước mắt gã đã có 17% cổ phần của LOW, cũng xem như là một nhà đầu tư lớn trong đó.
Ở giới quyền anh, một đêm phất nhanh không phải là chuyện thần thoại, lợi nhuận khổng lồ trong đó có thể khiến cho người ta vứt bỏ một chút lương tri cuối cùng.
“Ca, em thấy bọn chúng rất nhanh chóng sẽ ra tay với anh.”
“Anh đang chờ đây.”
Chu Viêm an tĩnh ngồi trên sô pha, một bên sườn mặt của y chìm trong bóng tối dày đặc, y kéo khóe miệng khẽ kiếm cánh môi, giống như một con dã thú nhe ra cặp răng nanh sắc bén của mình, chờ đợi con mồi chủ động dâng đến cửa..