Nhân loại này rất kỳ quái, nhưng thực lực rất mạnh, không thể khinh thường.
Đó chính là ấn tượng đầu tiên của pháp sư áo đen đối với kỵ sĩ hươu vàng, sau đó…… Hắn tiên hạ thủ vi cường, vung dây đằng, cho Thiên Hoàn một roi ngay chính diện.
Vả mặt bôm bốp.
Thiên Hoàn: “……” Cái này không giống với trong dự đoán!
Sau khi đột nhiên bị bất ngờ không kịp đề phòng mà ăn một roi, y liền nhanh chóng né trái né phải, cặp sừng vàng trên đầu rớt xuống, lăn ùn ục ra xa.
Pháp sư áo đen nổi lên hứng thú, từ trước đến nay, đây chính là nhân loại duy nhất có thể tránh được công kích của hắn.
Thêm nhiều dây đằng thi nhau chen chúc tới, kết thành thiên la địa võng, muốn bao vây Thiên Hoàn.
Lý trí nói cho y, lúc này nên quyết đoán rút kiếm, lấy bạo chế bạo.
Nhưng tình cảm chiếm thượng phong, y không hạ thủ được.
Cọ tới cọ lui, không trốn cũng không tấn công, cuối cùng kết cục chính là bị vô số dây đằng trói chặt, còn thắt thành nơ bướm đưa đến trước mặt pháp sư áo đen.
Nhìn gần, pháp sư áo đen mới thấy rõ nhân loại này có gương mặt không tồi, dây đằng thít chặt lộ ra thân hình tinh tráng, đường cong cơ bắp có thể nói là hoàn mỹ, đặc biệt là dáng vẻ kiệt ngạo giữa hai mày, làm người khác không nhịn được mà bị thuần phục.
Ừm, rất chọc trúng điểm thẩm mỹ của hắn.
Có điều bộ áo giáp vàng chóe từ đầu tới chân này, đã làm bại lộ phẩm vị vô cùng không xong của đối phương.
Lại nói, trong ngăn tủ của hắn chất đầy quần áo kích cỡ nhân loại, đến nay vẫn chưa tìm được đối tượng thích hợp để hắn thí nghiệm.
Không ngờ hôm nay vừa ra ngoài tìm thú cưng, liền nhặt được một người mẫu hợp tâm ý.
Quả nhiên là cũ không đi thì mới không tới.
Bắt về thôi, thu làm chiến lợi phẩm.
Trong lòng cao hứng, thôi cứ buông tha cho những nhân loại này vậy.
Vốn dĩ đều là kiến hôi, dẫm chết hay không cũng không quan trọng.
Pháp sư áo đen giang hay cánh tay ra, thân hình chợt bành trướng lên, bằng một tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, biến thân trở thành một con cự long cao tới 10 mét, vảy của nó có màu lục đậm vô cùng hiếm thấy, dáng rồng thon dài không mập mạp, động tác thập phần linh hoạt.
Trên mảnh đại lục này, số lượng cự long có thể đếm được trên đầu ngón tay, đặc biệt là Lục long, chính là quả to nhất trên một cái cây. (dễ nhận ra)
“Mandela! Lục long Mandela!”
Nhóm kỵ sĩ sôi nổi kêu lên sợ hãi, Thần Hi muốn giơ kiếm tiến lên giải cứu đồng bạn thì lại càng khiếp sợ há hốc miệng.
Công chúa Medea bị dọa chân mềm: “Vì sao Mandela lại ở đây?”
Nàng cho rằng mục tiêu của cự long Mandela khi tới đây chính là mình, dù sao thân phận của nàng cũng chính là tân nương của rồng.
Nếu lúc này bị cự long bắt đi, vậy nàng sẽ không có cách nào để thoát khỏi ma trảo của nó!
Thế nhưng, Lục long Mandela lại chỉ vươn móng vuốt, xách Thánh kỵ sĩ đã bị dây đằng trói chặt lên, giang đôi cánh thật lớn trên lưng, nhấc lên một cơn lốc mãnh liệt mà đập cánh bay đi.
Để lại một đám kỵ sĩ thương tích đầy mình, ngơ ngác nhìn cự long cầm theo một cái đèn lồng chói lóa, dần dần biến mất trong bầu trời đêm.
Ặc, thánh quang của Thánh kỵ sĩ Thiên Hoàn vẫn đang chiếu sáng, trở thành ngôi sao băng bắt mắt nhất trong đêm.
Thiên Hoàn: “……”
Thủ vững một tia sức! Hút! Cuối! Cùng!
Lãnh thổ của Mandela, bao gồm cả sơn mạch Lạc Nhật dày đặc và diện tích rộng lớn rừng Mộ Sắc, dân cư không đến một vạn, nhưng nói về diện tích thì lại lớn gấp ba lần vương quốc Passion.
Đội ngũ đưa dâu của công chúa Medea phải mất đến mười ngày đi đường mới tiếp cận vùng ven rừng Mộ Sắc, nhưng Mandela vỗ cánh bay một đêm đã đi qua hơn phân nửa lãnh thổ.
Sào huyệt của hắn tọa lạc ở một chỗ trên vách đá chủ phong sơn mạch Lạc Nhật, nói là sào huyệt, nhưng kỳ thật lại giống như một tòa lô-cốt to lớn, khí thế bàng bạc chấn động nhân tâm.
Chỉ có cửa lớn là cao tới 20 mét, cho phép cự long thông thuận ra vào.
Mandela vừa đáp xuống, liền có mấy người hầu bạch tinh linh tiến đến đưa quần áo và khăn lông.
“Chủ nhân tôn kính, ôn tuyền của ngài đã được chuẩn bị xong.” Một bạch tinh linh lớn tuổi trong đó cung kính nói, làm như không hề nhìn thấy nhân loại nằm trong móng vuốt của cự long.
Mỗi lần cự long ra ngoài trở về, tắm rửa chính là lệ thường.
Bay đường dài, dù thế nào cũng sẽ dính phải không ít tro bụi.
Hơn nữa, ngâm suối nước nóng cũng xem như một sở thích của Long tộc.
Mandela vẫn không buông nhân loại xuống, trực tiếp xách theo y bước xuống hồ nước, thoải mái rên hừ hừ.
Hắn cũng đặt Thiên Hoàn vào trong nước, “nhẹ nhàng” dùng nước tẩy rửa cho y.
Thiên Hoàn vừa bị một dòng thác cao áp lớn như súng bắn nước xối xuống đầu: “……”
Tắm uyên ương thật là kích thích.
Thánh quang trên người y quật cường lóe lóe, không cam lòng dập tắt.
Mandela dùng một cái móng, nhẹ nhàng chọc y một chút, Thiên Hoàn ngoan cường sừng sững không ngã, hắn tràn ngập hứng thú liền chọc thêm vài cái.
Thiên Hoàn: “……” Không hiểu sao lại cảm thấy, mình thật giống như manh vật trong nhà tắm—— con vịt vàng.
Đã bước vào sào huyệt rồi, Mandela cũng không sợ thú cưng mới sẽ chạy thoát, liền cởi bỏ dây đằng trên người y.
Thiên Hoàn còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đã thấy móng vuốt của cự long duỗi tới, ba phát đã xé xuống áo giáp hoàng kim trên người y, bao gồm cả quần trong.
Hai người xích lõa tương đối, mắt to trừng mắt nhỏ.
Thiên Hoàn có điểm kích động, tiến độ công lược này thật là nhanh như tên lửa.
Y tỉ mỉ trang điểm quả nhiên quả nhiên có tác dụng, nhanh như vậy đã khiến cho Mandela nổi lên “tính thú”.
Mandela xác thật rất có hứng thú đối với nhân loại này, hắn gặp qua không ít cường giả, dù gì thân phận cũng là cự long quý hiếm, cách mấy năm lại thấy một đám dũng sĩ tới diệt rồng.
Mặc dù đều đã biến thành xương khô dưới vực sâu, nhưng không thể không nói, dũng sĩ dám đánh chủ ý lên cự long tuyệt đối phải là những kẻ có sức chiến đấu cực cao trong số các nhân loại.
Nhưng trong mấy trăm năm qua, những cường giả nhân loại mà hắn đã gặp qua đều không lợi hại bằng người trước mắt này.
Người này, không hề nghi ngờ chính là đệ nhất cường giả trong Nhân tộc.
Cũng chỉ có người như vậy mới có đủ tư cách để làm thú cưng của hắn.
Hắn chính là một con rồng có ánh mắt rất cao, không phải cứ tùy tùy tiện tiện miêu cẩu nào cũng có thể khiến cho hắn hứng thú.
Cự long tắm xong, liền lười biếng nằm bên bờ hồ, rất mau liền có ba bốn bạch tinh linh vây lên, mát xa lau mình cho hắn.
Hắn tựa hồ như rất thích ở nguyên hình của mình, vẫn luôn không biến thành hình người.
Thiên Hoàn trông mong mà không được xơ múi gì, không nhịn được mà bò lên bờ, đoạt lấy khăn lông trong tay bạch tinh linh, tự mình hầu hạ cự long.
Mandela chuyển động tròng mắt màu xanh sẫm thật lớn của mình, bình tĩnh nhìn y một hồi, liền để mặc cho y làm.
Những bạch tinh linh kia cũng thập phần ngoan ngoãn hầu lập(?) ở một bên.
Thiên Hoàn vốn cũng có nghe qua những tin đồn về tinh linh, bọn họ phần lớn đều ôn hòa đạm bạc, thân cận với tự nhiên, không tranh không đoạt.
Hôm nay nhìn thấy, xác thật tính tình của người nào cũng rất tốt.
Bạch tinh linh không phân chia giới tính, cũng hiếm khi có cảm xúc mãnh liệt, từ khi được sinh ra từ trong cây mẹ, giữa bọn họ đa phần đều là tình thân thuần khiết hữu nghị.
Đem so sánh với nhân loại tràn ngập dục vọng, bạch tinh linh thật quá mức đơn thuần và dễ bị khi dễ.
Nếu như không có sự che chở của Long tộc thì chủng tộc này có lẽ đã sớm bị tuyệt diệt.
Cự long thật cao hứng với sự thân cận của Thiên Hoàn, vẫy lui bạch tinh linh, dẫn y trực tiếp vào phòng ngủ của mình.
Nói là phòng ngủ, kỳ thật chính là một cái huyệt động mái vòm phi thường rộng lớn, bên trong chỉnh tề chất một đống kỳ trân dị bảo.
Không có màn giường, ở giữa dùng mấy cây trụ gỗ dựng thành ván giường rắn chắc.
Vô số thực vật dây đằng quấn quanh trên bản giường, lá cây nho nhỏ xanh mượt, muôn ngàn đóa hoa hồng hoa lệ, giống như một tấm thảm hoa mỹ nhất, trải dài trong không gian rộng lớn.
Thập phần quen mắt.
Mandela lục tìm trong cái rương không biết có bao nhiêu trân bảo, cuối cùng lấy ra một cái tủ quần áo bề ngoài tinh tế nhỏ xinh.
Hắn đẩy Thiên Hoàn một phen, ý bảo y tiến lên.
“Đây là quần áo phi thường thích hợp với ngươi!” Hai mắt Mandela lấp lánh, chờ mong nhìn y.
Khi hóa thành hình rồng, giọng nói của hắn trầm thấp hơn rất nhiều, lộ ra một cảm giác rất có uy nghiêm.
Trong những bài thơ và câu chuyện lưu truyền trong dân gian, cự long thường bị miêu tả thành dáng vẻ thô lỗ vô lễ, tàn nhẫn bạo ngược, tuy có sức mạnh to lớn nhưng IQ và EQ lại cực thấp, là một đám dã thú không hề có tế bào lãng mạn.
Nhưng kỳ thật, Long tộc là sinh vật có thọ mệnh dài lâu, cho dù ngốc nghếch, nhưng theo thời gian trôi qua cũng sẽ học được không ít thứ.
Nghệ thuật, văn hóa, thơ ca âm nhạc của nhân loại, rất nhiều thứ đều có khởi nguồn từ các chủng tộc như Long tộc, tinh linh hay người lùn.
Mandela cũng từng rất thích ở hình người, còn làm rất nhiều quần áo cỡ nhỏ.
Đáng tiếc, sau khi loại hứng thú này đi qua, đống y phục này liền chỉ có thể cất vào kho.
Hiện giờ, hắn rốt cuộc cũng có búp bê để thử đồ rồi.
Thiên Hoàn mở tủ quần áo ra, trong đó nhét đầy quần áo xinh đẹp của quý tộc, chạm rỗng, viền ren, lại còn màu sắc lòe loẹt, làm da đầu y tê rần.
“Mandela, nơi này của ngươi không có quần áo khác sao?”
Nghe thấy y hô thẳng tên của mình, trong lòng cự long hơi động.
Rõ ràng là một cái tên vô cùng quen thuộc, nhưng từ trong miệng nhân loại này nói ra, không biết vì sao lại làm hắn có chút cảm động.
Chẳng lẽ, là do hắn cô độc quá lâu rồi sao?
Ý niệm này chỉ chợt lóe qua, Mandela cũng không nghĩ nhiều: “Chỗ quần áo này đều là do ta tự làm.”
Chỉ một câu như vậy, liền đè ép toàn bộ bất mãn của Thiên Hoàn xuống đáy lòng.
Vợ tự mình may quần áo, y còn dám bắt bẻ cái gì?
Chọn lựa một hồi, cuối cùng tìm ra một bộ y phục kiếm sĩ không quá khoa trương.
Thiết kế cực kỳ có phẩm vị, bội kiếm khảm đá quý cũng có thể miễn cưỡng tiếp thu, nhưng cái vương miện bạc đính hoa hồng trên đầu là chuyện thế nào!
Chẳng lẽ, thẩm mỹ của Mandela không phải là sừng hươu hoàng kim, mà là vương miệng bạc hoa hồng đỏ?
Thiên Hoàn yên lặng nuốt xuống một ngụm máu.
Vì đả động tâm của vợ, y…… nhịn!.