Qua một đêm, Thiên Hoàn đã thành công chuyển nghề thành Long kỵ sĩ.
Nhưng di chứng để lại cũng không hề ít, Mandela tựa như được mở ra cánh cửa thế giới mới, ngày lẫn đêm đều dây dưa không ngừng nghỉ.
Long tộc vốn là chủng tộc nghe theo dục vọng của mình, một khi đã nếm được ngon ngọt liền hận không thể nuốt cả người y vào bụng.
Luân hồi nhiều kiếp như vậy, cảm giác thận đau quen thuộc kia lại một lần nữa quay trở lại.
Tự hỏi có phải kỹ thuật đầu thai có vấn đề hay không, vì sao y lại phải đầu thai thành người? Nếu mình cũng biến thành rồng thì đã không có loại phiền não này rồi.
Một ngàn năm…… Sợ là sẽ bị ép thành thây khô, thật chua xót.
Khi một lần nữa tỉnh dậy từ trên giường của Mandela thì đã là mười ngày sau.
Ngoài cửa có bạch tinh linh bẩm báo, nói đoàn kỵ sĩ của Quang Minh Thần điện đã ở bên ngoài lâu đài, mang theo một trăm ngàn đồng vàng mà Thần Hi đã hứa hẹn.
Mandela hứng thú bừng bừng nhìn Thiên Hoàn mặc quần áo, trong lòng đã bắt đầu diễn luyện đêm nay nên dùng loại phương pháp nào để xé xuống bộ y phục này một cách duy mĩ động lòng người nhất.
Hắn thích những khi Thiên Hoàn ở trên giường, tay chân đều bị dây đằng buộc chặt, khắp người đều là vệt đỏ nhưng ánh mắt vẫn kiệt ngạo, cảnh tượng kia thật làm cho hắn si mê lưu luyến không thôi.
“Ta đã bảo là không cần tiền chuộc, vào kim khố của ta lấy hai trăm ngàn đồng vàng, đưa cho bọn họ bảo đi về đi.” Mandela chống cằm, không chút để tâm mà phất tay.
Bạch tinh linh đứng bên ngoài do dự không dám đi: “Nhưng mà, ngoài kia có một ngàn kỵ sĩ, toàn bộ đều võ trang đầy đủ, lỡ như bọn họ tấn công lâu đài……”
Mandela híp mắt, biểu tình lạnh lùng: “Đây là muốn đoạt người từ trong tay của ta?”
Từ cổ chí kim, chưa từng có kẻ nào có thể xông vào sào huyệt cướp đi bảo vật của rồng.
Nếu có thể làm được, vậy thì nhất định phải bước qua xác của nó.
Hắn còn muốn buông lời hung ác, trên trán đã bị gõ nhẹ một cái.
“Hồ nháo, có việc không thể nói chuyện đàng hoàng sao, một hai phải đánh nhau ngươi chết ta sống!”
Thiên Hoàn cũng không ngờ Quang Minh Thần điện cư nhiên lại chịu phái đoàn kỵ sĩ đến đây.
Tuy không cần thiết, nhưng y vẫn nhận phần tâm ý này.
Ngữ khí của y không tự giác mang theo một chút giáo huấn, Mandela cư nhiên lại không thấy có gì không khỏe.
Trong tiềm thức thậm chí còn cảm thấy, nam nhân của hắn là phải bá khí trắc lậu như thế.
Thiên Hoàn mặc quần áo xong, chuẩn bị tự mình ra ngoài nói rõ ràng ngọn nguồn với Thần Hi.
Y và Mandela hóa thù thành bạn, tình đầu ý hợp, về sau liền ở bên nhau.
Mandela nhảy lên lưng Thiên Hoàn, cặp chân thon dài quấn lấy eo của y, rầm rì không muốn cho y đi.
Trong lòng hắn luôn có một loại dự cảm bất thường, chỉ cần mình hơi chút không để ý, Thiên Hoàn sẽ lập tức đột nhiên biến mất.
Thiên Hoàn nâng mông hắn, đặt hắn ngồi xuống giường: “Ta đi nói rõ ràng là được, đợi ta trở lại.”
Mandela kéo cổ áo y: “Ngươi sẽ nói như thế nào?”
Thiên Hoàn cúi xuống, thơm thơm lên môi hắn: “Thì nói ngươi là vợ ta, bọn họ không thể đả bổng uyên ương, trả lời như vậy ngươi vừa lòng rồi chứ?”
Mandela ngạo kiều đá y: “Ngươi là thú cưng của ta!”
Thiên Hoàn chậc chậc hai tiếng: “Long tộc thời buổi này đều sa đọa đến trình độ này rồi sao, ngay cả thú cưng cũng không buông tha!”
Mandela cầm gối ném tới, thứ mà tối hôm qua đã lót dưới mông hắn.
Thiên Hoàn cười cười tránh né, trốn ra khỏi cửa.
Mandela nằm trên giường dây đằng rộng 10 mét lăn lộn quay cuồng, cuối cùng vẫn là không yên tâm, mặc quần áo vào đuổi theo.
Hắn cũng biết chiếm hữu dục của mình đối với Thiên Hoàn quá mức dữ dội, thời khắc đều nhìn chằm chằm người khác như vậy cũng khiến người ta không thoải mái, nhưng hắn không thể khống chế được bản thân.
Nếu như có thể, hắn thật muốn khóa chặt nam nhân này ở trong lồng cả đời, để không một ai có thể trộm y đi.
Vừa bước ra đại môn, Thiên Hoàn liền trông thấy Thần Hi mang vẻ mặt ngưng trọng, cùng với công chúa Medea đang thì thầm nói gì đó với gã, vì sao nàng ta cũng ở đây?
Cốt truyện đến lúc này đã rẽ sang hướng hoàn toàn khác.
Cô công chúa này không cần gả cho ác long nữa, chẳng lẽ không nên về nhà đoàn tụ cùng người nhà hay sao?
Đó cũng coi như là một kết thúc HE.
Thần Hi nhìn thấy y, vẻ mặt không dám tin, cho rằng mình hoa mắt: “Thiên Hoàn, chẳng lẽ cậu đã thực sự một mình đánh bại ác long, chạy thoát ra ngoài?”
Thiên Hoàn bật cười: “Tôi ở chỗ này ăn ngon ngủ tốt, vui quên cả trời đất, đuổi cũng không đi.”
Thần Hi bị nụ cười sang sảng của y làm cho sợ đến ngây người, phải biết rằng đồng bạn của gã từ trước đến nay nổi tiếng là cao lãnh không thích thân cận, mặt mày âm trầm giống như lúc nào cũng ôm một bụng tâm sự.
Hiện giờ lại như thay đổi thành một người khác, khối băng ngàn năm tan đi, liền lộ ra vài phần nhân khí.
Thần Hi kinh sợ: “Không phải cậu đã bị ác long Mandela bắt đi hay sao?”
Thiên Hoàn giải thích: “Chúng tôi đánh một trận, hai bên đều vô cùng thưởng thức đối phương, hóa thù thành bạn.”
“Thần Hi, chuyển lời cho lão nhân Giáo Hoàng kia một tiếng, từ nay về sau, tôi không còn là Thánh kỵ sĩ, mà chính là Long kỵ sĩ!”
Thần Hi ngơ ngác, plot twist tới quá nhanh, tựa như cơn gió lốc.
Trên đại lục bao nhiêu năm rồi không thấy xuất hiện Long kỵ sĩ, sao đồng bạn của gã nói ra lại nghe như chuyện ăn bánh uống nước?
Rồng dễ cưỡi (kỵ) như vậy sao?
Nếu Thiên Hoàn biết được trong lòng gã đang nghĩ cái gì, thì tám phần sẽ trực tiếp gật đầu.
Tuy rằng đại đa số thời gian đều là rồng cưỡi y, nhưng thân là một nam hán tử đại trượng phu, không nên so đo với vợ về tư thế trên hay dưới, đúng không.
Đương nhiên, nếu có thể nghỉ ngơi mấy ngày, an bài hợp lý sinh hoạt ban đêm, quan hệ giữa chồng chồng sẽ hài hòa hơn.
Lần sau có thể thử…… nhấc lên không nhỉ?
Thiên Hoàn thấy đồng bạn nửa ngày vẫn chưa hồi phục tinh thần, liền chủ động đi tới, nói với những kỵ sĩ còn lại: “Cảm tạ các vị ngàn dặm xa xôi tới đây, nhưng chuyện này thật sự chính là hiểu lầm.
Tôi vẫn chưa bị Lục long bắt đi, là do tôi tự nguyện ở lại nơi này.”
Nhóm kỵ sĩ của Quang Minh Thần điện phần lớn đều đam mê võ thuật, vẫn luôn sùng bái và kính sợ Thánh kỵ sĩ Thiên Hoàn.
Lúc này nghe nói y đã thuần phục được cự long, trở thành Long kỵ sĩ mấy chục năm mới xuất hiện một người, lòng ngưỡng mộ đối với y lại càng sâu, ánh mắt nhìn về phía Thiên Hoàn giống như phát sáng.
“Thiên Hoàn đại nhân thật quá lợi hại!”
“Ngay cả cự long cũng có thể thuần phục!”
Thiên Hoàn nghe từng câu ca ngợi, sờ sờ mũi, không khỏi có chút chột dạ.
Có thể lừa gạt qua chuyện này là được rồi.
Y quay đầu lại ôm lấy bả vai Thần Hi: “Nếu Thần điện gặp phải nan đề không thể giải quyết thì có thể phái người đến thông báo cho tôi một tiếng!”
Thần điện ở vương quốc Passion về bản chất vẫn còn tính là sạch sẽ.
So với giai cấp quý tộc ra sức bóc lột dân chúng, bọn họ lại thường xuyên trợ giúp cho người nghèo.
“Một khi đã như vậy, tôi liền chúc mừng cậu.”
Trong lúc hai người nói chuyện, công chúa Medea đứng một bên im lặng bỗng nhiên tiến lên một bước, khẩn cầu nhìn Thiên Hoàn.
“Đại nhân, ngài có biết Mandela đại nhân vì sao lại không muốn tiếp nhận ta hay không? Passion chúng ta không thể mất đi sự che chở của rồng, xin ngài hãy thay ta nói tốt vài câu trước mặt Mandela đại nhân.
Chỉ cần có thể ở lại lâu đài, làm nô tì ta cũng nguyện ý!”
Nàng nói đến chỗ cảm động, trong mắt lấp lóe lệ quang.
Thiên Hoàn: “……”
Trên đầu chậm rãi hiện ra một dấu chấm hỏi.
Cô công chúa này không phải vì muốn thoát khỏi tay của cự long nên mới lập kế hoạch diệt rồng hay sao, sao bây giờ lại vội vàng muốn đi làm nô tì như vậy?
Có ý đồ riêng?
Ớ, chẳng lẽ là trúng tiếng sét ái tình với Lục long Mandela? Hình người của vợ y xác thật là rất đẹp.
Phiền phức, cô công chúa này như thế nào lại tự tiện thêm diễn cho bản thân vậy!
Thiên Hoàn không hề có ý định sẽ giữ một nữ nhân thiện biến lại có tâm cơ như vậy ở bên cạnh mình, tuy Mandela đã là Lục long rồi, nhưng y tuyệt đối phải bóp chết mọi nhân tố có khả năng làm xanh hóa quan hệ phu phu của hai người.
Mặt khác, không phải y nói xấu vợ mình, nhưng với tính cách xà tinh bệnh kia, hắn có khi nào nhìn công chúa không vừa mắt, một ngụm nuốt nàng ta xuống bụng cũng không chừng.
Công chúa hẳn là nên cảm ơn ân cứu mạng của y mới đúng.
“Ngay từ lúc bắt đầu, Mandela không phải là muốn cưới ngài, công chúa điện hạ.
Nếu Passion lo lắng mình sẽ mất đi sự che chở của rồng, vậy mỗi năm cứ việc tiến cống bảo vật đến đây.
Rồng thích những thứ này hơn là nữ nhân.”
Với sự hiểu biết của y đối với vợ, kiếm tiền tuyệt đối chính là việc mà hắn yêu thích nhất.
Thiên Hoàn tự nhận lời nói của mình là xuất phát từ nội tâm, nhưng khi vào tai công chúa Medea, ý tứ đã hoàn toàn thay đổi.
Nàng âm thầm cắn môi, Thiên Hoàn đại nhân hiện giờ đã thật sự đứng về phía của cự long, hy vọng diệt rồng của nàng lại càng thêm xa vời.
Ngẫm lại trước kia, Thiên Hoàn đại nhân rõ ràng là có hảo cảm với nàng, cho nên mới lập tức đáp ứng hiệp trợ diệt rồng, nhưng lúc này không hiểu thế nào lại biến thành người bảo vệ cho ác long.
Vì sao mọi chuyện lại diễn biến thành kết cục như vậy?
Medea không cam lòng từ bỏ, vừa định mở miệng khẩn cầu vài câu, lại bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười lạnh của pháp sư áo đen.
“Hiện tại tâm tình của ta rất tốt, không muốn so đo cùng nhân loại các ngươi, nhưng nếu các ngươi còn không biết điều mà lải nha lải nhải mấy câu vô nghĩa, đừng trách ta không khách khí.”
Pháp sư áo đen chậm rãi đi tới, ánh mắt vô cùng không tốt.
Đặc biệt là khi nhìn về phía của công chúa Medea, trong mắt lại càng ẩn ẩn một tia sát ý, cả người tỏa ra ba phần uy áp.
Tâm tư của hắn vô cùng nhạy bén, nghe ngữ khí của nữ nhân này khi nói chuyện với Thiên Hoàn, liền biết trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì.
Tâm ý tương thông, trong lòng Mandela và Thiên Hoàn đều xẹt qua cùng một ý niệm, không thể để nữ nhân tắc kè thích giả vờ đáng thương này đạt được mục đích.
Uy áp của cự long không phải là thứ mà người thường có thể thừa nhận, công chúa Medea giống như bị ngàn cân áp đỉnh, sống lưng bị đè nặng mà ngồi quỳ dưới đất, biểu tình hoảng sợ.
“Không, ta chỉ là……”
Đối diện với uy hiếp tới tính mạng rốt cuộc đã làm cho nàng từ bỏ một tia may mắn cuối cùng.
Dù là Mandela hay Thiên Hoàn, quả nhiên đều không dễ đối phó.
Có lẽ bọn họ vẫn luôn đề phòng mình.
Sắc mặt Medea trắng bệch.
Thấy Lục long thật sự muốn ra tay, Thiên Hoàn liền duỗi tay ôm lấy bờ vai của hắn.
“Đừng xúc động, bọn họ lập tức sẽ đi ngay thôi.”
Giống như dỗ một con mèo dữ đang tạc mao, Thiên Hoàn nhẹ nhàng vuốt lưng hắn, từng cái lên xuống.
Thần Hi ở bên cạnh nhìn đến không chớp mắt, Long kỵ sĩ trước nay đều cung cung kính kính đối với cự long, chỉ sợ mình có chỗ nào hầu hạ không chu toàn liền bị cự long cho một đạp, thế nhưng đồng bạn của gã cư nhiên lại nhẹ nhàng tự tại giống như đang vuốt lông mèo.
Tỉnh lại đi, ngươi chính là một con cự long ngạo mạn kia mà!
Nhưng Mandela lại rất hưởng thụ những tiếp xúc thân mật này, hắn nheo mắt, biểu tình chợt thả lỏng hơn rất nhiều.
Chờ đến khi đuổi đám gia hỏa này đi rồi, hắn muốn nam nhân nhà mình phải mát xa từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài cho hắn!
Thiên Hoàn nhìn Thần Hi: “Cái gì nên nói tôi đều đã nói rất rõ ràng.
Mau đi đi, sự kiên nhẫn của hắn cũng có hạn.”
Thần Hi nhìn thật sâu về phía y: “Cậu bảo trọng!”
Thiên Hoàn gật đầu, đập tay với gã: “Cậu cũng vậy, tương lai của Thần điện về sau liền giao lại cho cậu đấy.”
Thần Hi dẫn theo đoàn kỵ sĩ Quang Minh rời đi, công chúa Medea không có cách nào, chỉ có thể đi theo.
Cách vương thành Passion càng gần, tâm tình của nàng liền trở nên càng thấp thỏm sợ hãi, cuối cùng ngã “bệnh”.
Nàng sống chết ăn vạ không chịu đi, Thần Hi đành phải ở lại, để đoàn kỵ sĩ trở về Thần điện trước.
Gã có thể đoán được một chút nguyên do công chúa Medea mắc “tâm bệnh”, nhưng chuyện này thì liên quan gì đến gã.
Đoàn người dựng trại trên bãi đất trống trong rừng, lâm thời ở lại đây.
Công chúa Medea nằm trong lều than ngắn thở dài, làm mình làm mẩy.
Rốt cuộc ngay cả Thần Hi cũng mất kiên nhẫn, mấy lần cảnh cáo nàng ta.
“Công chúa vẫn nên mau chóng trở lại hoàng cung đi, để dược sư nhìn xem bệnh tình của ngài.”
Chỉ có mỗi Constantine là vẫn một lòng si mê, tỉ mỉ hầu hạ, chịu đánh chịu mắng, hận không thể moi tim dâng tới trước mặt người trong lòng.
Đáng tiếc, không phải chỉ mỗi liếm cẩu là có thể đạt được ước nguyện.
Anh ta càng như thế, công chúa Medea lại càng chướng mắt.
Hiện giờ kế hoạch diệt rồng của nàng đã thất bại, nàng không còn muốn ám muội với Constantine nữa, hơi có chút không hài lòng liền bảo anh ta cút đi.
Ngay lúc này cũng là như thế, Constantine vâng vâng dạ dạ bước ra khỏi lều, công chúa Medea liền chôn mặt xuống gối khóc to.
Phía sau bỗng nhiên phát ra một giọng nói ôn nhu.
“Công chúa điện hạ vì sao lại bi thương đến vậy, không biết tại hạ có thể giúp gì cho ngài hay không?”
Công chúa Medea sợ hãi cả kinh, quay đầu nhìn qua, chỉ thấy bên trong lều không biết từ khi nào đã xuất hiện một nam nhân mặc áo bào trắng.
Mặt mũi của hắn tuấn tú, ôn nhuận như ngọc, biểu tình từ ái mang theo ba phần thương xót.
Một mình đứng ở nơi đó, liền khiến cho người ta không khỏi sinh ra tâm tư thân cận và tín nhiệm.
“Ngươi là ai, như thế nào lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này?”
Bên ngoài đều có kỵ sĩ ngày đêm thủ vệ, sao có thể để một người xa lạ tùy tiện ra vào như vậy.
Nam nhân áo bào trắng tươi cười ấm áp như gió xuân.
“Ta là ai không quan trọng, công chúa chỉ cần biết một điều, ta là người có thể giúp ngài diệt rồng!”
….