Hàn Tư Thương đem người giấu sau lưng "Chân là của em ấy, muốn đi đâu còn phải được sự đồng ý của anh?".
(Hàn Tư Thương nhỏ tuổi hơn nên xưng hô Tôi_Anh, vui lòng không síp lung tung).
Lục Diêu siết tay thành quyền, ánh mắt thân trầm nhìn Bạch Kiều Hiên, từng có lịch sử bị hắn dùng roi điều giáo, hắn thực biết cậu sợ hắn, chỉ là trước kia không để ý lắm, bây giờ hình như người càng to gan hơn rồi, cũng không còn đến nỗi nhắc tên hắn liền không rét mà run, cũng tốt mà cũng thực không tốt chút nào.
"Em muốn đi sao?" Lục Diêu không muốn để câu đi, hắn không rõ cảm giác đối với cậu, hiện tại là nổi lòng muốn quản lý người ta.
Bạch Kiều Hiên khe khẽ "Vâng" Một tiếng, quá nhỏ, Lục Diêu nghe được, nhưng vẫn cố ý hằn giọng hỏi lại, đáp lại vẫn là chữ "Vâng" kia, rốt cuộc hắn trông đợi điều gì cơ chứ.
Người ta muốn đi, thôi thì hắn cũng không cần thiệp quá nhiều, dù gì bác Hạ cũng chỉ nói hắn để tâm đến cậu một chút, không hề nói hắn ở lại trông coi, nếu bị phát hiện đúng là không biết giải thích thế nào.
Hàn Tư Thương mặt đen ngòm, kéo tay Bạch Kiều Hiên ra cổng lớn, mở cửa xe xách cậu đi vào.
Đến nơi đã có người đem quần áo ra tận nơi, bản thân hắn năm ngón không đụng, dù gì bình thường hắn đều mặc vet, ở nhà mặc áo phông hoặc sơ mi có chút giản dị, nói trắng ra là không có gu thẩm mỹ.
Bạch Kiều Hiên khá hài lòng, chân cậu sắp khỏi, thay đồ cũng dễ hơn rất nhiều.
Hàn Tư Thương ra ngoài đợi cậu, không lâu sau đã thấy cậu gọi một tiếng "Hàn ca" Hắn bất giác mềm mỏng hơn chút.
Nam nhân mang trên người hơi thở thiếu niên, ngũ quan nhu hòa thanh tú, lại pha chút cứng rắn của thời phản nghịch, sống mũi cao thẳng, môi hồng còn vươn chút ẩm ướt, thiếu niên ném mị nhãn cho hắn, quyến rũ lại vẫn đáng yêu, cậu một thân quần đùi áo sơ mi trắng, khắp người tỏa ra dương quan trong sáng, quả thật minh tinh có khi còn phải ghen tỵ.
Hai người cùng vào trung tâm thương mại, trước tiên chơi gắp thú bông, Bạch Kiều Hiên cầm tiền của hắn đổi một đống đồng xu, đến trước máy chơi game bắt đầu gắp.
Hàn Tư Thương chưa từng chơi trò này, hồi nhỏ hắn nhìn thấy các bạn cùng lứa được bố mẹ đưa đi chơi, hắn đôi khi cũng sẽ tủi thân, cũng sẽ khảo khát, chỉ là lúc nào tâm trí cũng nói với hắn, hắn không giống những ngươi khác, nếu hắn không giỏi, không thật hoàn hảo, ba nuôi sẽ không cần hắn, sẽ đuổi hắn về trại trẻ mồ côi, lúc đó hắn thật sự rất sợ.
Sau này lớn lên, công việc khiến hắn không kịp suy nghĩ đến những thứ vớ vẩn như thế nữa, hắn muốn tiền tài, muốn địa vị, cho dù những thứ đó không đủ thỏa mãn hắn, cũng bớt đi phần nào ham muốn được yêu thương của hắn.
Bạch Kiều Hiên thấy hắn thẫn thờ, cùng hắn dắt tay đến trước máy gắp thú, mỗi người một máy thi gắp, Hàn Tư Thương lần đầu lộ vẻ tay chân luống cuống, Bạch Kiều Hiên to gan cười thành tiếng, chỉ hắn cách gắp, lần trước đi chơi hình như Hàn Tư Thương không hề động vào mấy trò này, cậu muốn bồi hắn chơi vui một chút.
Bạch Kiều Hiên chơi cũng không đến nỗi thần thánh, bất quá vẫn gắp được mấy con thú nhỏ, còn lại mấy trò như ném bóng, bắn súng, đối chiến, Hàn Tư Thương đều thắng toàn tập, Bạch Kiều Hiên muốn lật một ván cũng không tài nào lật nổi.
Chơi mệt rồi lại đi ăn, cậu thỏa mãn ăn hết miếng pizza cỡ lớn, lại gọi thêm hamburger, khoai cây chiên, đùi gà rán, hiếm khi được thỏa mãn về mặt mỹ thực, Bạch Kiều Hiên rất vui vẻ, Hàn Tư Thương lại không như thế, hắn không thích ăn những thứ này, cũng rất bất mãn việc Bạch Kiều Hiên ăn những thứ này một cách không kiểm soát.
Hắn nghĩ kĩ rồi, bản thân không biết từ lúc nào đã nảy sinh cảm giác với cậu, bây giờ bọn họ vẫn chỉ là bạn bè, hắn đương nhiên sẽ lo việc cậu vui vẻ trước, dần dần cậu sẽ cảm thấy ở bên hắn có thể thỏa mãn cho dù về bất cứ thứ gì, sau đó sẽ sinh ra cảm giác ỉ lại, dựa dẫm vào hắn, như vậy lúc hắn tỏ tình, cậu cho dù không đồng ý nhưng thiếu hắn vài ngày sẽ trống vắng, sẽ nhận ra mình thích hắn, sẽ lại đồng ý cùng hắn yêu đương, đến lúc hai người đã là người yêu, quản cậu, dậy dỗ cậu thế nào không được chứ.
Bạch Kiều Hiên không biết hắn suy tính gì, còn đang cảm thấy Hàn Tư Thương trong nguyên tác và thực tế khác xa, hắn rõ ràng rất tốt bụng, còn mời cậu đi ăn đi chơi, so với cái đại nam nhân nhìn người không vừa mắt thì giết kia không giống một tí tẹo nào.
* * *&___________
Tiểu Kịch Trường:(Cùng đú trend na)
Bạch Kiều Hiên quen bạn qua game, cậu cùng y trò truyện có vẻ rất hợp ý, sau đó thêm WeChat gọi điện cùng nói chuyện, Bạch Kiều Hiên ngồi trên sô pha vừa xem tivi vừa gọi điện, lão baba bên cạnh còn đang bận đọc báo.
Ngầu Nhất Thế Giới: "Nhà em cũng đẹp ghê, em cũng đẹp nữa" (Người qua đường).
Đẹp trai nhất thế giới: "Cũng bình thường thôi anh, mà công nhận phong cách của anh trưởng thành mà cũng ngầu nữa, em đang muốn học tập nhưng có vẻ em chưa đủ trưởng thành" (Bạch Kiều Hiên).
Ngầu nhất thêm giới: "Nhà anh có mở công ty con, anh hay đến giúp ba anh nên cũng học được chút phong thái".
Đẹp trai nhất thế giới: "Ồ vậy chắc em cũng phải học theo ba em một chút mới được".
"Cơ mà anh bao nhiêu tuổi thế?".
Ngầu Nhất Thế Giới: "Anh 14".
Bạch Kiều Hiên: "! "
Ngầu Nhất Thế Giới: "Sao không nói gì vậy? Còn em, em bao nhiêu tuổi?".
Đẹp trai nhất thế giới: "Em 21".
Ngầu Nhất Thế Giới: "! "
Để không khí bớt ngại ngùng, Bạch Kiều Hiên lia điện thoại qua chỗ ba Hạ, ông nãy giờ đều nghe thấy, chỉ là đúng thật không biết nên nói con mình quá trẻ con hay giới trẻ bây giờ quá trưởng thành.
Ngầu Nhất Thế Giới: "Đây là anh trai anh ạ?" Cậu ta Nhanh chóng nói.
Bạch Kiều Hiên: "! "
Hạ phong (ba Hạ): "! "
Đẹp trai nhất thế giới: "Ba anh".
Đầu dây bên kia à à vài tiếng, ngượng ngùng khen Hạ Phong trẻ, lại thấy mẹ Hạ mặc váy dài đi ngang qua.
Ngầu Nhất Thế Giới: "Đằng sau, chắc chắn là em gái hoặc người yêu anh đúng không?"
Bạch Kiều Hiên: "! "
Hạ phong (ba Hạ): "! "
Hoài Hân Nghiên (mẹ Hạ): "! "
Bạch Kiều Hiên quay đầu qua phía sau, "Mẹ của anh".
Hôm sau hai người lại gọi điện, Bạch Kiều Hiên lia điện thoại đến chỗ Hàn Tư Thương.
Ngầu Nhất Thế Giới rút kinh nghiệm, nhìn nam nhân trẻ tuổi lại có phong thái hơn cả trưởng thành, nói: "Đây chắc hẳn là chú hoặc bác của anh" Lại nhanh miệng: "Cháu chào chú".
Bạch Kiều Hiên: "! "
Chú Hàn: "! "
Đẹp trai nhất thế giới: "Người yêu của anh".
.