Thương con trai chân đau bất tiện, Hạ phu nhân có ý muốn tìm cho cậu một hộ lý, vốn muốn tìm một nhũ mẫu già dặn kinh nghiệm.
Bà đến quán cafe đã hẹn trước với bạn, muốn tìm hiểu một chút về việc tìm hộ lý, may thế nào lại gặp được thụ chính Mặc Đoan làm phục vụ ở đây.
"Gia cảnh y không tốt, từ nhỏ đã mất cha, mẹ cũng vì thế mà cả ngày điên điên dại dại, đưa vào cô nhi viện thì bị người ta bạo hành suốt, cũng chẳng ai nhận nuôi thằng bé, cuối cùng nó xin về chăm sóc cho cả mẹ, a~là một đứa trẻ đáng thương".
Truyện Hot
Hạ phu nhân nghe đến suýt rơi nước mắt: "Tội nghiệp thật" Cuối cùng bà quyết định nhận thằng bé, còn tăng lương.
Mặc Đoan nghe xong dường như không thấy bất ngờ, y nghĩ ngợi một lúc rồi đồng ý.
Chiều hôm đó, Mặc Đoan tay xách theo túi đồ nhỏ tiến vào Hạ gia, Bạch Kiều Hiên đang nằm trên giường bỗng thấy lông mày giựt giựt, cậu ngó đầu qua cửa sổ trong phòng, bước chân đều đặn trầm ổn, Mặc Đoan từng bước chậm rãi tiến về phía biệt thự, mái tóc bồng bềnh khẽ bay trong gió, dáng người nhỏ con mảnh khảnh được che chắn bởi áo sơ mi trắng cùng quần đen lỗi thời và đôi giày đã tróc da, trông y thật đáng thương khi so với sự nguy nga tráng lệ của biệt thự này, à không, là không có tư cách để so sánh, có lẽ đây là thụ chính, thật phấn khích.
Duy chỉ có dáng người rất đỗi quen thuộc làm cậu mất vài giây bối rối, bỗng ngoài cửa có tiếng gõ, "Bảo bối, xem mẹ tìm ai đến cho con".
Hai người giao nhau ánh mắt, đồng tử Bạch Kiều Hiên không ngừng có rút.
"Mẹ đã rất vất vả để tìm cho con một hộ lý đó, đừng làm khó người ta biết chưa".
Bạch Kiều Hiên trở lại dáng vẻ bình thường, dạ một tiếng.
"Hai đứa làm quen với nhau đi, mẹ còn chút việc bận" Trước khi đi bà còn không quên dặn dò Mặc Đoan chăm sóc cẩn thận cho Hạ Hiên.
Sau khi cạnh một tiếng, Hạ phu nhân đóng cửa, Bạch Kiều Hiên bất ngờ kêu lên: "Lâm Thời Vũ, là mày sao?".
Lâm Thời Vũ cũng khá bất ngờ: "Bạch Kiều Hiên?".
Bạch Kiều Hiên tiên phong gật đầu, sau đó lại nhớ tới chuyện gì đó: "Mày, Mặc Đoan?" Lâm Thời Vũ thở dài một hơi, im lặng không nói.
Bạch Kiều Hiên tay chống cằm nhịn cười: "Thật nể phục độ MAY MẮN của mày".
"Câm, còn không phải đều tại mày mua cuốn sách đó trước, tao không biết đâu mày phải giúp tao".
"Giúp kiểu gì?".
"Cho tao vay tiền, tao chạy trước khi gặp năm chính là được rồi".
"Vậy là ngày từ đầu mày đã biết tao ở đây mới đến đúng không?".
"Không, tao tính đến đây ăn trộm vài món rồi bỏ trốn, dù gì trong cả thành phố này cũng không ai nhiều tiền bằng cái nhà này".
Bạch Kiều Hiên: "..."
Cậu chống nạng đi về phía tủ sách, lấy ra một cái thẻ ATM đưa cho Lâm Thời Vũ, đây là toàn bộ số tiền Hạ Hiên tích góp được, cũng là quỹ đen của Hạ Hiên, vậy nên lão baba không thể đóng băng nó, tuy cũng tiếc lắm nhưng nể tình bạn bè nên chỉ đành đứt ruột mà đưa cho Lâm Thời Vũ.
"Mày có muốn đi cùng tao không?" Lâm Thời Vũ lên tiếng.
Bạch Kiều Hiên ánh mắt sáng ngời.
"Mà thôi, chân mày thế kia không tiện cho lắm, chịu khó ở lại làm Hạ đại thiếu gia đi, mày cũng đâu mất cái gì".
Cậu đau lòng nhận ra bộ mặt thật của Lâm Thời Vũ: "Bạn bè như kẹc".
"Tao cũng chỉ muốn tốt cho mày thôi, thụ chính truyện ngược, vận sui đầy mình".
Có mà chê cậu phế thì có, Bạch Kiều Hiên không vạch trần thằng bạn, xua tay đuổi y đi: "Thôi cút mẹ mày đi, đừng để lây vận xui cho tao".
Sau khi say gút bai, Lâm Thời Vũ như gió lướt trên mây bay mất, để lại cây bồ công anh Bạch Kiều Hiên một mình.
Tối đến
Mẹ Hạ: "Hộ lý của con đâu rồi, sao lại để bảo bối nhỏ của mẹ một mình thế này?"
"Làm không tốt, bị con đuổi rồi".
Ngày lại ngày, Bạch Kiều Hiên được chăm sóc tận tình đến nỗi quên cả công chính, trong nguyên tác có nói công chính sẽ đến, chỉ là không biết lúc nào đến, bây giờ mặt trời chạy rồi, khối băng nguyên chất như hắn sẽ ra sao nhỉ.
Suy nghĩ là lo cho hắn nhưng miệng Bạch Kiều Hiên vẫn không tự chủ mà cười như được mùa.
Mẹ Hạ vào phòng, cầm theo đĩa táo đỏ trông rất ngon miệng, bà đút cho con trai yêu, có chút thương sót "Con xem, con liều mạng như thế đi chơi với chúng nó, thế mà con bị thương lại chả có thằng nào đến".
Bởi vì không muốn bị nghe chửi: "Chắc là có việc bận rồi".
Mẹ Hạ hừ một tiếng: "Nhất là cái thằng nhóc Hàn Tư Thương đó, mẹ nó là một con điếm, cha nó nghiện ma túy phải đi tù, con tránh xa nó một chút, nhỡ nó ganh tị con có ba mẹ yêu thương rồi hãm hại con thì sao chứ".
"Hàn ca không phải người như vậy, anh ấy có nguyên sự nghiệp đồ sộ như thế mắc gì ganh tị với con, mẹ nói cứ như bọn con đều là trẻ em mới lớn í".
"Ai mà biết được" Mẹ Hạ có chút tức giận, con trai mình đứt ruột đẻ ra lại đi bênh người khác, thật làm bà tức chết.
"Có thương hại thì chơi cùng thôi, mẹ cấm con bắt chước thằng hỗn đản đó".
Bạch Kiều Hiên bỗng lạnh tóc gáy, cảm thấy nếu lời này lọt vào tại công chính là cả nhà họ đi tong, vậy nên vội vàng giảng đạo lý cho mẹ: "Không phải thương hại hay gì hết, con ngưỡng mộ anh ấy giỏi giảng, để đạt được sự nghiệp như ngày hôm nay đã phải đánh đổi bao nhiêu chứ, anh ấy không có ai chở che nên mới biết được bộ mặt thật của xã hội này, thay vì nói Hàn ca hỗn đản, sao không nói trên thế giới này ai cũng là tội phạm, thấy nguy không cứu dựa trên đánh giá về mặt pháp lý cũng là tội, bạo lực ngôn từ cũng có thể giết người".
Nếu là Hạ Hiên có lẽ sẽ không nghĩ được ra những lời này, y từ nhỏ đã sống trong tình thương, sự bao bọc của không chỉ ba mẹ mà còn có ông bà nội ngoại, căn bản không thể hiểu thế nào là bộ mặt thật của xã hội, y đơn giản ngưỡng mộ Hàn Tư Thương vì cảm thấy hắn rất ngầu, cảm thấy bản thân có thể lây được một chút sự ngầu lòi khi đứng cạnh hắn, thậm trí nhiều lúc y còn nghĩ không có ba mẹ thì thật tốt, giống như Hàn Tư Thương, làm gì cũng không ai quản, không bị chửi cũng không bị đánh.
Mẹ Hạ gật gù ừ ừ: "Con trai tôi lớn thật rồi, còn biết giảng đạo lý cho tôi nghe nữa".
Nam nhân đứng ngoài cửa nhận được câu trả lời hài lòng, mặt không biểu cảm quay xuống lầu, trước đây sao hắn lại không để ý, Hạ Hiên nói đạo lý cũng hay như thể lúc cậu nịnh bợ hắn, nghiêm túc mà dịu dàng, lời nói dõng dạc mà mềm mỏng, rất chân thành..