"Tiểu Nại và công chúa quan hệ rất tốt nhỉ." - Ở trong WC, bất ngờ phía sau phát ra giọng nói của Tô Thiến.
Diệp Nại ngẩng đầu, nhìn hình ảnh người vừa xuất hiện trong gương, giật mình: "Hể? Học tỷ?"
Tô Thiến tựa người vào bồn rửa tay, lười nhác lên tiếng: "Chị nghe nói, công chúa luôn bắt nạt em.
Xem ra, đó chỉ là tin đồn."
"À, thế ạ....." - Thật ra trước đây thì có, cũng không phải chỉ là tin đồn.
"Có điều, công chúa rất tùy hứng, tiểu Nại ở cùng với cô ấy nhất định rất phiền đúng không?"
"Ơ..?"
"Bởi vì, chị thấy nét mặt tiểu Nại giống như đang cam chịu."
"......" - Nét mặt cam chịu? Thật ra, cũng không phải là cam chịu đâu.
"Nè, nếu em không thích, thì không cần ở cùng công chúa nữa.
Có muốn thử đến với chị không?"
Cửa WC bị một người đẩy ra, hai người bên trong giật mình.
Nhìn công chúa dáng vẻ rất nguy hiểm, Diệp Nại hơi lo lắng.
"Mình no rồi.
Tiểu Nại, chúng ta đi về." - Công chúa vừa nói, vừa kéo Diệp Nại đi.
"Hế?!!" - Đang ngạc nhiên, Diệp Nại rất nhanh bình tĩnh: "Linh, nhanh vậy cậu đã muốn về rồi sao?" - Nàng thấy khó xử, cảm thấy bỏ về trước không được tốt.
"Ừ, mình hơi mệt."
"A! Vậy thì để mình nói với mọi người một tiếng."
"Mình đã nói rồi, chúng ta cứ đi về thôi."
"Nhưng mà......."
"Đi thôi."
"Vậy...cũng được." - Diệp Nại quay sang nhìn Tô Thiến nói: "Gặp sau, học tỷ." - Rồi bị công chúa kéo khỏi WC.
"Cứ tùy hứng như vậy, sẽ rất nhanh bị người ta chán ghét nha." - Cái khoảnh khắc nhỏ nhoi, khi công chúa đi ngang Tô Thiến, nàng nói nhỏ với công chúa một câu.
"Không cần cô bận tâm." - Công chúa cũng đáp trả.
[Mình luôn cam chịu sao?], bây giờ nghĩ lại, Diệp Nại thật sự đang rất khó chịu, rất chán ghét!
Diệp Nại bị công chúa kéo thẳng về nhà.
"Linh....Linh...!cậu làm sao vậy?" - Diệp Nại vẫn cảm thấy công chúa đang tức giận.
A a a a ~~~~~
Cả hai lên xe, công chúa cầm lái, phóng như bão, Diệp Nại thấy tim như muốn ngừng đập.
Chuyện này cũng không phải trọng điểm, quan trọng là công chúa chưa có bằng lái xe......Diệp Nại không muốn chết oan như vậy.
Mà ai để cho công chúa tự mình lấy xe thế này!!!!
Hai người rất nhanh đã về đến nhà, đậu xe tùy ý trong sân.
Công chúa kéo Diệp Nại lên lầu, bước chân rất nhanh.
"Công chúa, người đã về." - Quản gia vội vả đứng một bên chào.
"............" - Công chúa không thèm trả lời.
"Công chúa, người đã về." - Một nữ hầu cũng lập tức nép một bên chào.
"............" - Công chúa vẫn không thèm trả lời.
Ách......Những người trong nhà đứng ngẩn ngơ, không biết tại sao cảm thấy hôm nay công chúa rất tức giận.
Hơn nữa, dạo này cô ấy thật sự rất dễ giận.
Diệp Nại vẫn trong trạng thái mơ hồ, mãi đến khi bị công chúa kéo vào phòng, ném lên giường, thì mới phản ứng.
"Ặc ~~~...Linh? Linh, cậu làm gì vậy? Sao lại cởi đồ mình."
"Linh.....Ưm...đừng sờ mó lung tung, nhột lắm."
"Ah ~~ ...Linh, bây giờ là ban ngày, không nên làm vậy.
Ưm ......"
"Á! Linh, đừng chạm vào nó.....Này, đừng có sờ vào chỗ đó....ưm ah ha~~.
Linh, cậu sờ vào đâu thế?."
"Linh..Linh, chờ chút, chưa đóng cửa.
Này, nè....trước tiên đóng cửa đã.
Để...để mình đi đóng cửa..Ạch....ah ~~"
".............."
"Khoan, Linh, đừng dùng sức quá....Quần áo sẽ rách hết.....Cậu, cậu muốn hôn nơi nào vậy? Cậu cứ nói mình sẽ tự....cởi.
Này, Linh, cậu đóng cửa lại trước có được không?"
"..............."
"Linh, cửa mở toang như vậy không tốt.....Chúng ta đóng cửa trước, có được không?"
"..............."
"Linh, cửa chưa có đóng mà ...ah ha...~~~" - Ặc.
* * * * *
Từ hôm đó, Tô Thiến rất thường xuyên chen vào cuộc sống của công chúa và Diệp Nại.
Lúc hai người ăn cơm sẽ "vô tình" gặp mặt, trên đường về nhà cũng "ngẫu nhiên" đụng mặt, còn rất thường mời cả hai tham gia hoạt động.
Bất kể là nơi nào, chỉ cần công chúa và Diệp Nại ở cùng nhau, thì Tô Thiến sẽ xuất hiện.
Nói đúng hơn, là chỗ nào cũng có mặt.
Diệp Nại chịu thua, nhưng thật ra nàng không hi vọng Tô Thiến xen vào cuộc sống của nàng và công chúa.
Nhưng mỗi lần đụng mặt, Tô Thiến lại nở nụ cười rất tươi.
Nên Diệp Nại không biết làm sao mở miệng......không thể nói được, thật sự đau khổ.
"Tiểu Nại, cậu thật sự không thích ở cạnh mình sao?" - Vào lúc ăn cơm trưa, công chúa đột nhiên hỏi.
"Ể?" - Lắc lắc đầu.
Tại sao công chúa lại nghĩ thế: "Không có, mình rất thích ở bên cậu."
"Vậy tại sao mặt cậu khó chịu vậy?"
"À, bởi vì......"
"Tiểu Nại, công chúa.
Sao hôm nay lại xuống nhà ăn nhanh vậy?"
Cái dáng vẻ khó chịu đó, cũng bởi vì "người này" mà ra.
Nhưng làm sao nói đây?Muốn nói, mà khi gặp mặt Diệp Nại lại không thể nói gì.
"Tiểu Nại, hôm nay sau khi tan học hội học sinh còn có việc, cậu về trước đi."
"Ơ? Sao lại vậy, Linh này, mình chờ cậu được mà." - Diệp Nại rất vui vẻ nói.
Công chúa tránh né ánh mắt của Diệp Nại: "Không cần, hôm nay mình sẽ về rất muộn, tiểu Nại về trước đi."
"??? Này....vậy...vậy cũng được." - Diệp Nại bị từ chối có chút buồn bã.
Tô Thiến ở một bên nhanh chóng an ủi: "Không sao đâu tiểu Nại, công chúa có chuyện cần làm mà."
"Bạn học Tô, có một số việc muốn nhờ cô.
Hôm nay, sau khi tan học phiền cô ở lại một chút."
Tô Thiến nở nụ cười rực rỡ: "Được."
"..............."