Diệp Nại đang đứng chờ trước cổng trường, nhìn về phía phòng hội học sinh.
Nàng đang muốn biết, công chúa và Tô Thiến ở trong phòng hội học sinh đang làm gì? Nàng muốn đi xem, rất muốn xem, hay là cứ lén lút đi xem.
Trong phòng hội học sinh chỉ có hai người, công chúa và Tô Thiến.
Bởi vì, hôm nay không có họp, nên những thành viên hội học sinh vừa tan học đã về hết.
Công chúa ngồi xuống vị trí của mình, Tô Thiến thì tựa người bên cửa sổ, mượn ánh nắng chiều nhìn công chúa đang ngồi trên ghế.
"Công chúa kêu tôi đến đây, là để nhìn cô làm việc sao?" - Tô Thiến mỉm cười nói.
"Tất nhiên không phải." - Công chúa bỏ công việc qua một bên, ngẩng đầu nhìn Tô Thiến, giọng nói bình tĩnh: "Tôi chỉ muốn nói, cô làm ơn cách xa tiểu Nại một chút."
"Hử?" - Dường như đã đoán trước công chúa sẽ nói những lời này, Tô Thiến nhướng đôi mày thanh tú: "Nếu như tôi từ chối thì sao?"
Công chúa cũng khách sáo, nở nụ cười với Tô Thiến: "Tôi không nhắc lại hai lần.
Nếu chọc giận tôi, cô sẽ không có kết quả tốt."
"Được." - Nhếch môi, Tô Thiến đứng thẳng dậy, đi tới trước mặt công chúa rồi ngừng lại.
Nàng đứng đó, mỉm cười nhìn công chúa: "Nếu thế, công chúa có khen thưởng không?"
Công chúa nhếch mày: "Thưởng?"
"Tất nhiên, không lẽ công chúa nghĩ rằng, tôi sẽ làm việc không công sao?" - Tô Thiến cúi người xuống, dùng tay nâng mặt công chúa lên: "Quả nhiên, cô rất đẹp."
Gương mặt hai người càng lúc càng gần, bầu không khí mờ ám khiến người khác chảy máu mũi.
Mắt nhìn thấy hai người sắp hôn nhau, cửa phòng hội học sinh bị đẩy ra.
"?!"
Diệp Nại khuôn mặt đỏ bừng, lông mày nhíu chặt vào nhau, dáng đứng như hình chữ đại (大) chặn ngay cửa.
Nàng nhìn hai người và cái bầu không khí mờ ám trong phòng.
"Tiểu Nại? Không phải mình nói cậu về trước rồi sao?" - Cái bầu không khí này, công chúa không muốn bị Diệp Nại nhìn thấy.
Trong nhất thời, công chúa cuống lên.
Cái tình cảnh này, rất dễ bị hiểu lầm.
Mà cả đời này, công chúa không muốn bị Diệp Nại hiểu lầm, không bao giờ muốn chuyện này xảy ra.
"Cậu....Hai người! Hai người!!!" - Diệp Nại không thể nói.
"Tiểu Nại?" - Công chúa lật đật đứng dậy, muốn giải thích.
Tô Thiến đã ôm chầm lấy vai công chúa, nhìn Diệp Nại cười: "Tiểu Nại, thế nào? Có thể chấp nhận chị và công chúa ở bên nhau không?"
Công chúa lập tức đẩy Tô Thiến ra, nhìn cô ấy nói: "Tô Thiến, cô nói cái quái gì vậy? Tiểu Nại, cậu đừng hiểu lầm, cậu không thể rời bỏ mình."
Diệp Nại ngơ ngác nhìn hai người.
Công chúa đang nóng lòng muốn giải thích với nàng, muốn nàng hiểu rõ mọi chuyện.
Nhưng, nàng cái gì cũng không nghe lọt tai, không thể nghe thấy cái gì cả.
Cuối cùng, cô gái nhỏ bé ấy bật khóc.
Tiếng khóc rất lớn.
Công chúa xin thề, nàng đã ở bên Diệp Nại nhiều năm, rất nhiều năm.
Nhưng, nàng chưa từng thấy bộ dáng này của cậu ấy.
"Tiểu Nại?" - Công chúa vội vả.
"Linh! Vậy là cậu không còn yêu mình nữa sao?"
[............Công chúa, nếu công chúa thích người khác, mình sẽ khóc, mình nhất định sẽ khóc.
Vì vậy, nếu cậu thật sự đã thích người khác, làm ơn đừng để mình biết.
Tuyệt đối, tuyệt đối đừng để mình biết.]
Diệp Nại đã từng nói với Tang Linh như vậy, "nếu cậu thích người khác, mình sẽ khóc".
Bây giờ, Diệp Nại thật sự đang khóc, khóc rất thoải mái, khóc hết sức mình.
Diệp Nại khóc đến Tang Linh không thể chịu nỗi, công chúa chỉ có thể ôm chặt cậu ấy.
Nàng cố gắng ổn định cảm xúc của Diệp Nại: "Tiểu Nại, đừng khóc.
Tiểu Nại, nhìn cậu khóc mình đau lòng chết được."
"Linh!" - Diệp Nại khóc thút thít, nghẹn ngào nhìn công chúa, yếu ớt nói: "Cậu thật sự đau lòng sao?"
"Tất nhiên, nhìn tiểu Nại khóc, mình sẽ rất đau lòng.
Mãi mãi là như vậy, suốt đời là vậy."
Diệp Nại đột nhiên tức giận, rất tức giận: "Vậy thì cậu đau lòng đến chết đi...Oa oa ~~~" - Vẫn tiếp tục khóc, khóc không ngừng.
Nàng đã bị người ta bỏ rơi, chẳng lẽ không thể khóc sao?
"..............." - Công chúa hết cách, xem ra Diệp Nại thật sự giận rồi nên mới nói thế.
Công chúa thấy Diệp Nại khóc thật xấu, cái miệng còn há rất to.
Bất ngờ, nàng hôn lên môi Diệp Nại.
"Ưm..ưm..."
Bàn tay công chúa đưa vào trong, vuốt ve làn da mịn màng của Diệp Nại.
"Ứ...ưm...ưm...." - Giãy dụa! Giãy giãy!
Công chúa đè chặt cô gái nhỏ bé vào tường, trói chặt hai tay, dùng đầu gối chen vào giữa hai chân Diệp Nại, nhẹ nhàng ma sát khu vực nhạy cảm.
"Ứ...ứ....ưm..." - Cơ thể Diệp Nại hơi run rẩy, nhưng vẫn cố sức vùng vẫy.
Ngày hôm nay, Diệp Nại thật sự rất tức giận.
Ngày thường, chỉ cần như vậy, thì nàng sẽ ngoan ngoãn phối hợp, nhưng hôm nay lại vùng vẫy rất mãnh liệt.
Công chúa hơi nhức đầu, rất muốn giải thích, nhưng đánh giá Diệp Nại lúc này, cho dù có giải thích mấy vạn lần thì cậu ấy vẫn không hiểu.
Cuối cùng, Diệp Nại đã có thể tách khỏi đôi môi của công chúa: "Không được, không được!"
Công chúa cắn lỗ tai Diệp Nại, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Nại......tiểu Nại......Mình rất yêu cậu....Cậu đã không còn tiếp nhận nữa sao?"
"Không được! Không được!!"
"Tiểu Nại...."
"Không được!"
"Tiểu Nại...."
"Không được!....Ít nhất phải đợi về nhà đã..."
"............." - Công chúa câm nín.
Lẽ nào trong đầu cậu vẫn còn để ý đến vấn đề này à? Chính là tự mình nghĩ quá phức tạp, Diệp Nại đúng là suy nghĩ quá đơn giản.
"............." - Tô Thiến không biết làm sao, nhìn hai người: "Nè, hai người xem tôi như người tàng hình à?"
Công chúa quay đầu, nhìn Tô Thiến, không vui: "Thế ai là người đã tạo nên chuyện này?"
"Cô......"