Công chúa đã rời đi sáu ngày.
Diệp Nại rốt cuộc đã nhịn không nổi, quyết định trốn tiết.
Trốn tiết để làm gì? Tất nhiên, không phải đi đến chỗ công chúa đâu.
Diệp Nại trốn tiết vì muốn đến cửa hàng đó.
Thật ra, chỉ cần chờ qua ngày thứ bảy, là có thể đi đến cửa tiệm đó mua rồi......nhưng phải chờ thêm hai ngày nữa.
Diệp Nại sợ, đợi đến lúc nàng có thời gian chạy ra mua, thì phụ kiện nhỏ đó đã bị người khác mua mất rồi.
Vì lẽ đó, một học sinh luôn ngoan ngoãn, luôn luôn có mặt trong tất cả môn học, chưa bao giờ về sớm, cũng chưa từng đến muộn, cho dù có bệnh cũng phải lết đến trường.
Bây giờ, đã quyết định trốn tiết.
Chẹp.....
Lần đầu tiên trốn tiết, tất nhiên rất lo lắng.
Diệp Nại lén lúc, chạy ra khỏi trường từ cổng sau.
Dù biết rằng bảo vệ không nhìn thấy, nhưng lòng bàn tay nàng đã đầm đìa mồ hôi.
Dù đã trốn ra được bằng cửa sau, Diệp Nại vẫn lo lắng, không biết trong lớp có ai phát hiện nàng trốn tiết hay không?
Dù trong lòng rất muốn quay lại lớp, nhưng Diệp Nại vẫn từng bước, từng bước đi đến cửa tiệm đó.
Hôm nay, Diệp Nại đến vào lúc cửa hàng mở cửa.
Diệp Nại lo lắng, chạy đến tấm kính trước tiệm, nhìn vào trong, xác định xem phụ kiện nhỏ đó còn hay đã bán rồi.
Diệp Nại nhìn thấy cặp đôi nhỏ bé ấy vẫn còn treo ở đấy, liền âm thầm vui mừng.
Thật may, may là hôm nay nàng đã quyết định trốn tiết.
Đẩy cửa đi vào tiệm.
Trên cửa treo một chuông gió của Nhật, phát ra âm thanh "leng keng" rất êm tai.
Trong cửa hàng, một cô gái đang đọc sách ngẩn đầu lên.
Một chị gái rất đẹp, mái tóc quăn vừa vặn ôm lấy khuôn mặt trái xoan trắng nõn, nở nụ cười nhạt.
"Xin chào, chào mừng quý khác." - Thật là có khí chất thục nữ.....Ách....khí chất mỹ nữ mới đúng.
Diệp Nại nở nụ cười ngượng ngùng, chỉ vào phụ kiện nhỏ treo gần cửa sổ nói: "Em muốn mua cặp mèo chó kia, mua hai cái ạ."
Nụ cười trên mặt chị xinh đẹp càng mở rộng.
Đứng đậy: "Được, tổng cộng là 50 tệ."
"Hả? 50 tệ?" - Chỉ là một phụ kiện nhỏ, mà giá cao vậy sao?
Chị gái xinh đẹp vẫn nở nụ cười: "Bởi vì được làm thủ công, cho nên giá hơi cao."
"Dạ.....em mua." - Diệp Nại lấy ra một túi tiền lẻ.
"Em có cần gói lại không?"
Lắc đầu: "Không ạ, em cứ thế mang đi cũng được."
"Em là học sinh?" - Chị xinh đẹp nhìn Diệp Nại đang tìm bóp tiền.
"Dạ!" - Trả tiền.
"Gửi lại em 50 tệ." - Chị xinh đẹp lấy tiền: "Hôm nay, em không lên lớp sao?"
"..........." - Diệp Nại hơi ngượng ngùng: "Thật ra, em trốn tiết tới đây.
Bởi vì chỗ này mở cửa trùng giờ học của em." - Cầm tiền thối lại.
"À....thì ra thế.
Thật xin lỗi, vì lúc đó bạn của chị tan trường.
Nên chị muốn ở bên người đó, nên giờ đó chị không kinh doanh." - Cất tiền.
"A dạ?"
"Bởi vì chị muốn cố gắng hết sức để ở bên cạnh người đó."
"A, thì ra thế ạ!" - Tuy không biết chị xinh đẹp đang nói về ai, nhưng Diệp Nại vẫn có chút hâm mộ.
Công chúa mỗi ngày đều rất bận.
"Thật ra, trước đây do chị từng làm người đó tổn thương, không thể ở lâu bên cạnh người đó, nên bây giờ chị muốn bù đắp lại." - Khi chị xinh đẹp nói ra câu này, nụ cười trở nên dịu dàng.
Làm Diệp Nại nhớ tới công chúa.
"Em trước đây cũng làm Linh buồn, em cũng muốn ở mãi bên cạnh Linh." - Diệp Nại nở nụ cười ấm áp.
"Vậy chúng ta cùng cố gắng nhé.
Xem ra, chúng nó đã tìm thấy chủ nhân rồi." - Chị xinh đẹp chỉ vào đôi mèo chó trong tay Diệp Nại.
"Hả? Chúng nó?" - Diệp Nại không hiểu.
"Cái đó chỉ có hai cái thôi, là do người đó làm.
Người đó luôn dặn chị, phải bán chúng cho người thích hợp."
"Ơ?" - Diệp Nại đột nhiên thấy mình rất may mắn.
Thì ra, thật sự có thứ độc nhất vô nhị: "Thế.....em cảm ơn chị!"
Chị xinh đẹp cười: "Em không cần cảm ơn, bởi vì em giống với Hiểu Hiểu, nên chị mới bán cho em."
"?" - Thì ra, "người đó" chị ấy nói là con gái sao?
Diệp Nại cẩn thận cất phụ kiện vào balo, nhìn chị xinh đẹp, nở nụ cười nói: "Cảm ơn chị.
Với lại, nhìn chị cũng rất giống Linh." - Cúi đầu, nghiêng mình, vội vàng rời khỏi tiệm
* * * * *
Trốn tiết, ừ nếu đã trốn thì cứ đi dạo một chút.
Ngày mai, ngày mai Linh sẽ về.
Trong lúc đi đạo, Diệp Nại lại muốn mua thứ gì đó.
Nàng sợ không đủ tiền mua, lấy ví tiền ra bắt đầu đếm.
Còn bao nhiêu nhỉ? Ừm.....thêm vào tiền lúc trước nàng vẽ tranh bán kiếm tiền, tổng cộng mới có 300 tệ, thêm vào tiền để dành 200 tệ.
Diệp Nại thấy rất ít tiền, buồn rầu tính toán.
Có lẽ sau này nàng nên đi làm thêm, chỉ vẽ tranh bán không kiếm được bao nhiêu.
[500 tệ a~~ Không biết có mua được thứ mình thích hay không đây?]
Có nên keo kiệt một chút không?
-----------
Nhắc lại, bên TQ "Tha" là chỉ: người đó, cô ấy, anh ấy, chị ấy, bà ấy.......Nói chung là ấy ấy :v, cho nên nếu không nói giới tính thì sẽ rất dễ hiểu nhầm nha.