Nói cho cùng, "sự chống cự" của Diệp Nại chỉ là con số không, nàng đã bị công chúa "ăn sạch sẽ".
Biết Diệp Nại sẽ không bao giờ chống lại, cũng biết dù bất kể chuyện gì, Diệp Nại cũng sẽ chìu theo công chúa.
Nhưng, mỗi lần công chúa nhìn thấy Diệp Nại bất lực như vậy, thì lại càng hứng thú.
Nhất là giở trò "biến thái", làm hoài không biết chán!
Cho nên, sẽ làm tăng sự thẹn thùng và chống cực của Diệp Nại.
Lần này, công chúa cũng thế, tất nhiên cũng vì muốn thế.
Có điều, nguyên nhân chính vẫn là Diệp Nại dám tham gia "buổi gặp mặt".
Công chúa còn đang tức giận vì chuyện này, tuy không thể đổ hết lỗi cho Diệp Nại, Nhưng, khi "thích hợp" xử phạt vẫn rất quan trọng.
Công chúa không thèm để ý đến sự nhẹ nhàng giãy dụa của Diệp Nại, vẫn cho ngón tay vào trong.
"Ưm ah ~~ Linh.....Linh ..........Ahhh.....ha.....a a...." - Âm thanh rên rỉ dần dần to hơn.
Diệp Nại oan ức kêu tên công chúa.
"Linh.......Linh.........ahhh....a.....a.......Linh......Dừng.....dừng đi..........Mình mệt......ah ha~~~" - Diệp Nại không nở lòng dùng sức đẩy công chúa ra, cũng không đành lòng từ chối.
Thế nhưng.............lúc nãy đã làm một lần rồi....hiện tại, nàng vẫn còn rất mệt.
Diệp Nại khổ sở, trong lòng kêu oan: [Thật không công bằng! Tại sao chỉ có mình mệt, còn Linh chẳng sao cả?]
Công chúa đột nhiên dừng lại.
"Ơ?" - Bất ngờ bị dừng, Diệp Nại khó hiểu nhìn công chúa.
Dù.......dù nàng nói vậy.......Nhưng........nhưng.........thế này........lại............
Công chúa cụp mắt, cúi đầu góc 45 độ.
Nét mặt u buồn.
Tấn sát thức(1), đối phó với Diệp Nại.
Thật ra, chiêu này công chúa dùng không ít lần.
Nhưng, với Diệp Nại thì nó là đòn có sức sát thương cực mạnh.
Một chiêu.......K.O! Chết chắc!
"Tiểu Nại đúng là đã tham gia buổi gặp mặt rồi...." - Rưng rưng muốn khóc.
Rõ ràng nãy giờ công chúa là người làm "chuyện xấu", thế mà bây giờ đã trở thành người "bị hại".
".............." - Diệp Nại thấy có lỗi: "Linh........" - [Phải xin lỗi thôi! Tất cả là tại mình sai, là mình không tốt.]
"Tiểu Nại không bao giờ chịu chủ động với mình, thế mà lại đi tham gia buổi gặp mặt.
Hơn nữa, lại còn giấu mình......"
"Mình....mình....." - Phải nói là Diệp Nại muốn tự thú, chỉ là không kịp thôi, lau nước mắt: "Linh.........mình không có nghĩ như vậy."
"................." - Bộ dáng lừa người.
"Linh, thật mà........." - Lau nước mắt.
Công chúa trưng ra nét mặt miễn cưỡng chấp nhận: " Nếu thật là thế.
Vậy, tiểu Nại, hôm nay cậu chủ động một lần được không?"
"Hể?"
Lần nữa cúi đầu: "Thì ra, chỉ là cậu an ủi mình...."
"Không có...."
"................"
"................"
Im lặng.
"................" - Diệp Nại ôm vai công chúa, chủ động hôn.
[Tại sao, cứ có cảm giác bị Linh bắt nạt vậy?]
[Tại sao? Tại sao ~~~?]
Kết quả: "Ah ưm.....ah" cả buổi tối.
Công chúa rất vui vẻ....Còn, Diệp Nại? Mệt.......rất mệt.
* * * * *
Và kể từ đó, "buổi gặp mặt" được liệt vào danh sách đen của Diệp Nại.
Bạn học cùng lớp cũng là những người biết xem nét mặt, nên không còn ai dám đứng trước mặt Diệp Nại nói "buổi gặp mặt".
Dù cho buổi gặp mặt có thiếu người, vô cùng cần người, thì cũng không ai dám tìm Diệp Nại.
Trực giác! Trực giác là thứ rất kì diệu.
Đặc biệt là trực giác của phụ nữ, nó là thứ "kì diệu" đến mức lạnh cả người.
Có điều, "trùng hợp" còn kì diệu hơn, độ kỳ diệu không thua kém trực giác phụ nữ.
Có khi, trùng hợp đến mức khiến ta phải run run vì rét.
Và, có một ngày như thế.
Ngày đó đã xảy ra một chuyện vô cùng "trùng hợp".
Ngày ấy, công chúa trùng hợp phải vội vàng đi họp hội học sinh.
Chuyện xảy ra sau khi tan học, tất cả học sinh đều chuẩn bị về nhà.
"Lớp trưởng, hôm nay đi đâu?"
"Đã hẹn rồi, hôm nay đi quán cafe 'Kỳ Diệu'."
"Kỳ Diệu? Gần trường chúng ta.
Nếu................"
"Yên tâm, không sao đâu." - Vừa tan học, lớp trưởng dẫn một đám con gái rời khỏi lớp.
Diệp Nại vẫn ngoan ngoãn ngồi trong lớp, chờ công chúa họp xong.
Dạo này, có lẽ vì chột dạ, (dù Diệp Nại thấy bản thân thật sự rất đáng thương).
Diệp Nại rất biết điều, ở trong lớp học chờ công chúa.
Nhưng mà, trước đây nàng cũng ngoan như vậy mà.
Đợi không lâu, thì nhận được tin nhắn của công chúa.
[Hôm nay, mình phải họp rất lâu.
Tiểu Nại, cậu về trước đi.
Nhớ đi đường cẩn thận.]
Bởi vì chẳng bao lâu nữa sẽ sang mùa thu, lúc đó hội học sinh có rất nhiều việc.
Có rất nhiều thứ cần phải xử lý.
"..............." - [Vậy là không thể về cùng nhau rồi.]
Diệp Nại hậm hực cất điện thoại, đeo balo.
Đi về.
Nhưng, vừa bước ra khỏi cửa lớp, thì Diệp Nại thấy giáo viên chủ nhiệm vội vã chạy tới.
"Diệp Nại, lớp trưởng đi chưa?"
"Đã đi rồi, chưa lâu."
"Đã đi?" - Giáo viên chủ nhiệm cầm trong tay một bao hồ sơ, đáng tiếc nói.
Sau đó nghĩ thế nào, quay sang nói với Diệp Nại: "Vậy cái này, ngày mai thầy có việc phải đi, không đến trường.
Em giúp thầy đưa tài liệu này cho lớp trưởng."
"Ơ?"
"Thật ra, bên trong là vài thứ liên quan đến chuyến du lịch mùa thu.
Em đừng quên nhé."
"............." - Nhận lấy túi tài liệu.
Diệp Nại cũng không tiện từ chối, đành đồng ý.
Giáo viên chủ nhiệm lúc nào cũng thế, nói chuyện cứ như súng nổ, không thèm cho người khác chen vào....Hzai....
Dù đã biết bên trong túi tài liệu là gì, nhưng vẫn cảm thấy lo lắng.
Nếu không cẩn thận.......
Diệp Nại cầm túi tài liệu, một mình đi về nhà.
Đi ngang qua quán cafe "Kỳ Diệu", nàng nhớ tới lớp trưởng và cả đám con gái hình như cũng ở đây.
Dù không biết là có chuyện gì, nhưng dù sao bây giờ đưa cho lớp trưởng cũng tốt, còn hơn là đem về.
Thế là, Diệp Nại cầm túi tài liệu, đi vào quán cafe.
Trước khi vào, Diệp Nại nghĩ, nếu vào mà không thấy lớp trưởng thì lập tức đi về.
Nàng không có hứng thú tham gia mấy chuyện của đám con gái, từ khi xảy ra "hậu quả" sau buổi gặp mặt, Diệp Nại miễn dịch với tất cả chuyện lớp trưởng làm.
Vừa vào, đúng lúc Diệp Nại nhìn thấy một nữ sinh cùng lớp.
Nếu như nhớ không nhầm, thì cậu ấy đi cùng lớp trưởng thì phải.
Diệp Nại bé nhỏ, vội vã ôm túi tài liệu chạy theo.
Trong phòng riêng của quán "Kỳ Diệu", bởi vì xảy ra chút sự cố nên bên phe con gái có người chưa tới.
"Sao vẫn chưa đến?" - Buổi gặp mặt đã bắt đầu được một lúc, mà bên nữ lại thiếu người, bên nam hơi bực mình.
Mặc dù nói con gái có đặc quyền đi trễ, nhưng bắt người khác đợi lâu như vậy, sẽ làm người ta bực mình.
Nhất là khi có tên con trai mà tính như "đàn bà".
"Vì xảy ra chút chuyện, nên cậu ấy đang trên đường đến.
Sẽ tới ngay thôi." - Lớp trưởng cười híp mắt, cầm ly nước giải thích.
Trong đám con trai cũng có người giúp đỡ, giảm bớt bầu không khí: "Thôi, con gái mà! Ai cũng thế cả.
Trước đây Hiểu Phong cũng chờ bạn gái đến dài cổ, sắp ngỏm luôn ấy chứ."
Buổi gặp mặt đã hẹn trước là tám người, bốn nam đã đến, nhưng chỉ có ba nữ.
Ba người kia thì ngồi tán dóc, còn một người con trai nói chuyện với "không khí".
"Một phút." - Tên con trai rãnh rỗi không có gì làm, đã chịu mở miệng.
"Cái gì một phút?"
"Đợi một phút nữa không thấy, thì chúng ta đi."
"Này, không cần làm quá thế chứ?"
"Ha ha ~~, Hồng Vũ lại muốn gây khó dễ cho người ta rồi."
"Đẹp trai có quyền."
"Bắt đầu đếm ngược."
Khi cả đám con trai đang cười đùa, thì cánh cửa mở ra.
Diệp Nại thò cái đầu vào.
"Xin lỗi..........Xin hỏi..........."
----------------
(1): Tấn sát thức: một chiêu lấy mạng.
P/s: Case trước để case này là "Chim Én", nhưng tác giả lại không viết ^^! Cứ tưởng thích hợp cho mùa xuân chứ.
Có gì mấy bạn kiện tác giả nha, editor vô tội :v
Nhưng bản thân editor thấy, cái này đủ XUÂN SẮC rồi ha =))))))