Diệp Nại đứng trước cửa trường học, ngạc nhiên nhìn tên con trai trước mặt nàng.
"............" - [Cái quái gì thế.......Tại sao hắn đến tìm mình?]
"Này!" - Tên con trai hất cằm, nhìn Diệp Nại.
"..............." - Diệp Nại đổ mồ hôi.
Chiều cao bọn họ quá chênh lệch, còn chưa kể hắn lúc nào cũng hất cằm, ngước nhìn trời.
Bộ không thấy mỏi cổ à?
"Chúng ta hẹn hò đi."
"Gì?" - Miệng há hốc.
Chúng ta.....có quen nhau à?
"Cô thích tôi?"
"Hả?" - Vẫn há hốc.
Không biết là ai đã nói cho hắn biết, sự thật sai lầm thế?
"Mặc dù tôi chẳng thể nào thích cô, nhưng cũng không hẳn là cô không có cơ hội.
Tôi có thể thử hẹn hò với cô một tháng....thế nào?"
"............" - Câm nín.
"Nếu trong vòng một tháng, tôi không có cảm giác gì thì chúng ta chia tay.
Tôi có thích ai, cô cũng không được quyền xen vào, không được phép bám dính tôi."
Tiền Hồng Vũ ôm cánh tay, đứng trước mặt Diệp Nại nói rất lưu loát.
Từng chữ, từng câu không một kẻ hở, vừa nhìn đã biết, nói không ít hơn mấy chục lần.
Diệp Nại vẫn nhìn chằm chằm hắn, một chữ cũng không nói.
Hồng Vũ cau mày khó chịu: "Cô nhìn cái gì? Đừng có như đứa ngu ngốc, cứ đứng đó nhìn tôi."
"Anh là muốn thông qua tôi tiếp cận Linh phải không?" - Diệp Nại bất ngờ hỏi.
Tiền Hồng Vũ không ngờ Diệp Nại nói như vậy, nhất thời không kịp phải ứng.
Diệp Nại nhìn vẻ mặt hắn, đã biết đoán trúng rồi.
Tiếp tục nói: "Cái cách cũ rích này, hơn phân nửa trường Sakura đã xài qua rồi.
Linh chắc chắn không thèm ngó đến anh đâu."
"...................."
"Nếu anh muốn tiếp cận Linh, thì dùng cách khác đi.
Còn nữa, chuông reo rồi, nếu không có chuyện gì nữa tôi phải vào học." - Diệp Nại vẫn lễ phép cúi đầu, quay về lớp.
Phía sau Diệp Nại vang lên một tiếng chửi: "Con khốn!"
".............." - Được rồi, không sao, dù gì cũng nghe rất nhiều.
Nghe thêm một cái nữa cũng không chết.
* * * * *
Dù đã nói cho Tiền Hồng Vũ biết không có cơ hội gì với công chúa, nhưng dạo này Diệp Nại đặc biệt chú ý xung quanh công chúa.
Ngăn cản tất cả mọi cơ hội công chúa đụng mặt Tiền Hồng Vũ.
Nhưng, khi ta muốn đến gần một người sẽ nghĩ ra hằng hà sa số cách, mặc kệ đề phòng cỡ nào, vẫn bị hở.
Sau khi tan học, sân bóng rổ trường Sakura đặc biệt náo nhiệt.
Dù là mùa thu, nhưng mặt trời vẫn còn rất nóng, nên sân bóng rổ cũng chỉ có vài người ở hội học sinh không sợ cháy nắng ra đó.
Hôm nay, lại tưng bừng đến bất ngờ, sân bóng chật ních người, đa số là nữ.
Đứng thành một vòng rất trật tự xung quang sân bóng.
"................." - [Chuyện gì thế? Hôm nay hội học sinh có tổ chức hoạt động a? Sao không nghe công chúa nói.]
"Sao thế tiểu Nại? Cậu cứ nhìn chằm chằm sân bóng rổ." - Công chúa đứng kế bên nói, rồi đưa đầu kề sát đầu Diệp Nại, mong rằng có thể thấy thứ Diệp Nại thấy.
Diệp Nại đỏ mặt: "Ừ, hôm nay sân bóng rổ náo nhiệt thật.
Không biết có chuyện gì."
"À? Hình như vậy.
Có muốn đến đó xem chút không?" - Mỉm cười.
"Được." - Gật đầu.
Hai người đi đến sân bóng rổ.
Vừa đến đó, Diệp Nại lập tức hối hận.
Đáng lý không nên tới đây, đúng hơn là không nên dẫn công chúa tới đây.
Bởi vì, Diệp Nại nhìn thấy.................Tiền Hồng Vũ.
Ta nói, chỉ riêng trường Sakura thôi, con trai muốn đến gần công chúa xếp thành hàng dài.
Lần trước, vì chuyện của Tô Thiến, mà Diệp Nại phát hiện, trong trường Sakura, trừ con trai muốn đến gần công chúa, thì một số con gái cũng rất đáng sợ.
Thật ra, sau nhiều năm học ở đây, Diệp Nại đã quen với mấy chuyện như thế này.
Nhưng, chẳng hiểu tại sao, Diệp Nại cực kỳ ghét Tiền Hồng Vũ.
"............." - Công chúa nhìn đám con trai chạy lăn xăn trên sân bóng, dưới ánh mặt trời oi bức, mồ hôi như mưa, nhưng nét mặt nàng vẫn rất bình thường.
Lúc này, không ai biết nàng đang nghĩ cái gì.
"Linh, nóng quá.....Chúng ta về đi." - Diệp Nại bắt đầu kéo áo công chúa.
"Cậu không khỏe sao?" - Dù hỏi, nhưng công chúa cũng đã chuẩn bị cùng Diệp Nại đi về.
"Không có, chỉ là thấy nóng.
Mình không muốn xem."
Đưa tay, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Diệp Nại: "Vậy, chúng ta về thôi."
"Ừm!"
Hai người vừa quay lưng, thì một trái banh bay thẳng ra khán giả.
Trời không thiên vị ai, vừa vặn ném trúng người công chúa.
"@#&89" - Những giọng nói chen nhau tuôn ra.
"A! Linh!" - Giọng nói của Diệp Nại.
"A! Công chúa!" - Giọng của đám con gái.
"[email protected](*&#" - Một tạp âm của sự hỗn loạn.
Công chúa rất hiếm khi cau mày, vẫn hờ hững nhìn trái banh ném trúng nàng.
Diệp Nại đứng bên cạnh thì hét to, chỉ sợ công chúa bị thương, đau lòng.........sắp chết.
"Mình không sao, đừng lo tiểu Nại." - Công chúa nhẹ nhàng cười với Diệp Nại, phủi sạch nơi bị trái banh làm dơ.
"Xin lỗi!" - Một tên con trai trên sân bóng vội vã chạy đến, giọng nói rất quen.
Diệp Nại theo bản năng quay đầu, Tiền Hồng Vũ đã đứng trước mặt: "Lúc nãy không cẩn thận vuột tay.
Không làm em bị thương chứ?"
Công chúa phủi xong nơi bị banh ném trúng, ngẩng đầu nhìn Hồng Vũ cười: "Không sao."
[Linh, đừng có đối xử nhẹ nhàng với hắn như thế.
Rõ ràng là cố ý mà!]
Diệp Nại dùng sức kéo công chúa: "A, Linh, chúng ta về nhanh đi.
Về nhanh một chút!"
"?" - Công chúa khó hiểu, Diệp Nại khác mọi ngày.
"A! Linh, nhanh về đi.
Nếu như cậu chịu về sớm, thì Linh muốn thế nào cũng được." - Nháy mắt nhìn Linh.
"Hể?" - [Tiểu Nại, cậu làm sao? Dụ dỗ mình à?]
"Có được không?"
"Tất nhiên được."
[Trước mặt mọi người "dụ dỗ" mình.
Tiểu Nại, từ lúc nào cậu trở nên to gan vậy? Nhưng, như vậy cũng tốt.]