"Có phải, chỉ cần em chết đi thì trong lòng chị mới có em?" - Dòng người tuôn ra tấp nập, đường phố đông nghịt.
Em đứng ở nơi đó.
Kỳ lạ thật, xung quanh rõ ràng rất nhiều người, xung quanh rất ồn ào, nhưng khi em nói, chị vẫn nghe thấy rất rõ ràng.
Chị không thể nghe được những âm thanh khác, chỉ có thể nghe thấy, giọng nói của em.
"..............."
"Không phải, thực ra............." - [Thật ra không phải thế.....Thật ra....thật ra.....]
Lạc Nhạn lập tức mở mắt, là trần nhà quen thuộc.
"!" - Giật mình quay đầu, dùng tay lần mò phía bên kia giường.
"Ưm...." - Cô gái bên cạnh hình như bị làm phiền, phát ra âm thanh nhẹ.
Vầng trán lạnh nhạt, ngũ quan gọn gàng, Lâm Hiểu an tĩnh ngủ bên cạnh Lạc Nhạn.
Vầng trán giãn ra, trên gương mặt trắng nõn, một nụ cười xuất hiện.
Lạc Nhạn cảm thấy người nằm bên cạnh có chút không chân thật, đưa tay vuốt ve gương mặt Lâm Hiểu.
Lúc này, nàng mới xác định đây là sự thật, mới an tâm.
Vầng trán nhíu lại, bây giờ đã giãn ra.
[Thật may, em vẫn còn ở bên cạnh chị.
May là em không hề rời bỏ chị.]
Cô gái này, nàng đã nắm giữ được trong tay, cuối cùng em ấy đã ở cạnh nàng.
Trước đây, em ấy đã từng thấm đẫm nước mắt, nhìn nàng mà nói: "Có phải, chỉ cần em chết đi thì trong lòng chị mới có em?" - Cuối cùng, em cũng ở bên chị rồi.
Lạc Nhạn chưa từng, chưa bao giờ dám tưởng tượng, sẽ có một ngày em ấy ở bên cạnh nàng.
[Hiểu Hiểu, em thật sự muốn ở cạnh chị sao?]
* * * * *
Một năm trước.
Mùa xuân đến, hoa anh đào nở rộ.
Lạc gia tràn ngập không khí vui vẻ, trên mặt ai cũng mang theo nụ cười.
Lạc Nhạn trang điểm lên xinh đẹp như tiên nữ giáng trần, nhíu lông mày, vẻ mặt khó xử.
Nét mặt của Đinh Trạch Vũ thì rất nguy, rất lúng túng, đứng cạnh Lạc Nhạn, nắm chặt tay Lạc Nhạn.
Xung quanh đang rất ồn ào, tự nhiên bầu không khí trở nên não nề, tất cả mọi người không biết nên làm gì.
Cứ tưởng ai cũng sẽ vui vẻ trong lễ đính hôn, nhưng không ngờ lại trở thành như vậy, tất nhiên chẳng ai vui nổi.
Lâm Hiểu đứng giữa mọi người, mặt ửng hồng, nhìn sơ cũng biết nàng đã uống rất nhiều rượu.
Hiện tại, ý thức đã trở nên mơ hồ, không rõ ràng.
"Hiểu Hiểu, con đừng quậy nữa.
Chị Lạc của con phải nhanh chóng đến Đinh gia, nếu để qua giờ lành sẽ không tốt." - Lên tiếng đầu tiên là mẹ của Lâm Hiểu, giọng nói có vẻ hơi lừa gạt.
"Lâm Hiểu, con muốn quậy phá cũng phải biết chừng mực! Tránh ra!" - Lần này mở miệng chính là cha Lâm, giọng nói nghiêm khắc.
Vừa nói, vừa kéo Lâm Hiểu qua một bên.
"Con không đi!" - Lâm Hiểu đã say, giật tay mình ra khỏi tay cha, đứng trước mặt Lạc Nhạn và Đinh Trạch Vũ.
Nàng dùng cơ thể chặn cửa, không cho ai mở.
"Hiểu Hiểu, em làm sao vậy? Tại sao em làm vậy? Nếu em có chuyện, thì có thể nói với chị.
Xin em đừng làm vậy." - Lạc Nhạn đang nắm chặt tay, nhìn người trước mặt nói.
"Em không muốn, em không muốn hai người đính hôn! Chị Lạc, chị đi cùng em đi! Em muốn chị lập tức đi cùng em!" - Giọng nói khàn khàn, vừa khóc vừa gào lên.
Bầu không khí trở nên kỳ lạ, nét mặt khách khứa không thể diễn tả thành lời, nhìn nhau.
Lạc Nhạn ngạc nhiên không còn lời gì để nói, bàn tay đang nắm chặt cũng buông lỏng.
Mẹ Lâm lập tức phản ứng, tiến tới kéo Lâm Hiểu, hét: "Đứa ngốc này, con đang nói cái gì vậy? Hiểu Hiểu, con say rồi, nhanh cùng mẹ trở về.
Đừng chọc giận mẹ."
"Con không muốn! Con không đi! Buông con ra!" - Lâm Hiểu tránh thoát, không muốn đi, không ngừng ngào khóc.
Tình cảnh trở nên khó khống chế, ánh mắt của những vị khách có mặt nhìn Lâm Hiểu và Lạc Nhạn dần dần thay đổi.
Là ánh mắt khiến người ta khó chịu.
Từ nhỏ, Lâm Hiểu đã yêu Lạc Nhạn.
Chuyện này hai gia đình Lâm, Lạc đều biết.
Từ trước đến nay, chưa ai thấy kì lạ, nhưng bây giờ thì......
"Không! Con không đi! Chị đã nói, cả đời này sẽ ở bên cạnh em.
Rõ ràng chị đã nói vậy, tại sao bây giờ lại thế này? Tại sao chị lại gạt em? Tại sao lại lừa gạt em?"
"Hiểu Hiểu, sau hôm nay, chị vẫn có thể ở mãi bên cạnh em."
"Hiểu Hiểu, về nhà với mẹ, đừng quậy nữa."
"Không được! Con đi rồi, chị ấy sẽ thuộc về người khác." - Lâm Hiểu lại bị cha mẹ kéo ra, nhưng nàng vẫn cứ gào khóc, không chịu đi: "Chị không biết rằng, em vẫn luôn yêu chị sao? Em không muốn chỉ là em gái của chị, em không muốn chị gả cho người khác.
Chị thất hứa! Lạc Nhạn, chị gạt em! Chị gạt em!"
Lạc Nhạn như muốn ngừng thở.
[Mình vừa nghe cái gì? Em ấy vừa nói gì? Vừa nãy Hiểu Hiểu nói cái gì?]
Ngay lập tức, tất cả mọi người trong phòng khách như hiểu được cái gì đó.
Tất cả bước tới, liều mạng kéo Lâm Hiểu ra ngoài.
Lâm Hiểu nhỏ bé, cuối cùng bị cả đám người lớn kéo ra ngoài, phòng khách đông đúc bây giờ trống vắng rất nhiều.
Lạc Nhạn cũng đuổi theo ra ngoài, nhìn thấy Lâm Hiểu vẫn giẫy giụa: "Tại sao? Tại sao vậy?" - Không hiểu tại sao, tim đột nhiên rất đau, rất rất đau, đau nến nỗi không thể thở.
"Đừng kết hôn, đừng kết hôn được không? Lạc Nhạn, em cầu xin chị!" - Lâm Hiểu ngừng giãy dụa.
Trước đến nay, nàng chưa từng cúi đầu cầu xin ai.
"Không...thể.
Hiểu Hiểu, em không hiểu đâu, chị không thể làm vậy." - Lạc Nhạn lắc đầu: "Chị sẽ cưới anh ấy." - Lạc Nhạn nhìn Lâm Hiểu một chút, rồi quay vào nhà, cố gắng không nhìn mặt Lâm Hiểu.
Chát!
Một cái tát tay vang lên, cha Lâm tức giận mắng Lâm Hiểu: "Con quậy đủ chưa? Về nhà cho cha! Đừng có ở đây làm mất mặt Lâm gia!"
"............." - Trong phúc chốt, nước mắt Lâm Hiểu tuôn trào, không thể ngăn lại.
Giọng nói đau thương, đứt quãng: "Các......người cái gì....cũng không biết....Cái gì...cũng....không biết." - Thì ra, từ trước đến nay chỉ có nàng đơn phương yêu Lạc Nhạn.
Cũng không biết, Lạc Nhạn chưa từng yêu nàng! Đã biết như thế, thì tại sao....?
"Mẹ.....chúng ta về thôi......Con, sẽ không yêu ai nữa...."
Tiếp theo, là tiếng thắng xe kéo dài sắc bén đến chói tai vang lên, mọi người quay đầu.
Lạc Nhạn vĩnh viễn không thể nào quên được, âm thanh lúc đó.
Một loại âm thanh mang theo mùi thối nát, của sự chết chóc.
Lạc Nhạn từ trong nhà lập tức chạy ra, nhưng chỉ thấy thân thể nhỏ bé của Lâm Hiểu bay lên, như một chú bươm bướm bồng bềnh, rồi rơi xuống mặt đất.
Sau đó, khuôn mặt em ấy phủ một màu đỏ tươi, giống như những cánh hoa hồng đỏ thẩm, từ từ lan rộng.
"Hiểu Hiểu? Hiểu Hiểu?"
----------
Nghiêng - đậm : nằm mơ.
Nghiêng : thì quá khứ ( tức nhớ lại )